Nếu Sở Diệp dùng Linh thủy tưới cho linh dược thì chúng phát triển quá nhanh. Sợ người trong thôn hoài nghi tại sao hắn trồng dược liệu lại lớn nhanh như vậy, nên Sơ Diệp không giám trồng. Nhưng nếu hắn đem vào núi trồng thì khác, hắn có thể đem Linh thủy tưới cho Linh dược sẽ đảm bảo được tốc độ sinh trưởng của cây.
Đem việc trên tay xử lý tốt, Sở Diệp, mới an tâm chờ tới ngày đi ra ngoài thả ong.
Hai ngày sau, một con Hỏa Vân Mã đang kéo xe ngừng lại ở trước cửa nhà Sở Diệp. Da và lông của Hỏa Vân Mã đều là màu đỏ, thoạt nhìn rất uy phong, Hỏa Vân Mã vừa xuất hiện, liền khiến cho đông đảo thôn dân chú ý.
Không ít thôn dân nhìn chằm chằm Hỏa Vân Mã không chớp mắt mà đánh giá, bên trong ánh mắt, biểu lộ tràn đầy hâm mộ.
Tiểu Ngân nhìn phản ứng của thôn dân, cười nhạt một tiếng, nhìn Sở Diệp rồi ong ong kêu la.
Cùng Sở Diệp oán giận, bất quá là một con bổn mã cấp 2 mà thôi, nó chỉ cần triệu hoán ong đàn, không cần bao lâu liền có thể gϊếŧ chết con bổn mã kia rồi, thôn dân đúng là không có mắt, lại đi xem trọng một con ngựa, thật là không thể hiểu được, đúng là có mắt không tròng.
Sở Diệp bất đắc dĩ sờ sờ đầu Tiểu Ngân, tỏ vẻ trấn an.
Hỏa Vân Mã là một loại Hồn Thú tầm thường thôi, tư chất tốt nhất cũng chỉ là Hạ Trung phẩm, tính tình dịu ngoan, khế ước không mấy khó khăn.
Hỏa Vân Mã là loại Hồn Thú hiền lành, không thích công kích, người khế ước Hỏa Vân Mã, phần lớn dùng nó chỉ để vận chuyển hàng hóa mà thôi.
Hạ Sơn có xuất thân từ gia tộc nuôi ngựa, người trong nhà đều dựa vào Hỏa Vân mã kéo xe chở hàng để kiếm đồng vàng, rất thông thạo đường đi.
Sở Diệp đối với Hạ Sơn hô: " Đến rồi đó à".
Hạ Sơn có chút đề phòng nhìn thùng nuôi ong sau lưng Sở Diệp nói: “Ngươi phải đảm bảo! Ngân Sí Ong của ngươi không được cắn ngựa của ta a!”
Sở Diệp cười cười, nói: “Yên tâm đi, sẽ không, ta sẽ quản tốt chúng.”
Hạ Sơn đối Ngân Sí Ong đàn có chút kiêng kị, lại không thể từ chối bút sinh ý này.
Bất quá, Sở Diệp cho tiền công cao, qua lại đi một chuyến, trả mười đồng vàng, Hạ Sơn ngày thường một tháng cũng chỉ kiếm khoảng mười mấy đồng vàng, mà Sở Diệp chỉ cần chở đi trở về, thời gian là mười lăm ngày, liền trả mười đồng vàng, trong lúc có rảnh, hắn còn có thể tự kiếm thêm, vẫn là rất có lợi, Hạ Sơn không chịu nỗi sự dụ hoặc của đồng vàng liền đồng ý.
Hòe Thôn cách Long Nhai Thôn có hai ngày lộ trình, Sở Diệp không có biện pháp tự mang theo 50 cái thùng nuôi ong đi qua đó, liền mướn Hạ Sơn tới chở hắn.
Kỳ thật, Sở Diệp là có thể đem thùng nuôi ong để ở trong không gian, nhưng như vậy, vạn nhất bị người khác phát hiện sẽ không tốt, mướn xe tuy rằng phiền toá nhưng an toàn hơn.
Sở Diệp lấy một bình mật ong đưa cho Hạ Sơn, nói: “Cái này tặng cho ngươi.”
Hạ Sơn có chút hồ nghi tiếp nhận cái chai, nhìn đến cái chai mật ong, xác nhận nói: “Đây là tặng cho ta?”
Trên gương Hạ Sơn hiện lên vài phần đỏ ửng, nói: “Đa tạ, đa tạ.”
Sở Diệp nhướng mày, thầm nghĩ: tên ngốc to con rất dễ lấy lòng, cho 1 hủ mật ong vậy liền xong rồi.
Rất nhiều người cảm thấy địa vị Hồn Sủng Sư cao thượng, họ đều là đại nhân vật, lại không biết Hồn Sủng Sư chi tiêu cũng rất lớn, Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn cấp bậc thấp, một lần chở hàng hóa cũng không thể chở nhiều, kiếm không bao được nhiêu tiền, mà mỗi ngày ngựa ăn cỏ khô lại không ít, có khi còn phải cho nó hấp thu hồn tinh để bồi bổ, như vậy đồng vàng kiếm cũng không dư lại bao nhiêu. Sở Diệp là một đại biểu.
Hạ Sơn tuy rằng là Hồn Sủng Sư, ngày thường nuôi nấng Hỏa Vân Mã, kiếm cũng không bao nhiêu, linh mật giá cả lại cao, Hạ Sơn cũng là không dám bỏ tiền ra mua.
“Nhanh vào trong xe, chúng ta lên đường đi.”
Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Được rồi.”