- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
- Chương 97
Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 97
Nghiêm Tùng Vĩ bày ra ánh mắt thành tín nhất bình sinh nhìn Vương Trạch, nói: “Tôi cần sự trợ giúp của anh.”
Vương Trạch hỏi: “Cậu muốn tôi làm thế nào?”
Nghiêm Tùng Vĩ liền đem ý tứ đại khái nói với hắn một lần, Vương Trạch nói: “Cũng bất quá chỉ là một câu nói thôi.”
“Nhấc tay chi lao, dũng tuyền tương báo.”
Vương Trạch cười: “Tôi thấy cậu không cần dũng tuyền tương báo, lấy thân báo đáp là được.”
Nghiêm Tùng Vĩ không để bụng, cười nói: “Mặc kệ thế nào, đã làm phiền anh.”
“Chuyện là chuyện nhỏ, tôi chỉ không biết các cậu xác định muốn làm như vậy sao, tên rời cung không quay đầu lại được, các cậu phải suy xét kỹ.”
Nghiêm Tùng Vĩ hít một hơi: “Tôi nghĩ cẩn thận rồi, việc kết hôn giả nhất định phải nói ra, trước hết phải xóa sạch quan hệ giữa tôi với cậu ta, chuyện phía sau mới có thể thương lượng, không thì anh đừng nhìn mấy thân thích bạn bè đó ngày thường anh anh em em chị chị cưng cưng, sau lưng phun nước miếng có thể chết đuối người.”
“Nhà các cậu đυ.ng cái chuyện gì vậy chứ, ” Vương Trạch bất đắc dĩ cười nói: “Cậu cũng đừng quá sốt ruột nóng nảy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Năm đó lúc tôi come out với gia đình, cũng cảm thấy ngàn khó vạn khó, suy nghĩ một đống, trước đó khó chịu đến dời non lật bể, nhưng sau lại cảm thấy phần lớn vẫn là mình suy nghĩ nhiều.”
Nghiêm Tùng Vĩ nghe hắn đề cập chuyện come out, liền lắm miệng hỏi một câu: “Anh lúc ấy, khó không?”
Vương Trạch cười nhìn về phía hắn, trên mặt thản nhiên, nói: “Cũng không dễ dàng.”
Nghiêm Tùng Vĩ không biết nói gì, đại khái là hơi đồng cảm, cho nên vươn tay vỗ vỗ vai Vương Trạch. Vương Trạch lấy thuốc ra, rút một cây đưa cho hắn. Nghiêm Tùng Vĩ nhận lấy, ngậm ở miệng, Vương Trạch lại bật lửa lên cho hắn, hắn nhích qua châm thuốc, hút sâu một hơi, sau đó phun ra thật dài.
Có thể là do hướng gió, sương khói hắn phun ra ở trong không khí tiêu tán bay lượn, bay hết về phía Vương Trạch. Vương Trạch cũng không có trốn tránh, đem sương khói kia hít vào trong phế phủ, quay đầu nhìn mặt nghiêng của Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Viện là người thứ nhất từ miệng “thân thích bạn bè” nghe nói chuyện này. Cô vội vã về nhà, nhìn thấy trong phòng khách trống trơn. Cô vào phòng bếp, hỏi dì Xuân: “Người trong nhà đều không ở nhà sao?”
“Lão thái thái vừa về, đi lên lầu, hai ông anh của con đều không về ăn cơm, Lương Tần mới vừa rồi còn ở phòng khách, lúc này có khả năng trở về phòng rồi đi.”
Nghiêm Viện lại không có ý tứ muốn đi, chỉ nhìn dì Xuân, do dự một hồi hỏi: “Dì Xuân, dì nghe nói chưa?”
Dì Xuân cười hỏi: “Cái gì?”
Nghiêm Viện nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc này mới đi tới hai bước vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi con nghe một người bạn của con nói, nó nói nó nghe mẹ của nó nói rằng, anh hai con với Lương Tần là giả!”
Vẻ mặt dì Xuân hơi giật giật, sau đó cười hỏi: “Cái gì giả?”
“Nói bọn họ là kết hôn giả.” Trên mặt Nghiêm Viện vẫn là bộ dạng không thể tin: “Dì nghe nói chưa?”
Dì Xuân lắc đầu, vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên, nhưng loại mất tự nhiên này trong mắt Nghiêm Viện, chỉ là phản ứng nên có khi nghe thấy loại tin tức hoang đường và rung động.
“Con nói làm sao có thể chứ, bạn con nói kỳ thật nó cũng không xác định, vốn dĩ con chỉ xem như trò cười mà nghe, nhưng trên đường trở về con càng nghĩ càng cảm thấy quái quái. Không có lửa làm sao có khói, dì nói vô duyên vô cớ vì sao lại có loại đồn đãi này?”
“Nếu con thật sự lo lắng, tìm anh hai con hỏi một chút xem. Đừng đi hỏi tiểu Kỳ, lỡ như nghĩ sai rồi cả hai xấu hổ, hỏi anh hai con là thỏa đáng nhất.”
Nghiêm Viện gật gật đầu, lúc xoay người muốn đi ra ngoài bỗng nhiên dừng lại, xoay người nói: “Việc này trước hết dì đừng nói với mẹ con.”
Dì Xuân gật đầu: “Dì biết.”
Dì Xuân đề nghị Nghiêm Viện đừng đi tìm Kỳ Lương Tần, bảo cô đi tìm Nghiêm Tùng Vĩ, kỳ thật là sợ Kỳ Lương Tần không biết nên ứng phó như thế nào. Nếu dì đã đáp ứng Nghiêm Bách Tông, lúc nên đỡ đần, vẫn cần phải đỡ đần một phen.
Dì Xuân tâm sự nặng nề, cũng không biết một cửa trước mắt cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào. Hai anh em Nghiêm gia lựa chọn thông qua miệng người khác từng bước một để người nhà biết, biện pháp này vẫn tốt, tuần tự tiến dần, để người nghe được có một quá trình chuẩn bị tâm lý, đúng là tốt hơn trực tiếp nói với lão thái thái rất nhiều.
Nghiêm Viện gần đây cũng tâm sự nặng nề.
Cô đến hỏi Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đem chuyện kết hôn giả trước sau nói hết một lần. Nghiêm Viện nghĩ thầm rằng cô đã cảm thấy hoang đường như thế, cũng không biết lão thái thái nên tiếp nhận như thế nào. Nhưng mà khác với dì Xuân, cô không có biện pháp đối xử với Kỳ Lương Tần như trước.
Người này chính là một kẻ lừa đảo, anh hai cô cũng là kẻ lừa đảo, nhưng có hãm hại lừa đảo nữa thì cũng là anh hai cô, mà Kỳ Lương Tần, cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. Thậm chí cô đem sự thống hận khi anh hai lừa gạt, chuyển dời lên trên người Kỳ Lương Tần.
Cho nên lúc cô nhìn thấy Kỳ Lương Tần, mặc kệ nhìn cậu ta làm gì nói gì, đều cảm thấy dối trá. Sự dịu ngoan trước đây cô thích nhất, hiện giờ liền thành biểu hiện giỏi diễn trò. Trên đời này khiến cho người ta thống hận nhất chính là lừa gạt tình cảm, mà Kỳ Lương Tần lại lừa gạt tình cảm của tất cả mọi người.
“Cậu ta thực sự tốt bụng như vậy, hoàn toàn không cần bất cứ lợi ích gì hả? Anh cho tiền đúng không.”
Nghiêm Tùng Vĩ phủ nhận như đinh đóng cột: “Cậu ta không cần lợi ích gì cả, lúc trước hoàn toàn là vì giúp anh.”
“Cho dù là nam, có lịch sử hôn nhân với không có lịch sử hôn nhân cũng không giống nhau. Cậu ta hy sinh lớn như thế, lại không yêu cầu bất cứ hồi báo gì hả? Trước kia anh với cậu ta cũng không có bao nhiêu qua lại tình cảm đi?”
“Cậu ta là bạn từ nhỏ của Thanh Thanh. Thanh Thanh nhờ cậu ta, cậu ta đáp ứng. Con người Lương Tần tốt bụng, chẳng lẽ lâu như vậy, một chút em cũng không nhìn ra ư?”
“Em chỉ biết lâu như vậy cậu ta luôn luôn lừa gạt mọi người, ” Nghiêm Viện nói: “Dù cậu ta tốt bụng, hoàn toàn không có bất cứ vụ lợi gì mà giúp anh, nhưng tưởng tượng đến việc mỗi ngày cậu ta đều đang diễn, trong lòng em vẫn không thoải mái. Chuyện này trừ anh với em ra, còn có người thứ ba biết không?”
Trong lòng Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ, hắn vẫn phải trải đường cho tương lai của anh trai hắn và Kỳ Lương Tần, nếu anh trai hắn dưới tiền đề không biết chuyện kết hôn giả mà âm thầm thông đồng với Kỳ Lương Tần, vậy cũng thật sự khiến người ta có chút cảm giác xấu: “Anh cả cũng biết, ” hắn nói: “Hơn nữa hình như ngay từ đầu đã biết.”
“Cái gì gọi là hình như, làm sao anh cả lại biết?”
“Hắn đã sớm biết, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh cả là người như thế nào, sao có thể giấu nổi.”
Nghiêm Viện rất là bất mãn: “Loại chuyện này anh ấy thế mà cũng giúp anh giấu mọi người.”
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh cả cũng là cảm thấy ván đã đóng thuyền, hắn vẫn luôn cùng với anh tìm một biện pháp giải quyết thích hợp, chỉ là đến hiện tại cũng không nghĩ ra. Người khác còn chưa tính, chủ yếu là mẹ, sợ bà ấy không tiếp nhận được.”
“Anh cũng biết bà ấy không tiếp nhận được, ” Nghiêm Viện nói: “Anh hai, không phải là em nói anh chứ, anh làm việc này đích thực hoang đường.”
“Anh cũng sắp hối hận xanh ruột rồi.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
Hắn thật sự là hối hận xanh cả ruột, cắn răng nuốt vào bụng. Lúc trước tìm tới Kỳ Lương Tần, thật sự là quyết định sai lầm nhất của hắn. Nhất là nghĩ đến việc trong một khoảnh khắc nào đó hắn đã từng toát ra suy nghĩ “cứ như vậy sống tiếp với Kỳ Lương Tần cũng không tồi”, càng làm cho trong lòng hắn một trận lạnh run.
Mặc kệ hắn thừa nhận hay không, có nguyện ý hay không, Kỳ Lương Tần đã là “chị dâu” hắn trên ý nghĩa nào đó.
Người chị dâu này của hắn, hai ngày này vô cùng kiêu ngạo. Không biết có phải do hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau Kỳ Lương Tần đã biết được hay không, hắn nhìn Kỳ Lương Tần một chút dáng vẻ lo lắng cũng không có, còn hệt như trước đây.
Không đúng, là càng làm càn, mỗi lần người một nhà ngồi ở trong phòng khách, ánh mắt cậu ta liếc trộm Nghiêm Bách Tông, quả thực sống động thuyết minh hoàn mỹ cái gì gọi là “cả vườn xuân sắc chắn không được”.
Là thật sự chắn không được, hắn nghĩ đại khái Kỳ Lương Tần cũng chắn hết sức rồi, có điều thật sự không chắn nổi, vì thế hồng hạnh sôi nổi xuất tường. Mỗi lần hắn ở đây, nhìn thấy loại tình cảnh này tim đều treo lên cổ họng, sợ lão thái thái nhìn ra cái gì mờ ám, đi lên cho Kỳ Lương Tần một bạt tai. Hắn cũng không phải sợ Kỳ Lương Tần ăn bạt tai, mà là lo lắng lão thái thái thở không lên được, lại vào trong bệnh viện nằm.
Nhưng mà lão thái thái hiển nhiên còn chưa có từ miệng người khác nghe được lời đồn đãi kết hôn giả, mấy chị em ngày thường thích nhất nói huyên thuyên của bà, hiện giờ thế mà một đám đều thành người câm, một người nói cho bà biết cũng không có.
Có điều lão thái thái cũng phát hiện gần đây bầu không khí trong nhà có chút khác thường.
Bởi vì lão đại xuất ngoại lâu như vậy mới trở về, lão thái thái tự nhiên đem tinh lực đặt ở trên người hắn nhiều một chút. Nói thật lòng, lão thái thái càng lớn tuổi càng đau lòng cho con trai cả, giống như khi còn bé cưng lão nhị và lão tam, hiện giờ đều chuyển hết lên trên người lão đại.
Lão thái thái trải qua vài ngày quan sát, phát hiện hiện giờ con trai cả của bà dường như sáng sủa hơn rất nhiều, cũng thích cười. Giống như vừa mới rồi, lời Kỳ Lương Tần nói có đáng cười như vậy sao, hắn cũng cười vui vẻ đến thế.
Làm người từng trải, hơn nữa là một người từng trải vẫn luôn chờ đợi lão đại nhanh chóng toả sáng mùa xuân thứ hai, lão thái thái cảm thấy mùa xuân thứ hai của lão đại có khả năng đã đến rồi.
Chỉ là con trai cả của bà tương đối khô khan, trực tiếp hỏi lại sợ hắn xấu hổ, có khả năng cũng không hỏi được gì. Nhưng trong lòng bà lại vui vẻ. Hiện giờ lão nhị đã thành hôn, đối tượng kết hôn mặc dù là nam, nhưng bộ dáng tính nết đều hợp tâm ý bà, coi như là chó ngáp phải ruồi. Lão tam cũng tìm được chàng rể, mắt thấy sắp sửa kết hôn, gia đình tuy rằng không phải là môn đăng hộ đối, nhưng coi như gia đình trí thức có tri thức hiểu lễ nghĩa, Triệu Hạo kia nhìn cũng coi như bổn phận. Hơn nữa nhà chồng yếu thế hơn một chút cũng tốt, con gái gả qua sẽ không bị khinh bỉ. Ba đứa con hai đứa đều có chỗ tốt, ngược lại lão đại còn dư lại, vẫn còn một mình.
Người tới cái tuổi của bà, tuổi tác cao, tiền tài địa vị cũng đều đã có, thứ duy nhất chờ đợi cũng chỉ là con cái đều có chỗ tốt. Trước đây bà hy vọng con trai tìm được trắng giàu đẹp, con gái có thể gả cho một nhà môn đăng hộ đối, tuy rằng những nguyện vọng đó đều rơi vào hư không, nhưng cũng làm cho bà trở nên thực tế. Nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại của con trai cả, bà đã nghĩ tương lai lão đại tìm đối tượng bà tuyệt đối không nhúng tay, kệ hắn tìm cái dạng gì, chỉ cần hắn thích, bà đều không hỏi.
Chẳng qua bà vẫn muốn nhìn trước xem đối phương là dạng con gái gì: “Chuyện của anh cả con đều nói với con sao. Có phải nó mới quen bạn mới không?”
Nghiêm Tùng Vĩ cảnh giác hỏi: “Mẹ nói bạn mới là…”
“Còn có thể là bạn mới gì, anh cả con có phải yêu đương không?”
Nghiêm Tùng Vĩ sợ tới mức giật mình một cái, theo dõi mẹ hắn: “Mẹ… có phải mẹ biết gì không?”
Không nên mà, theo tiến độ hiện nay của bọn họ, lão thái thái nhiều nhất chỉ phát hiện chuyện hắn và Kỳ Lương Tần kết hôn giả, về phần “gian tình” giữa Kỳ Lương Tần và anh trai hắn, hẳn là còn chưa đến mức bại lộ nhanh như vậy chứ. Sau lưng Nghiêm Tùng Vĩ đổ mồ hôi: “Con không biết hắn có yêu hay không nữa, anh cả lại không thích chia sẻ việc này với người khác.”
“Con làm em trai thế nào vậy, rảnh rỗi thì cũng quan tâm anh trai con. Ta nghĩ, có phải đối tượng của nó điều kiện không quá tốt, sợ ta không hài lòng, cho nên vẫn giấu không dám nói hay không. Nếu là vậy, con nói với nó giùm ta, mặc kệ nó tìm dạng người gì, chẳng sợ giống như con tìm đàn ông mang về, ta cũng không phản đối, nó thích là quan trọng nhất.”
Nghiêm Tùng Vĩ: “…”
Hắn rất muốn nói cho mẹ hắn biết, thật sự bị bà nói đúng rồi, còn không phải là tìm một tên đàn ông sao, còn là một tên đàn ông mà bà rất thích nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
- Chương 97