Đại khái là bởi vì mới vừa ở chung một phòng, Kỳ Lương Tần tương đối kích động, cho nên lại ngủ vô cùng muộn. Ngày hôm sau lại dậy trễ, lúc mở to mắt, Nghiêm Bách Tông đã rửa mặt hoàn tất, nói: “Vốn muốn cho em ngủ tiếp một hồi lại gọi em.”
“Đã bảy giờ.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng đứng lên: “Bọn em học quân sự phải chạy thể dục buổi sáng!”
Nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Kỳ Lương Tần đến trường, quả nhiên bị huấn luyện viên điểm danh răn dạy, còn bị phạt. Kỳ Lương Tần ở trước mặt mấy chục người xấu hổ mặt mũi đỏ bừng.
Có điều bởi vì việc này mà thật nhiều người đều biết cậu. Sau khi chạy trên sân thể dục xong, huấn luyện viên phạt cậu đứng tư thế quân đội, đứng ở chỗ giữa sân huấn luyện của nam sinh và nữ sinh. Đại khái là mặt mũi cậu đẹp, thiệt nhiều nữ sinh đều nhìn lén cậu.
Sau đó giữa trưa lúc ăn cơm, đột nhiên có một nam sinh chặn cậu lại.
Cuộc đời Kỳ Lương Tần lần đầu được người xa lạ thổ lộ, lúc ấy vẻ mặt cậu đỏ bừng, xấu hổ vô cùng.
Cậu quên mất cái thời đại cậu ở hiện giờ, đồng chí đã không bí mật như lúc cậu học đại học trước đây, tuy rằng vẫn rất ít người, nhưng đã có thể quang minh chính đại mà nắm tay trong sân trường. Chiều cao của nam sinh kia không chênh lệch với cậu cho lắm, mày rậm mắt to, lúc thổ lộ với cậu mặt không đỏ thở không gấp, một chút cũng không e lệ.
May mà lúc ấy cậu đứng ở một chỗ ngoặt ngay cửa nhà ăn, không có ai, chỉ có bạn cùng lớp, một người tên Tôn Nhuận và cậu. Đại khái Tôn Nhuận cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh thổ lộ với nam sinh, cho nên có chút mộng mị.
“Ngại ngùng, tôi…” Đại khái là xuất phát từ bản năng, Kỳ Lương Tần gần như bật thốt lên nói mình không phải đồng tính luyến ái: “Tôi đã có đối tượng, ngại ngùng.”
Nam sinh kia nghe xong giống như thật tiếc nuối, đại khái cũng là xấu hổ, lại không buông tha, hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn bè không?”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Vậy thì được.”
“Chúng ta trao đổi weixin đi.”
Kỳ Lương Tần liền trao đổi weixin với nam sinh kia, sau khi đối phương thêm cậu, sửng sốt một chút, hỏi: “Tiểu phu quân?”
Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng nói: “Tôi tên Kỳ Lương Tần, tần trong nước Tần.”
“Tôi tên Lôi Phong.”
“Lôi Phong?”
“Phong là ngọn núi, không phải phong trong sắc bén.”
Hai người đều thực ngượng ngùng vì tên của mình.
Tôn Nhuận nói: “Cậu trai này quả thực lớn mật, làm sao hắn biết cậu có phải gay hay không, đã dám thổ lộ với cậu.”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt lắc đầu: “Không biết.”
“Cậu có đối tượng, nam à?”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng lắc đầu: “Tôi lừa hắn, bị dọa.”
Cậu cảm thấy vẫn là không cần bại lộ tính hướng của mình sẽ tương đối tốt. Đại khái linh hồn cậu vẫn ở thời đại kia, không có cách nào thản nhiên mà lấy một thân phận đồng chí đối mặt với bạn học mới.
Được người ta thổ lộ, hơn nữa là được một nam sinh thổ lộ, Kỳ Lương Tần khϊếp sợ, nhưng cũng hưng phấn. Có người thích mình, mặc kệ người này mình thích hay không, đại khái đều vui vẻ. Cậu cảm thấy nếu nói việc này với Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông khẳng định sẽ ghen.
Vì thế cậu liền không có ý tốt mà bấm số điện thoại của Nghiêm Bách Tông: “Hôm nay em được người ta thổ lộ.” Cậu cúi đầu đứng dưới cây liễu ở bên hồ, bàn chân cọ cục đá không ngừng xoa nắn.
“Hửm?” Nghiêm Bách Tông hỏi: “Bạn học của em sao?”
“Em cũng không biết… Là một nam sinh…”
Lần này bên kia liền im lặng, một hồi lâu mới phát ra âm thanh cùng loại với cười lạnh, nói: “Vì sao hắn thổ lộ với em, hắn biết em thích nam hả?”
“Hẳn là không biết đi, em không biết hắn.”
“Học sinh hiện tại, da mặt đều dày như vậy sao, không biết đối phương có phải đồng chí hay không, đã thổ lộ với đối phương? Em trả lời hắn như thế nào?”
“Em nói em có đối tượng rồi, ngại ngùng.”
Giọng Nghiêm Bách Tông lúc này mới tốt hơn: “Đừng để ý đến hắn, nam sinh không biết em có thích nam hay không đã thổ lộ với em, có thể có bao nhiêu đáng tin?”
Kỳ Lương Tần đá một cục đá vào trong hồ nước, nhìn quầng sóng nhộn nhạo trên mặt nước, cười nói: “Đúng vậy, em cũng thấy không đáng tin.”
Nghiêm Bách Tông bình ổn một hồi, hỏi: “…Dáng vẻ người nọ thế nào, đẹp trai không?”
“Không nhìn kỹ, em có chút ngượng ngùng, cho nên nhớ không rõ dáng vẻ hắn thế nào.” Đây là lời nói thật, cậu nói chuyện với người ta, không quá dám nhìn mặt đối phương, thường xuyên trên đường gặp được một người quen, cùng đối phương nói nói mấy câu, quay đầu đi lại không thể nghĩ ra đối phương là biểu tình gì: “Không cao, hẳn là cũng không dễ nhìn lắm.”
“Không phải em làm gì chứ, vô duyên vô cớ, vì sao hắn thổ lộ với em?”
“Không có, em cứ như bình thường thôi. A, đúng, hôm nay em tới trễ, cho nên bị huấn luyện viên phạt, ở bên cạnh đứng tư thế quân đội thật lâu, đến hiện tại chân vẫn còn nhức mỏi.”
Nghiêm Bách Tông nghĩ, đại khái là lúc cậu đứng, liền bị người ta nhìn.
Đó cũng là chuyện thực bình thường, Kỳ Lương Tần tốt như vậy, bị người khác nhìn chăm chú cũng là sớm muộn. Cậu ở trong lớp hẳn là rất nổi bật, hẳn là đẹp trai nhất lớp, hoặc là nhất khoa, nhất trường.
Đây còn chỉ mới là bắt đầu, về sau thích Kỳ Lương Tần, chỉ nhiều chứ không ít.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Bách Tông có ý thức nguy cơ.
Tuy rằng cũng là thiên chi kiêu tử giống Nghiêm Tùng Vĩ, nhưng cuộc sống Nghiêm Bách Tông tương đối bình thản an ổn, hắn tự tin, nhưng cũng không có loại cảm giác mình thực ưu tú thực làm người ta thích. Có thể là bởi vì có một đứa em trai nam nữ già trẻ đều thích, ở phương diện làm người ta thích, hắn thật sự không tính là nổi bật, cho nên Kỳ Lương Tần nhiệt tình yêu thương với hắn mới khiến cho hắn hết sức xúc động và thỏa mãn. Hắn cảm thấy điều kiện mình tuy rằng không tồi, nhưng còn chưa tới mức bất cứ ai bên cạnh cũng không sánh bằng. Đại học Đông Hoa là trường ưu tú, nam sinh ưu tú trong đó không phải ít, nam sinh gia cảnh giàu có học vấn tốt lại đẹp trai, khẳng định cũng sẽ có, lỡ như nhảy ra một đối thủ mạnh mẽ, còn thật sự không dễ xử lý.
Tuy rằng Kỳ Lương Tần rất yêu hắn, nhưng mà có người mơ ước người của mình, vẫn khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.
“Có phải cậu nên thường xuyên đến trường của Lương Tần với cậu ấy, để người bên cạnh cậu ấy biết cậu ấy có đối tượng là cậu không.” Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ, nói như thế.
“Em không muốn chậm trễ cậu ấy, cũng nói với cậu ấy rồi, không phản đối cậu ấy yêu đương trong đại học. Nếu như để người ta biết cậu ấy đã kết hôn với em, cậu ấy còn yêu đương như thế nào.”
Nghiêm Bách Tông không nghĩ tới em trai mình lại đột nhiên trở nên tri kỷ như vậy.
“Cậu muốn cho cậu ấy yêu đương trong đại học ư?” Nghiêm Bách Tông nói: “Đầu óc cậu có phải nước vào hay không.”
“Bọn em là kết hôn giả mà… lúc ấy đã nói, ai cũng không can thiệp ai kết bạn…”
“Trong trường học nếu không ai biết cậu ấy thì còn chưa tính, cậu quên trong trường còn có Vương Trạch ư?” Nghiêm Bách Tông nói: “Nếu Lương Tần ở trong trường quen bạn trai, bị Vương Trạch thấy được, cậu cảm thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào, cậu cảm thấy trong nhà sẽ không biết ư?”
“Ai nha, đúng vậy, sao em không nghĩ tới, em chỉ dặn cậu ấy không nên xem trọng Vương Trạch, khác thì đều được, thế mà quên điểm ấy!”
“Dặn cậu ấy không nên xem trọng Vương Trạch?” Nghiêm Bách Tông sửng sốt.
“Đúng vậy, kỳ thật em cảm thấy nếu không phải Vương Trạch và nhà chúng ta có tầng quan hệ này, em còn rất xem trọng cậu ấy với Vương Trạch, anh xem Vương Trạch muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài sản có tài sản, còn là một giáo sư, có tiền đồ. Lương Tần đây có khuôn mặt có thanh xuân, đây không phải là kinh điển già trẻ xứng đôi sao. Em cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp, lại là thầy trò, thường gặp mặt, em còn rất sợ Lương Tần thích hắn, em thấy hắn với Lương Tần cũng không phải không có ý tứ. Anh nghĩ xem, đàn ông có ai không thích thanh xuân mỹ mạo, sẽ có người đàn ông nào không thích đào mật mềm mại nhiều nước sao, em dám cam đoan, không có! … Anh cả, anh đang nghe sao?”
“Ừ, đang nghe, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Nếu cậu lo lắng cái này lo lắng cái kia, liền chạy tới trường học nhiều nhiều. Lái cái xe thể thao phong cách của cậu đến đón cậu ấy hai ba lần, đại khái người bên cạnh cậu ấy liền biết cậu ấy có chủ.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Nghiêm Bách Tông lại càng không thoải mái.
Vương Trạch.
Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt Vương Trạch, đột nhiên ý thức được tình địch lớn nhất của hắn, hóa ra ở chỗ này.
Tuy rằng cảm thấy thực hoang đường ấu trĩ, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà lấy mình và Vương Trạch ra so sánh. Vừa so hắn mới phát hiện, Vương Trạch với hắn không phân cao thấp.
Chiều cao không phân cao thấp, tướng mạo không phân cao thấp, gia thế và tuổi tác không phân cao thấp, hơn nữa so với hắn có chút chất phác và ít lời, Vương Trạch càng làm cho người ta như tắm gió xuân, càng dịu dàng săn sóc.
Chính yếu, Vương Trạch yêu đàn ông.
Tựa như hắn cho rằng nam và nữ thực khó có tình bạn thuần túy chân chính, hắn cảm thấy ở trong mắt Vương Trạch, Kỳ Lương Tần đại khái cũng là một miếng thịt thật thơm ngon. Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn tự nhiên cảm thấy Kỳ Lương Tần chỗ nào cũng tốt, Kỳ Lương Tần tốt như vậy, Vương Trạch sẽ không thích sao.
Hắn tỏ vẻ hoài nghi, cũng không phải người người đều thành thật như Nghiêm Bách Tông hắn!
Bởi vì hai cú điện thoại, cả buổi chiều trong lòng Nghiêm Bách Tông đều rầu rĩ không thoải mái, sớm tan tầm về nhà. Kỳ Lương Tần còn chưa có trở về, hắn ở trong phòng ngây người một hồi liền đi ra, ở cửa lớn hút một điếu thuốc.
Thuốc hút gần xong, Kỳ Lương Tần trở về. Hắn nhìn thấy xe lái lại đây, liền đứng ở ven đường. Kỳ Lương Tần cũng nhìn thấy hắn, kéo kiếng xe xuống vẫy tay với hắn.
Chỉ chốc lát Nghiêm Tùng Vĩ cũng về, liền đem chuyện buổi chiều hắn nói với Nghiêm Bách Tông trong điện thoại nói lại với Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần nghe xong trong lòng rất đắc ý, cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông đây là biểu hiện ghen tuông.
“Cậu vẫn là tận lực đừng yêu đương, nếu yêu đương, cũng lén, tránh người một chút, chờ về sau tìm cái cớ tốt chúng ta ly hôn, cậu lại tùy tiện yêu như thế nào, tôi cũng không quản.”
Kỳ Lương Tần nói: “Tôi lấy học tập làm trọng.”
Nghiêm Tùng Vĩ vỗ vỗ bờ vai cậu: “Tạm thời thiệt thòi cậu.”
Kỳ Lương Tần có chút e lệ chột dạ: “Không thiệt thòi.”
Bởi vì biết Nghiêm Bách Tông âm thầm ghen tuông còn nhiều hơn mình tưởng, tâm tình Kỳ Lương Tần vô cùng tốt. Nhưng cậu lại không nỡ để Nghiêm Bách Tông vì thế mà không vui, cho nên chờ tới khi mọi người đều đi ngủ, lập tức chạy vào trong phòng Nghiêm Bách Tông biểu lộ trung thành.
Trước kia cậu một mình sống qua ngày, chưa từng yêu đương, không biết có phải là do nghẹn lâu lắm hay không, cậu phát hiện cậu nói lời tâm tình có thể nói từng sọt từng sọt. Nghiêm Bách Tông cẩn tuân bổn phận sống ba mươi năm, chưa từng gặp qua lời tâm tình nhiệt liệt triền miên như vậy, nghe xong trong lòng nóng bừng chịu không nổi, chút không thoải mái trong lòng mất sạch, tràn đầy trong lòng đều cảm thấy Kỳ Lương Tần yêu mình.
Kỳ Lương Tần nói lời tâm tình càng nói càng tao khí, chậm rãi liền thay đổi hương vị, Nghiêm Bách Tông thật sự nhịn không được, liền nằm úp sấp lên trên giường đặt Kỳ Lương Tần ở dưới thân, hỏi: “Yêu anh không?”
“Yêu đến muốn bùng nổ!” Kỳ Lương Tần thề son thề sắt.
Nghiêm Bách Tông cảm thấy so với việc để Nghiêm Tùng Vĩ ở trong trường học lắc lư thêm vài cái, không bằng mình để lại một dấu ấn cho Kỳ Lương Tần. Dù sao Nghiêm Tùng Vĩ không thể luôn theo Kỳ Lương Tần, dù đến trường học với cậu, cũng chưa chắc sẽ bị tất cả mọi người nhìn thấy. Nếu hắn để lại một dấu ấn, dấu ấn này vẫn luôn theo Kỳ Lương Tần, vậy tất cả mọi người sẽ biết Kỳ Lương Tần đã có nơi thuộc về.
Suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt, hắn tựa lên trán Kỳ Lương Tần thở dốc lợi hại, cuối cùng thật sự nhịn không được, liền một phát cắn lên cổ Kỳ Lương Tần, một hồi thật lâu mới bình ổn lại.
Hắn trồng một quả dâu tây cho Kỳ Lương Tần.