Trong lòng Kỳ Lương Tần có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối vì sao phòng này lại có hai cái giường.
Trong tiểu thuyết và trong TV nếu diễn đến mấy đoạn kiểu này, không phải vừa lúc chỉ còn lại có một căn phòng một cái giường, mới có thể chế tạo càng nhiều mờ ám và phấn hồng sao.
Cậu muốn mỗi ngày đều nằm ở trong lòng Nghiêm Bách Tông ngủ.
Kỳ Lương Tần nghĩ như thế, buông ly nước xuống, quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông đã gối lên cánh tay nằm xuống, sớm thay xong quần áo, mặc y quần áo mà nằm.
Hiện tại cậu đã không có lý do nằm trong ngực Nghiêm Bách Tông. Mà hai người bọn họ hiện giờ còn đang ở giai đoạn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nhiều hơn một chút so với mờ ám, thiếu một chút so với người yêu. Mà giai đoạn này là lúc khiến người ta ngượng ngùng nhất, cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế cũng nằm xuống, vươn tay tắt đèn trên bàn.
Căn phòng lập tức tối xuống, đưa tay không thấy được năm ngón, bóng đêm nồng đậm như thế, trong phòng một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Kỳ Lương Tần nắm chăn, trong đầu còn đang hiện lên tình cảnh ở trong phòng tắm vừa rồi.
Cậu cầm khăn nóng chà lau l*иg ngực vân da cơ bắp rõ ràng của Nghiêm Bách Tông, ngón tay ngẫu nhiên sẽ cọ đến làn da, bóng loáng ấm áp, l*иg ngực bị dùng sức chà lau lưu lại từng vết đỏ ửng, sau đó lại biến mất không thấy. Cậu không biết phải nhìn chỗ nào, cho nên liền tận lực cúi đầu, nhưng mà ánh mắt lại bởi vậy mà rơi xuống chỗ không nên rơi xuống. Ngẫu nhiên có một giọt nước ấm từ cổ tay cậu rơi xuống, rơi xuống hạ bộ Nghiêm Bách Tông, lưu lại một vệt ẩm chọc người ta mơ màng.
Kỳ Lương Tần không dám tiếp tục nghĩ, cho nên hít sâu một hơi, kéo chăn lên trên, trùm lên gương mặt nóng hổi của mình.
Đại khái là đi một ngày, quá mức mệt nhọc, tình ý nhiệt liệt đó dần dần hòa hoãn lại, cơn buồn ngủ nổi lên, cậu dần dần ngủ say, làm một giấc mộng đẹp.
Đại khái là mộng quá đẹp, sáng sớm sau khi tỉnh lại trên gối đầu lưu lại không ít nước miếng. Kỳ Lương Tần xoay người nhìn đối diện, giường Nghiêm Bách Tông đã thu dọn chỉnh chỉnh tề tề.
Điểm này cậu thật sự rất bội phục Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông là một người vô cùng tự hạn chế, thói quen sinh hoạt cũng vô cùng nghiêm cẩn, giường hắn ngủ, sáng sớm sau khi dậy đều gấp chỉnh chỉnh tề tề, giống khối đậu hũ. Nghe nói đây là thói quen hắn dưỡng thành vào năm đó tham gia quân ngũ.
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn lại mình, rap giường vo thành một cục, chăn cũng sắp rớt xuống đất. Cậu mơ mơ màng màng xuống giường, rửa mặt xong ra cửa, mặt trời đã mọc ra.
Nghiêm Bách Tông đứng ở trong hành lang, ngửa đầu nhìn núi tuyết nguy nga đối diện.
Đây là núi tuyết Ha Ba.
Kỳ Lương Tần nhớ rõ lúc mình đọc «Phan Kim Liên phiên bản nam», trong đó hình dung Nghiêm Bách Tông, không chỉ cương trực như tùng bách, còn nói hắn cao lãnh khiết ngạo như băng tuyết, hiện giờ ngẩng đầu nhìn thấy núi tuyết này, mới biết được so sánh này chuẩn xác.
Nhưng cậu biết, cái gọi là cao lãnh bất quá là một lớp da thôi, bên trong Nghiêm Bách Tông cũng có trái tim lửa nóng, nếu Nghiêm Bách Tông lòng dạ lạnh lùng đúng như bề ngoài, hai người bọn họ cũng sẽ không đến một bước này.
“Anh cả.”
Nghiêm Bách Tông quay đầu lại nhìn cậu một cái, nói: “Dậy rồi.”
“Ừm, anh dậy lúc nào?”
“Được một lúc rồi, đến giờ liền tỉnh. Vừa rồi tôi đến hỏi một vài khách trọ dừng chân nơi này, có người sáng hôm nay lái xe rời khỏi đây, chúng ta có thể đi nhờ xe.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, ngửa đầu nhìn núi tuyết đối diện, nói: “Thật đáng tiếc không thể đi núi tuyết.”
“Về sau còn có cơ hội, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Muốn đi à?”
Kỳ Lương Tần gật đầu. Cậu muốn chinh phục núi tuyết, sự vật này có nét tương tự nào đó với Nghiêm Bách Tông.
Bọn họ ăn sáng xong, liền đi nhờ xe. Tài xế là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng rất là khôi ngô, thoạt nhìn chính là người thích vận động ngoài trời. Hắn nói hắn thích nhất là leo núi, núi trong nước trên cơ bản đều đã đi qua, lần này đến Vân Nam, núi tuyết Mai Lý núi tuyết Ngọc Long và núi tuyết Ha Ba hắn đều đã đi một lần.
“Hai người các cậu là…”
“Anh em.”
“Bạn bè.”
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông gần như đồng thời thốt ra, anh em là Kỳ Lương Tần nói, bạn bè là Nghiêm Bách Tông nói. Người nọ có chút mơ hồ, hỏi: “Các cậu đây là…”
“Hai chúng tôi là bạn tốt, ” Kỳ Lương Tần nói: “Nhưng mà thân như anh em.”
Cái giải thích này đại khái thực hợp lý, người kia cười nói: “Hâm mộ các cậu nha. Tôi vốn dĩ cũng có một người bạn tốt, cùng tôi đi nơi nơi, chỉ là năm trước hắn kết hôn, năm nay không thể cùng đi với tôi được nữa.”
Kỳ Lương Tần suy nghĩ, vì sao Nghiêm Bách Tông nói bọn họ là bạn bè, là bởi vì bạn bè mới có khả năng trở thành người yêu, anh em thì không được sao.
Nghiêm Bách Tông ngồi ở ghế lái, thường thường bắt chuyện vài câu với người nọ. Kỳ Lương Tần ngồi ở phía sau, vẫn luôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trong đời có rất nhiều người, rất nhiều địa phương, có khả năng cả đời cũng chỉ gặp một lần. Nhưng cậu sẽ không quên chỗ này, ở chỗ này cậu để lại rất nhiều hồi ức.
Bọn họ đến thị trấn, người nọ tốt bụng đưa bọn họ về khách sạn. Trên quảng trường khách sạn còn có vài cái lều trại linh tinh, nhưng càng nhiều người đã về trong khách sạn ở. Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần vừa mới vào đại sảnh khách sạn, liền thấy được Nghiêm Tùng Vĩ.
Kỳ Lương Tần kích động hô to: “Tùng Vĩ!”
Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, lập tức chạy tới chỗ bọn họ. Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông cười đi về phía hắn, kết quả Nghiêm Tùng Vĩ đã chạy tới, một tay ôm Kỳ Lương Tần vào trong lòng.
Nhiệt tình như thế vượt qua dự đoán của Kỳ Lương Tần, có điều may mà Nghiêm Tùng Vĩ rất nhanh liền buông cậu ra, ngược lại nhìn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Tùng Vĩ lại không có ý tứ muốn ôm Nghiêm Bách Tông. Đại khái là Nghiêm Bách Tông từ nhỏ đã ổn trọng thành thục, hai anh em bọn họ không thân cận như anh em nhà khác, ngược lại tương đối phù hợp huynh hữu đệ cung. Hai người chỉ gật đầu cười cười, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “May mà hai người trở về, không thì tôi liền muốn lộn ngược trở lại, nói như thế nào mà lại bỏ lỡ giữa đường vậy.”
“Cậu không có việc gì là được.” Nghiêm Bách Tông nói: “Gặp mẹ chưa?”
“Gặp rồi, em xuống làm thủ tục, cho rằng hôm nay không gặp được hai người, cũng chuẩn bị thuê thêm rồi, giờ tốt rồi, cũng không cần thuê thêm, mẹ đã ở đây không nổi nữa, nói chờ hai người về chúng ta liền đi.”
“Đi lên rồi nói sau.” Nghiêm Bách Tông nói.
Nghiêm Tùng Vĩ đi qua ôm cổ Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần mở tay hắn ra nói: “Chúng tôi đều nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện chứ, vẫn luôn liên lạc anh không được. Anh không biết, tôi với anh cả trên đường đi tìm anh gặp lở đất, bị chôn ở phía dưới.”
“Mẹ đã nói với tôi rồi, cho nên trong lòng tôi mới gấp, sợ hai người xảy ra việc. Cậu nói xem anh cả đi tìm tôi còn chưa tính, chúng tôi là anh em ruột, không ngờ cậu cũng đi cùng, thật sự là khiến tôi ngoài ý muốn, Lương Tần, nhìn cậu bình thường luôn xem tôi không lọt mắt, đối xử với tôi còn không tồi đi.”
Kỳ Lương Tần cười cười, có chút chột dạ nói: “Lo lắng anh xảy ra chuyện, lại nói, không phải còn có anh cả sao.”
“Phần tình cảm này của cậu tôi nhớ kỹ.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
“Mẹ thế nào rồi?” Nghiêm Bách Tông cắt ngang hắn.
“Có chút không tốt, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Có thể là hai ngày này vẫn luôn không yên tâm, Viện Viện nói bà đều không ngủ, thân thể bà vốn đã không tốt, gây sức ép lần này, động đất lại bị kinh sợ, em còn suy nghĩ, có cần hoãn lại một ngày rồi chúng ta lại trở về hay không. Lặn lội đường xa, cũng quá vất vả, em sợ thân thể bà ăn không tiêu.”
Đi lên thấy lão thái thái, người quả nhiên khí sắc rất kém. Nhưng mà không già nua như lúc bọn họ đi, rốt cuộc đã trang điểm. Đại khái là bà thực lo lắng Nghiêm Bách Tông, nhưng mà có khả năng mẹ con bọn họ vẫn luôn không tính là thân mật, cho nên bà vẫn luôn lôi kéo tay Kỳ Lương Tần, ngược lại là đem lo lắng với Nghiêm Bách Tông, đều xuyên thấu qua Kỳ Lương Tần biểu đạt ra: “Con không biết tối hôm trước lão đại gọi điện thoại nói hai đứa xảy ra chuyện, trong lòng ta nghĩ mà sợ bao nhiêu. May mắn ông trời phù hộ, ba người các con đều bình an vô sự. Nơi này ta không dám ở nữa, lão nhị, con nhanh chóng nhìn xem, vé máy bay đặt trước còn có thể đuổi kịp hay không.”
“Đuổi là không kịp rồi, con đã hủy rồi. Chỉ có thể đặt chuyến tiếp theo, nghe nói lần này động đất ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều du khách đều muốn đi, không biết vé máy bay dễ đặt hay không.”
“Tùng Vĩ với Lương Tần đều phải nghỉ ngơi một chút rồi lại đi, chúng ta lại ở đây thêm một ngày đi, con xem sắc mặt mẹ cũng không tốt, con dẫn mẹ đến bệnh viện trong huyện kiểm tra xem.”
“Kiểm tra cái gì chứ, ta không sao. Nơi này làm sao mà ở nữa, ngủ cũng ngủ không yên tâm.”
Nghiêm Bách Tông bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Vậy cậu đi điều tra vé máy bay xem.”
“Không có vé máy bay, thì chúng ta ngồi xe lửa ngồi xe hơi, một ngày ta cũng không muốn ở đây, nếu xuất hiện cái gì bất trắc, ta thì không việc gì, một đám người trẻ tuổi các con, cũng không thể chậm trễ tại đây. Đi, chúng ta hôm nay liền đi, hai người các con nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc của các con đi.”
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ trở lại phòng, Nghiêm Tùng Vĩ gọi vài cú điện thoại, Kỳ Lương Tần liền đi thu dọn quần áo.
“Bao hai chiếc xe.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi đi nói với mẹ một tiếng.”
Sáu người, hai chiếc xe, vừa lúc ba người một chiếc. Phân phối cũng dễ, lão thái thái sợ Nghiêm Bách Tông theo đôi Nghiêm Viện làm kỳ đà sẽ xấu hổ, liền tự mình theo xe Nghiêm Viện và Triệu Hạo, đám Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ một chiếc xe, đều là đàn ông, đứa con trai lớn không biết ăn nói của bà hẳn là sẽ tự tại hơn rất nhiều.
Hành trình Vân Nam lần này, tình cảm của lão thái thái đối với con trai lớn lại tăng thêm một phần, thiện cảm với Kỳ Lương Tần cũng thêm rất nhiều. Triệu Hạo cũng biết điều, thấy bà đến, liền tự ngồi vào ghế phó lái. Trải qua mấy ngày nay khảo sát, bà cảm thấy Triệu Hạo này coi như đáng tin, tuy rằng không phải rất có tiền đồ, nhưng nhìn ra được giữa hắn và Nghiêm Viện vẫn là Nghiêm Viện định đoạt, con gái của mình gả cho hắn, hẳn là sẽ không thiệt thòi không bị khinh bỉ.
Theo kế hoạch vốn dĩ bọn họ còn muốn đi thêm một chuyến, hiện giờ cũng không còn tâm tư đi, trực tiếp dẹp đường hồi phủ. Lão thái thái nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, hít một hơi, nói: “Nơi này ta không bao giờ muốn tới nữa.”
Nghiêm Viện ôm máy tính ở kia mày mò, bà nhích qua hỏi: “Con chơi gì vậy, trên xe đừng xem máy tính, tổn thương mắt.”
“Con đem ảnh con và anh hai chụp làm thành một cái album đăng trong weixin, như vậy ai thích hình nào liền tự mình chọn. Mẹ, con lấy riêng ảnh chụp của mẹ ra, gửi vào trong hộp thư của mẹ.”
“Ta xem các con chụp xem.”
Lão thái thái lấy notebook lại đặt ở trên đùi, xem từng tấm từng tấm, thường thường bình luận hai câu, cái này chụp tốt, cái kia chụp kết cấu không đúng, cuối cùng nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của Kỳ Lương Tần với bà.
Trong ảnh chụp Kỳ Lương Tần từ phía sau lưng ôm bà. Hai người đều mỉm cười nhìn màn ảnh, rất giống một cặp mẹ con. Lúc chụp bức ảnh này, kỳ thật vốn là Kỳ Lương Tần đứng ở sau lưng bà, lúc Nghiêm Viện chụp cậu bỗng nhiên vươn tay ôm bà, bà đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười cầm tay Kỳ Lương Tần.
Đại khái là hành trình Vân Nam lần này, làm cho bà chân chính ý thức được Kỳ Lương Tần đã là người một nhà với bọn họ. Bà lấy điện thoại di động của mình ra, chụp bức ảnh này một cái, đăng trong trang bạn bè của mình.
Con trai con gái đều khoe nhiều rồi, đám mẹ chồng mấy bà, hiện giờ liền lưu hành việc khoe khoang con dâu.
Nghiêm lão thái thái bên kia mới vừa đăng ảnh chụp, bên này Nghiêm Tùng Vĩ liền nhìn thấy. Hắn cười đưa di động cho Kỳ Lương Tần xem, nói: “Chụp rất đẹp.”
Kỳ Lương Tần nói: “Lúc ấy kỳ thật tôi rất khẩn trương, sợ mẹ anh sẽ không vui, không nghĩ tới bà cười đẹp như vậy.”
“Mẹ của tôi là Bao Công mặt đen, rất ít khi thấy bà cười mặt mũi hiền lành như vậy, ha ha ha.”
Bởi vì lúc xuất phát cũng đã có chút muộn, cho nên đi không bao xa liền tới hoàng hôn. Nghiêm Bách Tông cảm thấy ngồi xe hơi cũng không thể quá sức, sợ thân thể lão thái thái ăn không tiêu, cho nên dừng lại mọi người ăn một bữa tối phong phú. Lúc ăn cơm Kỳ Lương Tần trộm ngồi ở bên cạnh Nghiêm Bách Tông, cho rằng Nghiêm Bách Tông sẽ nhìn cậu thêm hai cái, nhưng mà toàn bộ bữa ăn Nghiêm Bách Tông đều thực lạnh lùng, giống như chuyện hai ngày này cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh.
Hết thảy lại về như trước đây. Cũng có thể là Kỳ Lương Tần suy nghĩ quá nhiều, vốn dĩ Nghiêm Bách Tông không có khả năng ở trước mặt người nhà quá thân mật với cậu, Nghiêm Bách Tông không phải là loại người dính ngấy này, huống chi bọn họ cũng không phải người yêu. Dựa theo tính nết Nghiêm Bách Tông, dù bọn họ được công nhận là một đôi, đại khái hắn cũng chỉ đóng cửa lại thân mật.
Kỳ Lương Tần cũng không phải không biết Nghiêm Bách Tông. Nhưng trong lòng cậu vẫn ít nhiều có chút mất mát, nguyên nhân mất mát căn bản có lẽ không ở chỗ nhất thời xa cách này, mà là quan hệ giữa cậu với Nghiêm Bách Tông cũng không trong sáng. Nghiêm Bách Tông lại không có minh xác mà nói một câu thích cậu.
Nghiêm Bách Tông có thể sau khi trở về nghĩ thông suốt, liền không để ý đến cậu nữa hay không. Mặc kệ nghĩ như thế nào, trêu chọc cậu đối với Nghiêm Bách Tông mà nói đều có hại không lợi. Nghiêm Bách Tông lại là một người lãnh tĩnh lý trí như vậy, là kẻ ngốc mới có thể lựa chọn cậu. Hành trình Vân Nam, có khả năng chỉ là một hồi mộng đẹp, hiện giờ phải rời khỏi nơi này, mộng đẹp cũng liền tỉnh.
Đó là một đoạn đường thật dài, sau khi lên xe Nghiêm Tùng Vĩ không chống đỡ được một giờ liền ngủ. Nghiêm Tùng Vĩ ngủ vô cùng thành thật, dựa vào bờ vai cậu. Kỳ Lương Tần liền dựa vào cửa sổ xe, cậu mở cửa sổ xe ra một chút, lộ ra một chút gió.
Cậu rất thích ngồi xe, nhất là dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh ven đường. Dựa vào nhìn một hồi như vậy, trong lòng cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác, vì thế nghiêng đầu sang, kết quả như cậu cảm giác được, Nghiêm Bách Tông quả nhiên đang nhìn cậu.
Loại cảm giác ứng nghiệm này vô cùng vi diệu, nhưng trong lòng cậu có chút không vui, liền nghiêng đầu đi. Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên mở miệng hô: “Lão nhị, tỉnh tỉnh.”
Nghiêm Tùng Vĩ mơ mơ màng màng mở to mắt, chợt nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu đừng cứ luôn dựa vào Lương Tần, một người nặng như vậy, cho cậu dựa một đường ai chịu nổi, cậu muốn ngủ thì đổi chỗ với anh đi, ghế dựa bên anh có thể ngả ra sau, cũng có dây an toàn, cậu ngủ có khả năng thoải mái hơn chút.”
Nghiêm Tùng Vĩ mơ mơ màng màng, cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu nói: “Cũng được.”
“Bác tài, dừng ở ven đường một chút.”
Xe ngừng lại, Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ xuống xe, Kỳ Lương Tần nghe thấy hai anh em ở bên ngoài xe nói chuyện.
“Buồn ngủ như vậy à?”
“Em đây hai ngày đều không ngủ được đàng hoàng.”
Nghiêm Tùng Vĩ ngồi trên ghế phó lái, ngả ghế dựa ra sau, sau đó liền nằm xuống. Kỳ Lương Tần đưa cho hắn một cái áo khoác đắp ở trên người, mình thì mím môi nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, không nói chuyện.
Nghiêm Bách Tông ngồi vào bên cạnh cậu, đóng cửa xe nói: “Bác tài, đi thôi.”
Xe tiếp tục lái về phía trước, Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là thật sự buồn ngủ cực kỳ, rất nhanh liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, ngày thường hắn là người không ngáy.
Cửa sổ xe còn mở một chút, gió thổi xuyên thấu qua tóc Kỳ Lương Tần, ánh nắng chiều cuối cùng cũng muốn hạ xuống, màn đêm buông xuống, xe đã lên đường cao tốc.
Đúng lúc này, Kỳ Lương Tần bỗng nhiên bị Nghiêm Bách Tông nắm lấy một bàn tay. Cậu động đậy một cái, Nghiêm Bách Tông lại nắm càng chặt, trong lòng Kỳ Lương Tần một trận ấm áp, mười ngón giao triền với Nghiêm Bách Tông.
Bên trong xe càng ngày càng đen, bàn tay bọn họ nắm nhau ra một lớp mồ hôi mỏng manh.
Kỳ Lương Tần phát hiện hóa ra mình là người dễ dàng thỏa mãn như vậy. Cậu và Nghiêm Bách Tông không có khả năng lập tức củi khô lửa bốc, muốn Nghiêm Bách Tông hoàn toàn tiếp nhận cậu, đại khái cũng sẽ không một lần là xong. Cậu cũng không muốn quá nhanh, tình cảm quá nhanh không có căn cơ, trong lòng cậu không an ổn, cứ như vậy tuần tự tiến dần cũng rất tốt, chỉ cần vẫn luôn tiến lên, chỉ cần Nghiêm Bách Tông không phải người vô tình.
Lại nói tiếp cũng khôi hài, cậu cảm thấy vài chục năm trước cậu cô đơn, hư không tịch mịch lạnh lẽo, đại khái đều là số mệnh đã định trước. Bởi vì cậu ăn rất nhiều khổ, cho nên hiện giờ trời cao cho cậu một người đàn ông tốt. Hiện giờ có người đàn ông này nắm tay cậu, cậu cảm thấy cô đơn chua xót trước kia đều là đáng giá. Phải biết trước kia có rất nhiều buổi tối, cậu nhìn tuổi mình càng lúc càng lớn, trong lòng thường xuyên rất khủng hoảng. Giới đồng chí chính là như vậy, bên cạnh cậu không có đồng loại, muốn quen biết người khác, chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn khác thường, cậu cũng làm quen một vài người bạn trên mạng, đã thấy nhiều tình yêu đồng tính phân phân hợp hợp, biết trong đó gian nan và yếu ớt, đồng chí không có hoàn cảnh tốt như khác phái luyến, cậu cũng không phải cái loại người thực ưu tú được lọt vào mắt xanh của vận mệnh, chỉ có thể dựa vào đánh cược, nếm trải nhiều, thế đạo như thế, cậu cũng không cách nào thay đổi. Nhưng cậu lại có chút già mồm cãi láo mà muốn tìm một người đàn ông một lòng một dạ, có thể yêu nhau đến già. Có đôi khi cậu mê man, không biết lựa chọn của mình đúng hay không, cuối cùng mình có thể hai bàn tay trắng hay không, cái gọi là chung quy sẽ chờ được người định mệnh kia, có phải chính là một bát canh gà có độc hay không.
May mắn, cậu không có chờ uổng công.