Kỳ Lương Tần đang ngủ.
Nghiêm Bách Tông ôm cậu, ngửi hương vị trên người Kỳ Lương Tần, áo Kỳ Lương Tần bởi vì tư thế ngủ mà cuộn lên một ít, tay hắn khoát lên trên lưng cậu, liền vừa vặn đυ.ng đến làn da bóng loáng.
Hắn suy nghĩ mình làm sao vậy, phải kết thúc như thế nào.
Nghiêm Bách Tông không phải cái loại người thích xúc động làm chuyện điên rồ như Nghiêm Tùng Vĩ, hắn tương đối theo khuôn phép cũ, đứng đắn, làm chuyện gì cũng sẽ suy xét hậu quả. Sau khi cha qua đời, hắn bắt đầu suy xét về sau Nghiêm gia phải làm như thế nào, lúc lên đại học, hắn liền suy xét việc đi làm binh, lúc bàn cưới luận gả với Thẩm Hòa, hắn liền suy xét đến sinh hoạt hôn nhân ngày sau. Lúc làm ăn lại càng không cần phải nói, làm lãnh đạo, mỗi một quyết định càng phải suy xét đến các mặt. Hắn thích loại suy nghĩ sâu xa này, bởi vì không có ngoài ý muốn, cho nên cũng yên ổn. Hắn là người tương đối thích an ổn, trước khi làm ra hết thảy quyết định đều suy xét đến việc xử lý tiếp sau, cũng có thể miễn rất nhiều phiền toái.
Nhưng thực rõ ràng chính là, lúc hắn ở trong xe hôn môi Kỳ Lương Tần, cũng không có suy xét chờ sau khi bọn họ đi ra nên làm cái gì bây giờ.
Dưới tình cảnh kia, nụ hôn của hắn hoàn toàn tự nhiên mà vậy, phát ra từ bản năng.
Đương nhiên, hiện giờ hắn cũng không phải hối hận. Nếu lại cho hắn một lần cơ hội làm lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Chỉ là chuyện này phát sinh quá mức tự nhiên, sau đó thì sao, kế tiếp thì thế nào. Hắn đều chưa có suy xét, thậm chí tình cảm với Kỳ Lương Tần, hắn cũng đều chưa để ý tới rõ ràng. Hắn đại khái cảm nhận được tâm ý mình, nhưng vẫn luôn khuyết thiếu lý trí và nghiêm túc mà xem kỹ.
Hắn vừa rồi đi ra ngoài thời gian dài như vậy, ngoại trừ gọi điện thoại, cũng là bởi vì không biết tiến vào đối mặt Kỳ Lương Tần như thế nào. Hắn muốn chờ sau khi Kỳ Lương Tần ngủ rồi lại vào, như vậy hắn có thể có thời gian cả đêm đến suy xét.
Nhưng mà sau khi nằm xuống, nhìn thấy Kỳ Lương Tần nằm bên người, hắn không tự chủ được liền kéo qua, trong lòng tràn ngập thương tiếc và mềm mại không thể nói ra, muốn ôm người này vào trong ngực.
Thân thể Kỳ Lương Tần giống như là lượng thân tạo ra cho hắn, lúc ôm vào trong ngực rất vừa vặn, có thể hoàn toàn bao cậu lại, bất luận là thân hình hay là chiều cao đều rất vừa vặn. Người này thương hắn như thế, lúc nằm ở trong lòng hắn không cần lên tiếng, hắn cũng có thể cảm nhận được tình yêu trong lòng đối phương, những thứ đó với hắn mà nói, đều là thể nghiệm thực mới lạ, cảm thấy thực không giống với cuộc sống hôn nhân trước đây. Hắn và Thẩm Hòa đều là người thích một mình, Thẩm Hòa không có thói quen bị hắn ôm ngủ, hắn cũng không có thói quen ôm Thẩm Hòa. Thẩm Hòa luôn thanh lãnh, độc lập như vậy, cũng sẽ không quá chú tâm ỷ lại mình như Kỳ Lương Tần.
Có lẽ là hắn không đúng, có lẽ là hắn có chút chủ nghĩa đại nam tử, có thể được người ta ỷ lại yêu say đắm phát ra từ lòng thành như vậy, hắn rất thích.
Lúc bọn họ ngủ đã là nửa đêm, ngủ bốn năm giờ trời liền sáng. Mưa đã tạnh, mặt trời sau cơn mưa cứ như được tẩy rửa. Trên tin tức nói còn có dư chấn, nhưng mà đã không còn cảm nhận được. Nghiêm Tùng Vĩ vẫn liên lạc không được, xe cũng tìm không thấy, mà bọn họ cách núi tuyết Ha Ba còn hơn hai mươi dặm đường.
Nghiêm Bách Tông tính toán đi bộ trước, nửa ngày là có thể đến.
Hai người ăn sáng ở chỗ an trí, mặc một bộ quần áo chính phủ phát, lĩnh một ít vật tư cứu tế, liền xuất phát.
Kỳ thật nguy hiểm vẫn tồn tại, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ sống chết chưa biết, bọn họ không thể không tiếp tục đi. Bởi vì có khả năng giờ này khắc này Nghiêm Tùng Vĩ cũng đang chờ đợi cứu viện giống bọn họ tối hôm qua, bọn họ đến tuy rằng cũng chưa chắc có thể giúp đỡ, không hẳn có thể thay đổi cái gì, nhưng bọn họ nhất định phải đi.
Sắc trời đã trong, trên đường ngẫu nhiên còn có nước đọng mà cơn mưa đêm qua lưu lại, nhưng bọn họ phát hiện càng đi tới con đường phía trước càng xấu, rất nhiều chỗ đều đang sửa đường gấp, bọn họ chỉ có thể chờ ở một bên. Vốn dĩ nửa ngày có thể đến, kết quả đến khi bầu trời tối đen, bọn họ mới tới dưới chân núi tuyết Ha Ba, đây còn là đi đường tắt mà một thôn dân ở địa phương hướng dẫn. Thôn dân đó làm việc ở một công trường bên ngoài, sau khi phát sinh động đất hắn lo lắng tình huống trong nhà, cho nên suốt đêm chạy về. Hắn chính là người thôn Ha Ba.
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn di động: “Quả nhiên không có tín hiệu.”
Đây là chuyện tốt, nói rõ có khả năng Nghiêm Tùng Vĩ liên lạc không được không phải là vì xảy ra chuyện, mà là nơi này tín hiệu gián đoạn. Bọn họ căn cứ tin nhắn lúc trước Nghiêm Tùng Vĩ gửi tới mà tìm được nhà trọ hắn vào ở. Ông chủ là một người Hán, nói: “Nghiêm Tùng Vĩ? Giữa trưa hôm nay hắn mới vừa đi.”
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông liền thở phào một hơi: “Hắn không có việc gì đi?”
“Không có việc gì. Chỉ là thông tin bên chúng tôi bị gián đoạn. Tôi bảo hắn ở thêm hai ngày xem tình huống lại đi, nhưng hắn nói liên lạc không được với người nhà, trong lòng sốt ruột, giữa trưa hôm nay mấy người bọn họ cùng lái một chiếc xe đi rồi. Cũng không biết trên đường thế nào.”
Xem ra là bỏ lỡ trên đường.
Có điều biết Nghiêm Tùng Vĩ bình yên vô sự, một tảng đá lớn trong lòng bọn họ cũng liền rơi xuống.
Sau lại nghe ông chủ kể mới biết được, hóa ra bên này động đất cũng rất mạnh, lúc ấy trên núi tuyết có người đang chơi, cũng có vài người bị thương. May mà không có phát sinh tai họa kiểu như tuyết lở, tất cả mọi người an toàn rút lui xuống.
Ngược lại là sợ bóng sợ gió một hồi.
Trước mắt trời đã tối rồi, bọn họ chỉ đành ở lại trong này. Ông chủ nói: “Các cậu tới vừa lúc, Nghiêm tiên sinh đi vội vàng, trong phòng còn lại rất nhiều đồ vật đều quên mang đi, tôi đóng gói cho hắn. Các cậu liền ở phòng của hắn đi, là một cái phòng hai người.”
Nghiêm Bách Tông với Kỳ Lương Tần đi vào, mới phát hiện cái gọi là phòng hai người, là hai cái giường đơn, chứ không phải một cái giường đôi.
Vào bên trong, hai người nhìn thấy giường đều sửng sốt một chút. Nhưng dường như cũng đều không nói được gì. Nhà trọ này là nhà trọ có điều kiện tốt nhất ở chân núi tuyết Ha Ba, có thể tắm rửa, căn phòng cũng sạch sẽ. Nghiêm Bách Tông nói: “Một thân dơ bẩn này cuối cùng có thể tắm nước ấm.”
Anh cả Nghiêm gia có bệnh sạch sẽ, một hai ngày này thật sự là muốn nghẹn hỏng hắn. Kỳ Lương Tần nói: “Trên lưng anh có thương tích, đừng tắm, tôi lau cho anh đi… hai tay anh cũng không tiện.”
Hai tay Nghiêm Bách Tông đều quấn băng vải, nhưng thương thế không tính là nghiêm trọng, ăn cơm đi vệ sinh đều có thể tự làm, chỉ là có chút không tiện mà thôi. Muốn nói lau người, tự mình làm cũng không phải là không thể được, nhưng Kỳ Lương Tần nói ra, dường như cũng không có lý do để cự tuyệt. Bởi vì hai tay đều bị thương, trên lưng còn có vết thương, đích thật là có chút không tiện, tốt nhất vẫn là không cần dính nước.
Nghiêm Bách Tông liền nói: “Vậy làm phiền cậu.”
Kỳ Lương Tần nói ra câu nói kia, không phải không có tâm tư của mình. Vốn tưởng rằng Nghiêm Bách Tông sẽ từ chối một chút, không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông đáp ứng sảng khoái như vậy, cậu ngược lại có chút ngại ngùng, hai má hơi hơi hồng, nói: “Đừng khách khí.”
Cậu nói xong liền vào phòng tắm, đi thử thử nước ấm trước. Đại khái là do bên này có chút lạnh, nước ấm cũng có vẻ hơi nóng, sau khi mở ra, trong phòng tắm liền tràn ngập hơi nước mỏng manh. Nghiêm Bách Tông tiến vào, nói: “Tôi cởϊ qυầи áo.”
“À.” Kỳ Lương Tần cúi đầu xả nước vào trong chậu, cố gắng dè nén tình ý trong lòng mình. Trước đây thân cận với Nghiêm Bách Tông như vậy, nhưng mà trước mặt tai nạn, Nghiêm Tùng Vĩ lại sống chết chưa biết, nhiều ít vẫn có chút lo lắng, tình ý trong lòng giống như cũng vì nguyên nhân đó mà có chút xấu hổ và kiêng kị, không dám phô bày ra nhiều. Hiện giờ biết Nghiêm Tùng Vĩ bình yên vô sự, khả năng xảy ra chuyện nữa cũng rất thấp, liền yên tâm, đại khái cùng một đạo lý với ăn no sinh da^ʍ dật, một lòng một dạ liền hướng về tình yêu trong lòng.
Sau khi chậu xả đầy nước, cậu cẩn thận giặt giặt khăn, lúc này mới nghiêng đầu sang, đã thấy Nghiêm Bách Tông đã cởϊ áσ và quần, chỉ mặc một cái quần cộc, chân trần đi tới.
May mắn là mặc quần cộc rộng thùng thình, không đến mức quá xấu hổ. Đại khái để làm dịu đi không khí hơi có chút xấu hổ, Nghiêm Bách Tông cười hỏi: “Tôi không cần cởi sạch đi?”
Kỳ Lương Tần sắc mặt đỏ bừng, nhếch môi, nói: “Anh… muốn cởi sạch cũng được…”
Nghiêm Bách Tông liền cười không nổi, trên mặt cũng hơi hơi đỏ ửng, khụ một tiếng, cười gượng hai tiếng, ngồi xuống trên một băng ghế nhỏ.
Kỳ Lương Tần liền bưng chậu nước qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông cũng không nhìn cậu, chỉ hơi khẽ cúi đầu, nói: “…Tôi vẫn là mặc đi.”
Kỳ Lương Tần “ưm” một tiếng, vươn tay liền khoát lên cánh tay Nghiêm Bách Tông, một tay khác cầm khăn lông ướt, từ bờ vai hắn bắt đầu chà lau.
Lúc bàn tay đặt lên, mới biết được cánh tay Nghiêm Bách Tông có bao nhiêu tráng kiện rắn chắc, cậu chỉ là chạm một chút, trong lòng liền kinh hoàng.
Đây là người đàn ông cậu yêu, quả nhiên rất men lỳ, cánh tay như vậy, có bao nhiêu sức lực, có thể…
Kỳ Lương Tần cúi đầu, mặt càng ngày càng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh, khăn lau dùng sức mà cẩn thận. Phía sau lưng lau thật cẩn thận, sợ đυ.ng phải miệng vết thương. Nhưng mà có ít nước vẫn chảy tới miệng vết thương trên lưng, nước thuốc vốn dĩ bôi loạn bởi vậy mà hòa tan ra, miệng vết thương bởi vậy có vẻ càng dữ tợn đáng sợ. Kỳ Lương Tần không dám đυ.ng vào, liền thổi thổi nước trên miệng vết thương.
Thân thể Nghiêm Bách Tông lập tức căng thẳng, một loại cảm giác như ngứa như đau gần như khiến lông tơ hắn dựng đứng, lại như là một luồng điện lưu rất nhỏ, nháy mắt thông khắp tứ chi toàn thân hắn. Hô hấp hắn thoáng có chút nặng thêm, nói: “Cậu thổi cái gì…”
Kỳ Lương Tần nói: “Tôi không cẩn thận làm rơi giọt nước trên vết thương, đau không?”
“Không đau, cậu chỉ cần lau thôi.”
Nghiêm Bách Tông không biết Kỳ Lương Tần có phải cố ý hay không, nhưng mà nghĩ đến đủ loại hành vi lớn mật của Kỳ Lương Tần trước đây, hắn cảm thấy đây là chuyện Kỳ Lương Tần có thể làm được. Đây có chỗ nào là thổi miệng vết thương cho hắn đâu, rõ ràng chính là cố ý quyến rũ hắn.
Hắn nắm chặt nắm tay, chợt vì mình yếu ớt mà cảm thấy buồn cười. Bất quá là trêu chọc nhẹ như vậy, hắn thế mà lại cảm thấy có chút chịu không nổi.
Hắn làm sao vậy, chẳng lẽ người động tình, du͙© vọиɠ cũng bắt đầu không đè nén nổi.
Kỳ Lương Tần lau bên trái xong, liền dịch đến bên phải hắn, sau khi lau xong toàn bộ sau lưng, liền muốn thay hắn lau phần ngực.
Nhưng mà Nghiêm Bách Tông đã cảm thấy hô hấp dồn dập, ánh mắt của hắn cũng không biết nên đặt chỗ nào.
Nếu cúi đầu ai cũng không nhìn, dường như có chút quái dị, chỉ là hắn hơi hơi nhấc mắt, liền đối diện đôi mắt Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần có một đôi mắt thực xinh đẹp, khóe mắt mang theo tao khí, ánh mắt lại thực thanh tú, lông mày nhu thuận, có một loại cảm giác thanh tân ái dục.
Hắn cảm thấy ánh mắt Kỳ Lương Tần, có thể nói, biết nói một vài lời thiếu nhi không nên nói, thâm tình lại xuân triều mãnh liệt.
Ánh mắt một người có thể là trong suốt, vô dục vô cầu, thanh tân thoát tục, cũng có thể là xôn xao, như cất giấu một yêu tinh, thời khắc chuẩn bị muốn ăn thịt người. Nhưng mà ánh mắt Kỳ Lương Tần lại không như vậy. Ánh mắt cậu biết xấu hổ, nhưng không cách nào khắc chế, tràn ngập mâu thuẫn, là muộn tao, không phải muốn ăn người, mà là muốn bị ăn.
Hắn vì thế mà mê muội, rơi vào trong tâm ma của Kỳ Lương Tần. Nhưng may mà hắn biết khắc chế, bởi vậy biểu hiện khéo léo. Ánh mắt hai người thỉnh thoảng lại đυ.ng chạm, trong phòng tắm một mảnh hơi nóng.
Chờ sau khi giúp Nghiêm Bách Tông lau xong, Nghiêm Bách Tông nói: “Cám ơn.”
Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng, nói: “Đừng khách khí.”
Nghiêm Bách Tông ra khỏi phòng tắm, quần cộc đã ướt đẫm hơn phân nửa, đó là lúc khăn chà lau thân thể chảy nước xuống làm dính. Kỳ Lương Tần thở ra một hơi, trên người cậu đã ướt đẫm.
Cậu không phải là bị nước dính ướt, mà là bị mồ hôi dính ướt. Thân thể buộc chặt không cách nào thả lỏng xuống, cậu cảm thấy còn mệt hơn so với đi một ngọn núi.
Chờ sau khi cậu rửa mặt xong đi ra, Nghiêm Bách Tông đã nằm ở trên giường.
Hai cái giường, ở giữa cách một cái bàn nhỏ. Kỳ Lương Tần ngồi xuống trên một cái giường khác, Nghiêm Bách Tông đưa cho cậu một ly nước.
Cậu thật sự phải bổ sung nước, vừa rồi ở trong phòng tắm cổ họng khô cạn, sau khi rửa sạch tắm nước ấm lại càng khát. Cậu tiếp nhận ly nước, từng ngụm từng ngụm mà nuốt, Nghiêm Bách Tông nghe thấy tiếng uống nước ừng ực, bởi vậy quay đầu nhìn, liền nhìn thấy bên cạnh đèn bàn vàng óng ánh, cả người Kỳ Lương Tần tản ra hơi ẩm ướt sũng, cổ họng tinh xảo động đậy, nuốt nước ấm vào.
Trong lòng hắn bỗng nhiên bị ái dục tràn ngập, hắn cúi đầu, nuốt ngụm nước miếng.
Có lẽ thật lâu trước kia, hắn đã không còn là mình lúc trước. Kỳ Lương Tần đang thay đổi, hắn cũng đang thay đổi, thay đổi đến nước này, hắn mới muộn màng phát hiện, cũng đã không thể quay đầu lại.
Hết chương 66