- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
- Chương 6
Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 6
Kỳ Lương Tần hít sâu một hơi, cười cười với Nghiêm Bách Tông, sau đó không chờ Nghiêm Bách Tông kịp phản ứng, đã cầm khăn tay lau lên: “Anh xem anh cũng ướt kìa, đều… đều là nước.”
Tay cậu đυ.ng đến mặt Nghiêm Bách Tông, cảm giác chính là một mảnh bóng loáng, Nghiêm Bách Tông giống như có chút kinh hãi, nhất thời lại không động đậy, sau đó liền vươn tay muốn bắt lấy cái khăn trong tay cậu: “Tôi tự mình làm.”
Kỳ Lương Tần lắp bắp nói: “Không… không, tôi giúp anh.”
“Tôi tự mình làm.”
Vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, bởi vì quá gấp, lau liền rất dùng sức, Nghiêm Bách Tông nhíu mày, một phen đè tay cậu xuống, khí lực lại lớn như vậy, niết cậu đau đến lập tức thành thật.
“Tôi tự mình làm.” Cuối cùng Nghiêm Bách Tông lên giọng, giọng điệu hiển nhiên có chút tức giận.
“Tôi… tôi cũng không muốn như vậy…” Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng nhìn Nghiêm Bách Tông.
Kỳ thật cậu muốn nói cậu đều là bị bắt liêu công, bản thân cậu là một người thật rụt rè bảo thủ! Đây… Đây đều là vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không bán tao…
(bán tao: giống như bán manh, nhưng “tao” là lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ)
Nhưng mà lời này nghe vào trong lỗ tai Nghiêm Bách Tông lại không phải như vậy.
Không muốn như vậy, vì sao còn muốn như vậy?
“Nếu cậu đã kết hôn với lão nhị, vẫn là giữ chút khoảng cách với tôi mới tốt.”
Những lời này nếu dùng lời kịch trong truyện Phan Kim Liên truyền thống mà nói, chính là, chị dâu, xin tự trọng.
Kỳ Lương Tần xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí, thở dốc ngồi ở nơi đó một hồi, đột nhiên mở cửa xe, lại bị Nghiêm Bách Tông kéo cánh tay lại: “Cậu muốn làm gì?”
Cậu muốn xuống xe chạy trốn, vầy cũng quá xấu hổ đi, con người cậu sợ nhất chính là xấu hổ, huống chi cái sự xấu hổ này còn bởi vì cậu không biết xấu hổ.
Chỉ có điều cậu… cậu không thể xuống xe chạy trốn, bởi vì dựa theo nội dung truyện, hai người “trầm mặc đi một đường, tương đối im lặng.”
Cậu phải ngồi xe Nghiêm Bách Tông về nhà.
Vì thế cậu an vị trở lại ghế ngồi, Nghiêm Bách Tông buông cậu ra, lại nhìn thấy cổ tay Kỳ Lương Tần đều bị mình nắm đỏ một mảng lớn. Kỳ Lương Tần theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nhanh chóng nâng cánh tay lên, xoa xoa cổ tay.
“Đau à?”
“Không đau.”
“Vừa rồi…” Nghiêm Bách Tông nói: “Tôi có hơi phản ứng quá mức, xin lỗi cậu. Cậu đừng chê cười, chủ yếu là… tôi không nghĩ rằng lão nhị lại thích nam, cưới một nam nhân, có khả năng trong tiềm thức vẫn xem cậu là vợ của em trai, cho nên ít nhiều có chút không được tự nhiên, nghĩ hơi nhiều…”
“Ừm.” Kỳ Lương Tần cúi đầu, lỗ tai lại đỏ bừng, trong lòng nghĩ, anh không có nghĩ nhiều đâu, tôi chính là Phan Kim Liên không biết liêm sỉ muốn quyến rũ anh đó.
Biết sao được, dù vừa rồi Nghiêm Bách Tông nắm cổ tay cậu nắm đến phát đau, trong một khoảnh khắc cậu vẫn nghĩ, a, thật nam nhân, a, khí lực thật lớn.
Cậu thế mà lại là một M, bản thân cậu cũng không biết!
Quả nhiên giống như trong tiểu thuyết miêu tả, bọn họ một đường không nói lời nào, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng mà cửa sổ ướt mưa, một mảnh mơ hồ, cậu đành phải quay đầu nhìn về phía trước, khô nóng trên người giống như không cách nào tán đi, ngay cả hô hấp cũng đều áp lực, trong lòng nghĩ đoạn đường này sao lại dài như vậy.
Lúc sắp đến nhà, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên mở miệng, hỏi: “Cậu bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi.”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, đem xe đỗ trong ga ra, nói: “Thật trẻ tuổi.”
Không chỉ mình hắn cảm khái như vậy, mà ngay cả Kỳ Lương Tần cũng cảm khái như vậy. Hai mươi tuổi, thật trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt, cái tuổi sung túc đến mức nhéo một chút cũng có thể tích ra nước. Bản thân cậu lúc hai mươi tuổi, vừa mới ý thức được mình thích nam nhân, trải qua cuộc sống đại học bình thường nhất, hao phí hết thanh xuân của mình. Cậu cảm thấy nhân sinh quý giá nhất không phải tình yêu, tiền tài, mà là thanh xuân. Sau khi cậu biến thành lão nam nhân, mới hiểu ra điều đó. Giống như trời cao thương cậu sống uổng thanh xuân, nên cho cậu cơ hội trải qua thêm một lần.
Sau khi về đến nhà, cậu và Nghiêm Bách Tông đổi giày ở chỗ huyền quan, lúc Nghiêm Bách Tông nhấc chân, Kỳ Lương Tần nhìn thấy trên đôi tất màu đen của hắn lộ ra một đoạn cẳng chân, phía trên có lông chân mềm mại. Cậu cảm thấy hết thảy của Nghiêm Bách Tông đều thực xinh đẹp, bàn chân và cẳng chân của hắn đều thực gợi cảm, cậu cũng không có nghiện chân, nhưng nếu muốn cậu quỳ dưới đất liếʍ chân Nghiêm Bách Tông, dường như cậu cũng nguyện ý. Cậu vì cái suy nghĩ dơ bẩn lại bí ẩn đột nhiên nhảy ra này mà cảm thấy mất thể diện, cuống quít cúi đầu đổi giày. Cậu phân không rõ đây là du͙© vọиɠ thuộc về cậu, hay là du͙© vọиɠ thuộc về Kỳ Lương Tần, bởi vì Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết đã từng làm một hồi mộng xuân, trong mộng y không hề có tôn nghiêm mà ôm chân Nghiêm Bách Tông, cầu hắn thao y một lần.
Dì Xuân từ phòng bếp đi ra, Nghiêm Bách Tông chào hỏi dì: “Nấu canh ạ?”
Dì Xuân cười nói: “Dì nấu cho mẹ con, để bà ấy bổ thân thể, đợi lát nữa đưa qua cho bà ấy.”
“Bà ấy ăn cơm trưa rồi, cũng là mua canh, phỏng chừng ăn không được.”
Trên mặt ẩm thực Nghiêm lão thái thái vô cùng chú ý, cho tới bây giờ đều là no tám phần, tuyệt đối không ăn nhiều, cho nên dù bà đã lớn tuổi, dáng người lại vẫn duy trì thật tốt, thực gầy yếu.
Dì Xuân có chút ngơ ngác: “Hôm nay sao lại ăn sớm như vậy.”
“Hôm nay con với lão nhị thăm bà ấy, lão nhị chưa ăn sáng, liền cùng nhau ăn cơm trưa. Nấu canh gì vậy ạ?”
“Canh gà ác hải sâm nấm đông cô, nấu cho tới trưa.”
“Vậy múc cho con một bát đi.” Nghiêm Bách Tông nói xong quay đầu lại nhìn Kỳ Lương Tần: “Cậu muốn không?”
“Muốn.” Kỳ Lương Tần không cần nghĩ ngợi nói.
“Tốt tốt tốt.” Dì Xuân thật cao hứng, lão thái thái không uống canh còn dư, chính dì một mình cũng uống không được bao nhiêu, đổ đi thật sự có chút đáng tiếc: “Dì liền đi múc cho hai đứa.”
Trong canh nấu xương cá, còn bỏ mứt táo, có chút vị ngọt, Kỳ Lương Tần cũng không thích, nhưng cậu vẫn ăn hết một bát, lau miệng nói: “Con không thể ăn nữa, con phải giảm béo, con quá sáu mươi ký rồi.”
Dì Xuân cười nói: “Kỳ tiên sinh, cậu đâu cần giảm béo.”
Kỳ Lương Tần mới ý thức được mình đã quên nhân vật của mình. Bây giờ cậu là Kỳ Lương Tần, thân cao 1m78, phỏng chừng chỉ có 55 ký, thật sự không tính là béo, rất cân xứng. Cậu không còn là lão nam nhân chiều cao không cao, thể trọng lại không nhẹ trước đây.
Cậu nói không nên lời là vui sướиɠ hay là thương cảm, chỉ nói với dì Xuân: “Dì không cần khách khí như thế, gọi con là tiểu Kỳ là được.”
Nói xong câu đó bản mặt già nua của cậu liền đỏ lên, chỉ là cậu thật sự thích người khác kêu cậu là tiểu Kỳ, tiểu Kỳ tiểu Kỳ, cảm giác cậu thật sự nhỏ lại, cậu đã từng có một đồng nghiệp, có hôm cơm nước xong, cũng không biết là hắn muốn lôi kéo làm quen với cậu hay là muốn thế nào, lại mở miệng gọi: “Lão Kỳ, có đi xem phim không?”
Cậu giận một tuần không cho người nọ sắc mặt hoà nhã. Cậu còn chưa từng yêu đương, cậu không tiếp thu được sự thật là mình đã già đi. Cậu bi ai, không chịu đối mặt hiện thực, chỉ mỗi ngày sống trong tiểu thuyết, khát vọng có một ngày có một anh hùng cái thế đến cứu vớt cậu, cho cậu tình yêu. Cậu vô số lần thề, nếu cậu có thể gặp được người như vậy, cậu nhất định thật lòng thật dạ mà tốt với hắn, trả lại hắn gấp ngàn gấp trăm lần, nam nhân giải cứu cậu ra từ trong cuộc sống cô độc, đáng để cậu cảm kích cúng bái cả đời.
Dì Xuân nghe cậu nói xong, mím môi cười cười, bộ dạng rất là cao hứng: “Vậy được, về sau dì liền kêu con là tiểu Kỳ, dì cũng thấy kêu Kỳ tiên sinh quái quái, đều là người một nhà.”
Dì Xuân là bảo mẫu Nghiêm gia, nhưng có quan hệ vô cùng tốt với người Nghiêm gia, hai anh em Nghiêm thị đều kêu dì là dì Xuân, dì cũng đều gọi thẳng tên hai anh em. Nhưng dì cũng là người thông minh, cũng không có thật sự cho mình là chủ nhân cái nhà này, không được chủ nhân đồng ý, dì tuyệt đối sẽ không kêu loạn, cái xưng hô Kỳ tiên sinh này, dì cũng là đoán từ thái độ của hai người lão thái thái và Nghiêm Tùng Vĩ mà gọi.
Kỳ Lương Tần cười cười đứng lên, muốn đem bát đến phòng bếp, dì Xuân nhanh chóng tới đón lấy: “Đưa dì là được, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Cám ơn.” Cậu phỏng chừng dì Xuân có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì trong tiểu thuyết tuy rằng dì Xuân lên sân khấu rất ít, nhưng mà thái độ của Kỳ Lương Tần đối với dì rất rõ ràng, chính là xem dì như người ở. Dì Xuân quả nhiên sửng sốt một chút, nói: “Nếu con cảm thấy hợp khẩu vị, về sau dì còn nấu cho con ăn… tiểu Kỳ.”
Dì kêu một tiếng, tự mình che miệng cười đi vào phòng bếp, ngược lại khiến Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng. Bên kia Nghiêm Bách Tông cũng ăn xong đứng lên, nói: “Nếu không tôi cũng gọi cậu như vậy đi.”
Kỳ Lương Tần quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Bách Tông giống như lầm bầm lầu bầu, nói: “Tiểu Kỳ…”
Lần đầu tiên Kỳ Lương Tần cảm thấy hai chữ “tiểu Kỳ” dễ nghe như vậy. Cậu sống gần ba mươi năm, trong lúc đó có vô số người từng gọi cậu là tiểu Kỳ, người thân, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp, cậu vô số lần nghe qua hai chữ này, lại cũng không thể sánh với Nghiêm Bách Tông.
Cậu khác với Kỳ Lương Tần, tên khác nhau, tướng mạo khác nhau, thân thể khác nhau, tính cách khác nhau, bối cảnh cũng khác nhau, cái chung duy nhất chính là dòng họ. Người khác gọi cậu là tiểu Kỳ, cậu mới cảm thấy cậu vẫn là chính mình, không phải Kỳ Lương Tần, người khác là đang gọi cậu.
Giống như cách hai thế giới, nam nhân cậu yêu nhất trong truyện, xuyên qua hai thế giới, đang gọi tên của cậu.
Hết chương 6
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
- Chương 6