🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc tới gần tháng tám, Nghiêm thị bàn thành công một hạng mục lớn, việc này có nghĩa là thời gian du lịch gia đình tháng tám phải rút lại cực ngắn, Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ đều không dành ra được nhiều thời gian như năm rồi. Người cả nhà bàn nhau một chút, quyết định không xuất ngoại, chỉ đi trong nước bốn năm ngày.
Trước khi xuất phát, lão thái thái dẫn Kỳ Lương Tần đến núi Bích Hà trước một chuyến. Lão thái thái cảm thấy năm nay người trong nhà bị thương quá nhiều, lần này đi ra ngoài du lịch đường dài, trước khi đi phải thắp hương cúi đầu.
Ngày mười lăm tháng tám, là ngày lão thái thái chọn, hoàng lịch ghi thuận tiện xuất hành. Trong nhà giao cho dì Xuân, lão thái thái dẫn theo người một nhà xuất phát từ thành Nam, đến Shangri-La trước.
Shangri-La ở tây bắc bộ tỉnh Vân Nam, là khu tam giác lớn giao nhau giữa ba tỉnh Điền, Xuyên, Tạng, là một viên minh châu trên ba con sông hợp dòng, cũng là thắng địa nghỉ hè nổi tiếng trong nước, rất thích hợp đến vào mùa hè. Sở dĩ lão thái thái lựa chọn chỗ này, thứ nhất là điểm phong cảnh du lịch chỗ này có mấy chục cái, đủ để an bài hành trình bốn năm ngày, thứ hai là bà thấy giới thiệu đầu tiên trên sổ tay du lịch nói, “Không cần đến Tây Tạng đã có thể lĩnh hội phong tình dân tộc Tạng”, không chỉ có núi tuyết thung lũng cao nguyên Tây Tạng và phong tình dân tộc Tạng, còn có thể lĩnh hội được cảnh sắc tráng lệ “gió thổi cỏ thấp thấy dê bò” ở đại thảo nguyên Nội Mông Cổ.
Đi một chỗ có thể lĩnh hội nhiều cảnh sắc như vậy, không thể thích hợp hơn nữa. Hơn nữa cái tên Shangri-La này khá đẹp
(Shangri-La tên tiếng Trung là Hương Cách Lý Lạp), vừa nghe liền thấy thích hợp cho người trẻ tuổi đến, bà cũng là cho đám người có đối tượng như Nghiêm Viện có một cuộc du lịch lãng mạn.
“Mọi người biết Shangri-La là có ý gì không?” Nghiêm Tùng Vĩ có tâm khoe khoang, cố ý hỏi.
“Là có ý gì, tôi còn thật sự không biết, đây là tên tiếng Tạng đi?” Kỳ Lương Tần hỏi.
Kết quả Nghiêm Tùng Vĩ còn chưa có há mồm, bên cạnh Nghiêm Bách Tông liền nói: “Là tiếng Tạng Địch Khánh, ý là nhật nguyệt trong lòng.”
Nghiêm Tùng Vĩ thực nhụt chí nói: “Anh…”
Nghiêm Bách Tông cười cười: “Cậu nói tiếp đi.”
“Thôi, em cũng là múa rìu qua mắt thợ.”
“Điểm đến ở Shangri-La nhiều như vậy, chúng ta nên an bài như thế nào.” Nghiêm Viện mở bản đồ ra nhìn nhìn nói: “Chúng ta đặt chân ở thị trấn Shangri-La, em thấy vài điểm đến xung quanh đều nên đi xe đến trước… Đúng rồi, nơi đó có thể có phản ứng cao nguyên hay không?”
“Sẽ có chút, nhưng không phải quá rõ ràng, chú ý đi đường chậm một chút, không cần vận động kịch liệt, bình thường đều không có việc gì, ” Nghiêm lão thái thái nói: “Ta còn không sợ, các con lại sợ cái gì.”
Nghiêm Viện cười hỏi: “Mẹ làm sao biết vậy, mẹ không phải lần đầu tiên đến đi?”
“Con cho rằng ta thật sự là tùy tiện chọn hả. Mỗi lần đi ra ngoài chơi, cho các con chọn chỗ, các con đều ra sức khước từ, ta biết các con cảm thấy về sau cơ hội của các con còn nhiều, muốn cùng ta đến chỗ ta muốn. Nhưng ta cũng sợ chọn chỗ mà người trẻ tuổi các con chơi không tận hứng, ta đều đi hỏi thăm thử, ta có một người bạn năm trước đi nơi này, thân thể bà ấy còn không bằng ta, mà cũng không có vấn đề gì, chúng ta khẳng định cũng không có vấn đề gì.”
So sánh với người Nghiêm gia bình thản lãnh tĩnh, Kỳ Lương Tần lại kích động lợi hại.
Nghiêm khắc mà nói, đời này điểm du lịch cậu từng đi qua một bàn tay cũng đếm hết, cũng chỉ có lúc du lịch tập thể lớp hoặc là lúc du lịch tốt nghiệp từng đi qua vài nơi, địa phương bên tây nam này, cho tới bây giờ cậu thật sự đều chưa từng đi qua.
Hơn nữa Shangri-La có núi tuyết, núi tuyết Ha Ba cũng nằm trong phạm vi kế hoạch của bọn họ. Cậu lớn như vậy, còn chưa từng thấy qua núi tuyết đâu.
Bọn họ xuống máy bay, liền đi xe đến. Tới trạm thứ nhất, là tiểu cung điện Potala danh xưng Tùng Tán Lâm Tự.
Tùng Tán Lâm Tự nhái theo bố cục cung điện Potala mà xây, ánh mắt đầu tiên Kỳ Lương Tần nhìn thấy, còn cho là mình thấy được cung điện Potala. Lúc bọn họ tới đúng vào lúc giữa trưa, xa xa nghe được chuông cổ trên lầu phát ra tiếng báo giờ, vang xa thê lương, khiến người ta nhất thời sinh lòng kính ngưỡng.
Còn chưa có xuống xe, Nghiêm Viện liền mở túi trang điểm ra bôi thêm một lớp kem chống nắng: “Tia tử ngoại nơi này đặc biệt mạnh, khí hậu cũng khô ráo. Đừng để chơi một chuyến trở về, biến thành mặt đỏ cao nguyên. Lương Tần, anh muốn bôi một chút không?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, cười nói: “Anh không cần.”
“Khi em tới đã lên mạng tra, đều nói cao nguyên Địch Khánh từ tháng sáu đến tháng chín là mùa mưa, sao mặt trời còn gay gắt như vậy.”
“Mùa mưa cũng không phải mỗi ngày đều mưa, vẫn là không mưa mới tốt, đổ mưa thì làm thế nào đi ra ngoài chơi.”
Phật giáo dường như thiên về màu vàng, phật giáo Tạng truyền so sánh với phật giáo truyền thống trong nước, sắc thái mỹ lệ hơn rất nhiều. Chỉ thấy ngói vàng tường trắng, còn có tăng nhân thân khoác áo cà sa lụa đỏ, lụa xanh da trời không thể tin nổi, màu sắc rực rỡ như vậy, Kỳ Lương Tần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cậu từ trong xe đi ra, chân rơi xuống đất, ngửa đầu nhìn Tùng Tán Lâm Tự, chỉ cảm thấy thần thánh rộng lớn.
Cậu đối với thần phật xưa nay có lòng kính sợ, hiện giờ nhìn thấy ngôi chùa đầy đủ đặc sắc dân tộc Tạng này, cái loại sợ hãi đó ít đi, cảm giác mới lạ càng nhiều hơn một ít. Cậu vừa muốn quay đầu nhìn người Nghiêm gia, Nghiêm Bách Tông liền cầm mũ trên đỉnh đầu, chụp lên trên đầu cậu.
Kỳ Lương Tần sửng sốt, Nghiêm Bách Tông đã đi đến phía trước, giống như chỉ là tùy tay chụp lên cho cậu: “Đội mũ đừng phơi nắng như vậy.”
Nghiêm Bách Tông nói.
Kỳ Lương Tần vuốt ve vành nón, nhanh chóng cười đi theo.
Muốn nói trong chùa này chỗ nào đặc biệt nhất, ngoại trừ màu sắc, chính là cái loại cảm giác thô lệ này, vách tường không phải gạch rườm rà trơn nhẵn giống như chùa bình thường, mà là thô lệ, có một ít còn mang theo vết rạn, có vài mái hiên và cửa gỗ phết nước sơn đỏ, diễm lệ nhưng mà đơn giản, đều cho người ta một loại cảm giác nguyên thủy. Chuyện thứ nhất Nghiêm Viện làm chính là chụp ảnh, Triệu Hạo quả thực thành thợ chụp ảnh chuyên thuộc của cô. Lão thái thái nói: “Mấy đứa lại đây, chúng ta chụp chung một bức ở cửa.”
Vì thế mọi người liền chụp bức ảnh ở trước cửa, nhờ hướng dẫn viên du lịch chụp giúp. Sau khi chụp xong lão thái thái nói: “Muốn nghe hướng dẫn viên du lịch kể thì đi theo ta, muốn tự mình chơi vậy thì tự đi dạo đi, không câu nệ các con.”
Người trẻ tuổi bọn họ tự nhiên càng muốn tự mình đi dạo. Nghiêm Viện vừa nghe lập tức lôi kéo Triệu Hạo đi mất, Nghiêm Tùng Vĩ cũng muốn tự đi dạo, nói với Kỳ Lương Tần: “Đi.”
Kỳ Lương Tần nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, phát hiện Nghiêm Bách Tông cũng không có ý tứ muốn đi, đứa con cả Nghiêm gia này hiển nhiên muốn ở lại cùng lão thái thái. Kỳ Lương Tần cũng muốn ở lại, nhưng mà có chút ngại ngùng, do dự một chút liền đuổi kịp Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ cầm máy chụp hình đi ở phía trước, cậu liền cầm một quyển sổ tay du lịch theo ở phía sau, trên sổ tay kia có một mục về du lịch Tùng Tán Lâm Tự, phía trên có chỉ dẫn đường sá tường tận và giới thiệu về địa điểm. Bọn họ cứ đến một chỗ, Nghiêm Tùng Vĩ phụ trách chụp ảnh, cậu ở ngay bên cạnh dựa theo sổ tay đọc cho Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu xem, cậu không thể so với tên hướng dẫn viên du lịch đen sì kia được.”
“Màu sắc của bọn họ thật sự là lớn mật, anh xem cửa sổ kìa, đỏ vàng giao nhau, phía trên lại là vải mành màu trắng, tường lại là đá thô, thật là dễ nhìn.”
“Cậu đứng kia đi, tôi chụp cho cậu mấy bức ảnh.”
Kỳ Lương Tần liền đi qua để Nghiêm Tùng Vĩ chụp mấy tấm, kỳ thật cậu là người rất thích ăn diện, thích chụp ảnh. Nghiêm Tùng Vĩ chụp xong, nhìn nhìn chung quanh, nói: “Tôi tìm người chụp bức ảnh chung cho chúng ta, nếu đi ra chơi, trên nhóm bạn bè không có vài tấm ân ái sao được.”
Hắn nói xong liền nhìn thấy đám người Nghiêm Bách Tông và Nghiêm lão thái thái cách đó không xa đi theo hướng dẫn viên du lịch, vì thế nhanh chóng phất phất tay: “Anh cả, anh tới một chút, giúp bọn em chụp tấm ảnh đi!”
Nghiêm Bách Tông liền đi tới, hắn đeo kính râm, thân hình hắn vốn dĩ cao ngất, đeo kính râm lại càng có vẻ suất khí uy nghiêm. Kỳ Lương Tần nhịn không được mê trai, lại cảm thấy mình ở thánh địa chùa chiền nghĩ mấy việc da^ʍ mê này quá mức dơ bẩn, trong lòng có chút sợ hãi. Nghiêm Bách Tông tiếp nhận máy chụp hình, Nghiêm Tùng Vĩ lập tức ôm cổ Kỳ Lương Tần, nói: “Thân thiết một chút.”
Nghiêm Bách Tông đem máy chụp hình nhắm ngay hai người kia, lúc điều chỉnh tiêu cự, trong màn ảnh bỗng nhiên chỉ còn lại có mặt Kỳ Lương Tần, bờ môi cậu dưới ánh nắng chiếu rọi xuống càng có vẻ đỏ tươi, cằm trắng nõn, cổ lại rất dài. Màn ảnh lắc lư, hắn điều chỉnh tiêu cự lại, Nghiêm Tùng Vĩ cũng tiếng vào trong màn ảnh theo. Hắn chụp hai tấm, Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên hô: “Lại đến một tấm.”
Kết quả ngay khoảnh khắc hắn ấn shutter, Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên hôn một cái lên má Kỳ Lương Tần.
Lần này Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần đều ngây ngẩn cả người.
Nghiêm Bách Tông buông máy chụp hình xuống, hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”
Nghiêm Tùng Vĩ cười ha ha hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Làm bộ đi.”
Kỳ Lương Tần lau lau mặt, cũng vô cùng xấu hổ. Bị Nghiêm Tùng Vĩ hôn một cái vốn đã rất xấu hổ, huống chi là ở trước mặt Nghiêm Bách Tông. Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, cậu cảm thấy cứ như bị bắt gian tại trận.
Nghiêm Tùng Vĩ buông lỏng Kỳ Lương Tần ra, vừa đi tới vừa hỏi: “Chụp được không?”
Tay Nghiêm Bách Tông thuần thục ấn nút xóa trên máy chụp hình, ánh mắt lại không nhìn máy chụp hình một cái, ngón tay thon dài giật giật, liền đưa máy chụp hình cho Nghiêm Tùng Vĩ: “Không.”
Nghiêm Tùng Vĩ tiếp nhận đến xem, quả nhiên thực ảo não phát hiện vừa rồi hôn một cái không có chụp được.
“Xảy ra chuyện gì vậy anh cả, anh không phải người từng học chụp ảnh chuyên nghiệp sao, chụp hình cũng không biết à.”
Nghiêm Bách Tông không để ý tới hắn, đã đi về phía Nghiêm lão thái thái. Kỳ Lương Tần nói: “Ai cho anh hôn tôi.”
“Hôn một cái làm sao đâu, vừa rồi không chụp được, đến đến đến, chúng ta dùng di động tự chụp hôn một cái.”
Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền muốn ôm lấy Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần vươn tay đẩy đầu hắn ra, chính mình cũng liền đi qua bên Nghiêm lão thái thái: “Tôi muốn đi nghe hướng dẫn viên du lịch giảng giải, không đi với anh.”
Hướng dẫn viên du lịch đang giảng giải về đại điện Zhacang, Kỳ Lương Tần đi đến đứng phía sau Nghiêm Bách Tông, nghe hướng dẫn du lịch nói: “Đây là kiến trúc lớn nhất Tùng Tán Lâm Tự, cũng là kiến trúc cao nhất, gọi là đại điện Zhacang. Mọi người xem bốn chữ ”Từ Vân Quảng Phúc“ trên cửa chính, là em trai của Ung Chính hoàng đế Hòa Thạc Quả Thân vương viết tặng…”
“Quả Thân vương, ” Kỳ Lương Tần nhỏ giọng hỏi: “Là Quả thân vương trong Chân Huyên truyện sao?”
Nghiêm Bách Tông quay đầu lại nhìn cậu, thấy Kỳ Lương Tần đang nhìn hắn, lắc đầu nói: “Bộ phim truyền hình kia tôi chỉ nghe nói qua, chưa từng xem.”
“Mọi người xem bích hoạ bên này, là sinh tử luân hồi đồ. Mọi người đều biết, phật giáo chú ý nhân quả báo ứng, cho rằng thế gian vạn vật đều có nguyên nhân đặc biệt và kết quả tất nhiên, có nhân tất có quả, có quả tất có nhân. Bức này lại gọi là lục đạo luân hồi đồ, ở vòng trung tâm là ba ác xu hóa đồ, vẽ ba loài động vật gà rắn heo, phân biệt đại biểu cho ba loại tà ác tham sân si…”
Ba loài động vật ở trung tâm vòng luân hồi
Kỳ Lương Tần một bên nghe hướng dẫn viên du lịch giảng giải hàm nghĩa của bức tranh phật kia, một bên ngửa đầu nhìn bức tranh, gà rắn heo phân biệt cắn đuôi nhau xoay tròn trong vòng tròn, nghe nói là sẽ đi đến địa ngục ác đạo. Có thể thấy tham sân si không phải chuyện tốt.
Nhưng mà trong người đời, có thể có mấy ai không có tham lam, không có sân và si chứ. Mọi người kính sợ phật hiệu, là bởi vì lúc mỗi người đối mặt phật hiệu, đều cảm thấy mình đầy người tội nghiệt đi.
“Sinh tử luân hồi đồ nói cho chúng ta biết, nhân sinh thống khổ, căn nguyên ngay ở vô minh mà sinh ra ái dục, chỉ có dập tắt tất cả ái dục, mới có thể thoát khỏi hết thảy thống khổ nhân sinh, cuối cùng thoát khỏi nỗi khổ luân hồi, đi vào phật quốc Niết bàn.”
Trong lòng Kỳ Lương Tần nghĩ, cậu quả nhiên là không thích hợp niệm Phật, trong lòng cậu tràn đầy ái dục, thân thể bởi vì khát khao mà đau đớn, dù chỉ là đứng ở trước cửa chùa, cậu đã sinh lòng xấu hổ.
Cậu vốn đang nghĩ lúc bái phật van cầu Phật tổ phù hộ cậu và Nghiêm Bách Tông tu thành chính quả. Cậu nghĩ người bái phật, đơn giản chính là cầu yêu mà có thể được, cầu người nhà khoẻ mạnh, cầu sự nghiệp thuận lợi, cầu thăng quan phát tài. Không biết những ái dục đó ở trong mắt Phật tổ, có phải tham sân si hay không. Nghĩ như thế, thứ phật hiệu muốn bảo người ta bỏ đi nhất, cố tình lại là thứ mà người bái phật cầu xin.
Trong mắt Phật tổ, có lẽ chúng sinh đều là đầy tội nghiệt dơ bẩn. Kỳ Lương Tần cậu tràn đầy ái dục, thân là nam, lại khát vọng bị đàn ông thao làm, dơ bẩn như vậy, cho nên sợ hãi thần phật. Nhưng ở trong mắt Phật tổ, cậu và người khác có lẽ cũng không có cái gì khác biệt.
Cậu yêu Nghiêm Bách Tông, mơ ước thân thể và linh hồn hắn, cũng không có cái gì không thể tha thứ. Cậu mặc dù thân là gay, đứng ở trước mặt thần phật, cũng chỉ là một người thường. Có lẽ cậu nên thản nhiên hơn mà đối mặt với ái dục của mình, tiếp thu sự thật mình là một ngoại tộc.
Tiếp thu việc mình là một đồng chí, càng dũng cảm và thản nhiên đối mặt trái tim mình.