Tháng bảy là một mùa nóng bức, bão táp qua đi, thành phố này lại khôi phục bộ dạng trước đây. Vết thương của Kỳ Lương Tần kết vảy, chậm rãi rớt ra, mọc ra làn da mới mẻ, chỉ để lại một vết nhàn nhạt.
Nhưng cậu đi khập khiễng đã quen, sau khi vết thương lành lại cũng nhất thời không đổi được thói quen này, vẫn có chút khập khiễng. Cậu liền có tâm đi nhiều thêm xíu, không có việc gì liền ra ngoài đi lại một chút, hoặc là nhốt mình trong phòng cuồng ma loạn vũ.
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Kỳ Lương Tần liền dậy. Nghiêm Tùng Vĩ còn buồn ngủ nhìn thoáng qua, tựa vào trên gối nói: “Cậu dậy sớm thế.”
“Ồn đến anh hả?” Kỳ Lương Tần cười cười: “Tôi đi ra ngoài chạy bộ, muốn đi chung hay không?”
“Ngủ cũng không ngủ đủ, còn chạy bộ.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong lật người, lộ ra thân thể trắng bóng, hơn phân nửa cái mông đều lộ ra. Kỳ Lương Tần tiến lên vén chăn một chút, trùm lên cho hắn.
Mặc dù là sáng sớm, nhưng mà so sánh với phòng điều hòa, vừa ra khỏi cửa chính là một luồng hơi thở ấm áp. Dì Xuân cười từ phòng bếp đi ra nói: “Hôm nay dậy sớm thế.”
“Chân đã gần lành hẳn, con đi ra chạy hai vòng.”
“Vẫn là chạy ít chút, làn da mới mọc còn non, bị mài sẽ rách đó.”
“Biết ạ.”
Kỳ Lương Tần nói xong đổi giày ở cửa nhà, ai biết đang đổi, đã thấy Nghiêm Bách Tông cũng đi ra, Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nghiêm Bách Tông hỏi: “Chạy bộ à?”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu.
“Chạy chung đi.” Nghiêm Bách Tông nói.
Trong lòng Kỳ Lương Tần đập bình bịch, lại gật gật đầu.
Hai người ra cửa, Kỳ Lương Tần không có chạy nhanh, Nghiêm Bách Tông cũng không chạy nhanh, hai người sóng vai chạy dọc theo ven đường. Sáng sớm trong tiểu khu còn chưa có ai, không trung phía đông ánh một chút vàng, mà càng nhiều là hoàng hôn vẫn chưa có hoàn toàn tiêu tán.
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, thường ngày Nghiêm Bách Tông dậy đều phải muộn một chút, sao hôm nay lại dậy sớm như thế. Cậu hơi chút thả chậm bước chân, dùng dư quang ánh mắt nhìn Nghiêm Bách Tông, nhìn thấy mặt nghiêng góc cạnh phân minh của Nghiêm Bách Tông, cùng với cánh tay hữu lực, nhịn không được tâm viên ý mã, đơn phương nghĩ, Nghiêm Bách Tông là vì chạy bộ cùng với cậu, mới dậy sớm hơn.
“Chân đau không?” Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Kỳ Lương Tần thiếu chút nữa bị Nghiêm Bách Tông bắt gặp mình nhìn lén hắn, đỏ mặt lắc đầu: “Đã sớm không đau.”
“Lúc ấy bị thương, tôi nhìn cũng thấy khϊếp người, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Thương ở trên chân, quả thật phiền toái.”
“Phiền toái ở trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, béo thêm một ký.” Kỳ Lương Tần cười nói.
“Béo tốt, cậu béo càng đẹp mắt.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt, Nghiêm Bách Tông nói xong nhìn thấy cậu có chút sững sờ, dường như mới phát hiện lời này có chút mờ ám, liền bước nhanh hơn, vượt qua cậu.
Kỳ Lương Tần nhìn lưng Nghiêm Bách Tông, trong đầu còn vọng lại câu nói của Nghiêm Bách Tông: “Cậu béo càng đẹp mắt.”
Càng đẹp mắt.
Trong lòng Kỳ Lương Tần ngọt ngào, nhanh chóng theo lên. Mà màu da cam ở không trung phía đông càng thêm sáng ngời, mặt trời mùa hè dường như cũng mọc sớm hơn mùa đông.
Ngày đầu tiên, Kỳ Lương Tần còn tưởng rằng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng mà liên tiếp vài ngày sau, sáng sớm lúc cậu ra cửa đều vừa vặn đυ.ng tới Nghiêm Bách Tông đi ra, hai người chạy song song, bình thường cũng không có nói lời dư thừa, nhưng loại thời gian tốt đẹp này khiến Kỳ Lương Tần nghĩ đến một câu.
Năm tháng tĩnh hảo, hiện thế an ổn.
Lúc trước khi Trương Yêu Linh và Hồ Lan Thành viết ra những lời, đại khái là thật lòng yêu nhau đi. Loại từ ngữ này thật sự chỉ có người nội tâm đang bị tình yêu bao phủ mới có thể nghĩ ra.
Kỳ Lương Tần cũng phát hiện một thay đổi của mình.
Tình yêu của cậu đối với Nghiêm Bách Tông, ngay từ đầu bắt nguồn từ tiểu thuyết, tự nhiên phần lớn đều là bởi vì xúc động trên sinh lý, sau đó nhìn thấy người sống sờ sờ, tuy rằng sinh tình, nhưng càng nhiều là tham luyến Nghiêm Bách Tông cấm dục gợi cảm. Tình yêu của cậu đối với Nghiêm Bách Tông, bởi vì du͙© vọиɠ mà càng thêm nóng rực. Cậu có tưởng tượng da^ʍ mê thế này thế kia đối với Nghiêm Bách Tông, cậu khát vọng linh hồn thể xác hợp nhất với Nghiêm Bách Tông, cái loại du͙© vọиɠ có thể kết hợp với Nghiêm Bách Tông nồng đậm đến mức không tan nổi.
Nhưng mà hiện giờ cậu cảm thấy dường như đã thay đổi, cậu không còn tham lam như trước, đối với Nghiêm Bách Tông không còn tham lam như vậy nữa. Cậu tự nhiên cũng vẫn khát vọng sự tuyệt vời linh hồn thể xác hợp nhất, nhưng mà nếu như không thể, dù chỉ cùng Nghiêm Bách Tông qua những ngày tháng thế này, trong lòng cậu cũng là chua, chứ không phải đắng.
Tuy rằng không đủ mỹ mãn, nhưng cậu cũng không thấy đau khổ. Chua đại khái là kết quả giữa đắng và ngọt, nếu không có lòng tham như vậy, thì chua cũng là một hương vị rất tốt.
Ban đêm mùa hạ cũng nóng bức, buổi tối Kỳ Lương Tần luôn trộm chuồn ra ngoài học bơi, tự học thế mà cũng thành tài, cậu đã biết bơi ngửa.
Nhưng mà không biết vì cái gì, cậu biết bơi ngửa, lại không biết mấy cái bơi ếch, rõ ràng tư thế úp sấp hẳn là càng dễ học. Nhưng mà cậu bơi đến chỗ nước sâu, vẫn phải nắm phao bơi, cậu đặc biệt thích dùng sức vỗ bọt nước, âm thanh rào rào rào rào khiến cậu nghe vào cảm thấy đặc biệt thích.
Bơi mệt, cậu liền nằm trên phao bơi, nghỉ xả hơi, nhìn sao trời, nước từ dưới thân lướt qua, cảm giác phá lệ thoải mái, cậu phun ra một hơi, đột nhiên cảm giác đầu mình đυ.ng phải mép hồ, xem ra là trôi tới bên bờ. Vì thế cậu liền mở to mắt.
Kết quả cậu liền thấy được Nghiêm Bách Tông, đứng ở trên mép hồ, cúi đầu nhìn cậu.
Cậu sợ tới mức run run một chút, trừng mắt nhìn Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông ngồi xổm xuống, nhìn cậu nói: “Đến đây lúc nào?”
Lời này không phải nên là cậu hỏi hắn sao. Kỳ Lương Tần nhanh chóng lật người, bám mép hồ nói: “Mới vừa… vừa tới, anh đến đây lúc nào, làm tôi sợ nhảy dựng.”
“Ngủ không được đi ra đi dạo, nghe bên đây có tiếng nước.” Nghiêm Bách Tông đứng ở bên cạnh hồ nhìn cậu: “Trễ như thế, sao cậu không ngủ?”
“Cũng là ngủ không được.” Kỳ Lương Tần muốn bò lên, nhưng mà quá kích động khẩn trương, muốn bước lên, ngược lại bùm một tiếng rơi xuống. Nghiêm Bách Tông liền vươn tay ra, kéo cậu một phen.
Sức lực Nghiêm Bách Tông rất lớn, một phát đã kéo cậu lên. Kỳ Lương Tần dùng phao bơi chắn nửa người dưới, quẫn bách nói: “Tôi… Tôi không mặc quần áo.”
Nghiêm Bách Tông liền đem quần áo cậu ở bên cạnh lấy lại đây đưa cho cậu, nhìn nhìn cậu, sau đó xoay người đi.
Đều là đàn ông, một người mặc quần áo một người kia còn muốn xoay đi, cũng xác thực có chút quái dị. Kỳ Lương Tần nhanh chóng mặc quần cộc vào, cũng mặc áo thun vào. Trên người vẫn ướt, sau khi quần áo mặc vào liền dán trên làn da. Gió thổi qua, lại lạnh lẽo.
“Sao anh lại không ngủ được, có chuyện gì phiền lòng sao?” Cậu mở miệng hỏi.
Nghiêm Bách Tông nói: “Tôi thường xuyên mất ngủ.”
Kỳ Lương Tần không nghĩ ra: “Đang êm đẹp, sao lại mất ngủ chứ, một ngày tổng cộng anh có thể ngủ mấy tiếng?”
“Bốn năm tiếng đi, hai năm nay tốt hơn nhiều.” Nghiêm Bách Tông quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu không mất ngủ đi?”
Kỳ Lương Tần quẫn bách lắc đầu: “Tôi chẳng những không mất ngủ, còn đặc biệt ngủ được, trước kia lúc còn đi học, mỗi ngày tôi đều ngủ mười một mười hai tiếng, thường thường buổi tối mười hai giờ ngủ, ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau dậy ăn cơm trưa, càng ngủ càng mệt, cảm thấy đều ngủ không đủ.”
Nghiêm Bách Tông nhịn không được cười, nói: “Có thể ngủ là chuyện tốt.”
“Sao anh lại thường xuyên mất ngủ vậy, xem bác sĩ chưa?”
“Bệnh cũ, ” Nghiêm Bách Tông nói xong lại ngồi xuống trên ghế dài, sau đó nhìn nhìn cậu, giọng điệu bình thản: “Cậu cũng ngồi đi.”
Kỳ Lương Tần liền ngồi xuống ở mé ngoài cùng, tay chân cũng không biết phải đặt như thế nào, miệng nói: “Vậy bình thường anh có uống thuốc không, thuốc ngủ vẫn nên uống ít thôi, nghe nói uống nhiều không tốt với thân thể.”
“Tuân lời dặn của bác sĩ, ” Nghiêm Bách Tông nói xong quay đầu nhìn cậu, thấy cậu ngẩng đầu nhìn lại đây, liền quay đầu sang chỗ khác, nhìn ánh trăng phản chiếu trong bể bơi.
Buổi đêm yên tĩnh như vậy, đại khái sự im lặng là khiến người ta gian nan nhất. Nhưng Kỳ Lương Tần thích loại im lặng này, loại cảm giác khô nóng lưu động mờ ám này gần đây vẫn luôn quay xung quanh cậu và Nghiêm Bách Tông, đây giống như một loại tín hiệu, tín hiệu thắng lợi. Cậu cũng nhìn ánh trăng phản chiếu trong bể bơi, sau đó đưa chân vào đạp, liền đạp phao bơi vào trong bể, tạo nên vô số gợn sóng, ánh trăng kia giống như cũng vỡ nát, lắc lắc lư lư, sau đó lại hợp thành một.
Ánh mắt Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên bị chân Kỳ Lương Tần lộ ra hấp dẫn.
Chân rất trắng nõn, thanh tú giống như người, nhưng mà hình dạng chân cũng là hình dạng đàn ông, chứ không tinh xảo như phụ nữ, mỗi một móng chân đều thật dài, trước kia hắn xem qua một ít sách, trên đó nói hình dạng ngón chân khác nhau, tính cách con người cũng khác nhau. Ngón chân giống Kỳ Lương Tần, nghe nói là người nặng tình.
Sau đó Kỳ Lương Tần bỗng nhiên rụt chân về, Nghiêm Bách Tông mới ý thức được vừa rồi mình nhìn chằm chằm chân cậu bị phát hiện, khụ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy Tôn Diểu thế nào?”
Kỳ Lương Tần lập tức ngây ngẩn cả người.
Cậu không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông sẽ hỏi cậu việc này, đề tài chuyển quá nhanh.
“Rất tốt mà, ” cậu nhếch môi, tận lực làm cho giọng điệu mình nghe công bằng bình thường: “Bộ dạng xinh đẹp, gia thế cũng tốt.”
Cậu nói xong, vốn tưởng rằng Nghiêm Bách Tông sẽ nói tiếp gì đó, nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại im lặng. Kỳ Lương Tần như nghẹn ở cổ, không nín được, hỏi tiếp: “Anh thích cô ấy sao?”
Quả nhiên Nghiêm Bách Tông liền quay đầu nhìn cậu. Hai người ngồi rất gần, đèn đường trên đỉnh đầu cũng rất sáng, từ trên chiếu xuống, mí mắt Nghiêm Bách Tông dưới hàng lông mi thật dài lưu lại một cái bóng.
Cậu bỗng nhiên hối hận đã hỏi câu này, nhưng mà lời đã ra khỏi miệng, không kịp thu hồi. Nghiêm Bách Tông nói: “Không thích nhiều bằng cậu thích tôi.”
Trong đầu Kỳ Lương Tần lập tức nổ tung, quả thực nhất thời muốn đứng lên, cậu biết ngay mà, mới vừa rồi cậu nói sai, cậu không nên nhắc tới cái gì mà thích không thích, cậu và Nghiêm Bách Tông là quan hệ như thế nào chứ, giữa hai người phát sinh những chuyện đó, nghĩ một chút cũng đã xấu hổ, huống chi giáp mặt nói.
Mặt cậu nhất thời trở nên đỏ bừng, môi há há, thế nhưng không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy cả người lửa nóng khó chịu. Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu không cần cảm thấy ngại ngùng, kỳ thật những lời này tôi vốn đã muốn tìm một cơ hội tâm sự với cậu.”
Kỳ Lương Tần cúi đầu, xấu hổ nói: “Xin lỗi.”
Trời ạ, bình sinh cậu chưa từng quẫn bách như thế, quả thực muốn lập tức tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc là đứng lên nhào đầu vào trong hồ. Chân cậu run rẩy, hai tay đặt ở trên đầu gối, kéo kéo khóe miệng, chính mình cũng biết mình cười khẳng định rất khó coi.
“Cậu thích tôi sao?” Nghiêm Bách Tông hỏi.
Kỳ Lương Tần cúi đầu “ưm” một tiếng, nói: “Thích.”
“Lúc nào bắt đầu thích?”
“Lần đầu tiên gặp, đã rất thích.”
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông hơi có chút mất tự nhiên: “Thích tôi cái gì, con người tôi chất phác như vậy, lão nhị không phải còn tốt hơn tôi sao, sao cậu không thích hắn?”
“Tất cả của anh tôi đều rất thích, chất phác tôi cũng thích…” vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, nhưng vẫn tính toán nói xong: “Tôi không thích đàn ông miệng lưỡi trơn tru, chỉ… chỉ thích giống anh thôi.”
Nghiêm Bách Tông hơi hơi giật giật khóe miệng, hỏi tiếp: “Vậy cậu biết tôi thích dạng gì không?”
Trong lòng Kỳ Lương Tần buồn bã, nói: “Tôi biết dù sao cũng không phải dạng giống tôi.”
Nghiêm Bách Tông ngẩng đầu lên, thở ra một hơi với bầu trời đêm, nói: “Nếu cậu cũng biết, còn lãng phí tâm tư trên người tôi.”
A, trong lòng Kỳ Lương Tần nghĩ, quả nhiên những lời này vẫn đến.
Cậu cười cười, mũi đã có chút lên men, nói: “Loại chuyện này, tôi cũng không có biện pháp khống chế. Nếu có thể chọn, tôi cũng muốn thích một người thích tôi.”
Trên đời này có ai nguyện ý tương tư đơn phương đâu, đau khổ như vậy.
Nghiêm Bách Tông quay đầu nhìn cậu, nhìn thấy Kỳ Lương Tần cúi thấp đầu, tóc vẫn ướt sũng, nhiễu nước, đều nhiễu lên trên lưng cậu. Đại khái loại chuyện tình cảm này, thật sự là không biết làm thế nào đi.
“Không phải cậu mới vừa hỏi tôi có phải thích Tôn Diểu hay không sao?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, cắt ngang lời Nghiêm Bách Tông: “Hiện tại tôi không muốn biết.”
“Tuy rằng tôi thích anh, nhưng mà sớm biết rằng sẽ không thể nào với anh, ” Kỳ Lương Tần cười cười, có chút quẫn bách: “Đã xảy ra những chuyện đó, anh không có ghét bỏ tôi, tôi cũng đã thật vui vẻ … Thời gian không còn sớm, anh cả… Nghiêm tiên sinh cũng trở về ngủ sớm một chút đi.”
Cậu còn cố ý gọi Nghiêm tiên sinh, mang theo một chút suy nghĩ trả thù, cố ý gọi xa lạ một chút.
Kỳ Lương Tần nói xong liền chạy trối chết. Nghiêm Bách Tông nhìn bóng dáng Kỳ Lương Tần đi xa, ảo não vỗ vỗ trán.
Cũng bất quá là vì bị Kỳ Lương Tần bắt gặp hắn nhìn chằm chằm chân cậu, nhất thời chột dạ phun ra một câu. Kéo đến Tôn Diểu, cũng bất quá là theo bản năng, biết người này là một người kiêng kị cỡ nào đối với Kỳ Lương Tần.
Nhưng hắn chưa bao giờ là người liều lĩnh mà, cái gọi là nói không lựa từ, chột dạ, ảo não, những cảm xúc này chưa bao giờ thuộc về hắn, hắn bị làm sao vậy, hắn cự tuyệt suy nghĩ, lúc trở về đi đến phòng khách, muốn đi qua gõ cửa, vẫn là nhịn được, nhìn nhìn căn phòng đối diện, hít một hơi.
Người kia hẳn là rất khó chịu đi. Một đoạn nói chuyện đột ngột, không hiểu ra sao này, cũng không biết sáng sớm ngày mai hai người gặp nhau, phải đối mặt nhau như thế nào.
Hết chương 54