- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
- Chương 41
Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 41
Ngày mùa hè luôn nhiều mưa, lúc dì Xuân đi ra ngoài hái rau, không cẩn thận té ngã một cái, chung quy đã có chút tuổi, lúc này vừa ngã liền trật chân, về nhà tĩnh dưỡng.
Dì Xuân ở Nghiêm gia nhìn như không thu hút, nhưng mà là người không thể thiếu, sau khi dì đi rồi hết thảy đều lộn xộn, lão thái thái muốn mời một người làm công theo thời gian tạm thời thay thế, bị Kỳ Lương Tần ngăn cản.
“Trong nhà đột nhiên có một người xa lạ, mọi người đều không quen, không bằng việc của dì Xuân đều giao cho con, nếu con làm không xong, lại mời người làm theo thời gian.”
Kỳ Lương Tần có lòng muốn biểu hiện, lão thái thái cũng có lòng muốn xem rốt cuộc cậu chăm chỉ thành cái dạng gì, vì thế liền để Kỳ Lương Tần bao việc của dì Xuân.
Kỳ thật cũng rất tốt, Kỳ Lương Tần vốn là người chịu khó, huống chi chuyện cần làm trong nhà đơn giản là thu quần áo đưa đi giặt, nấu cơm, trong nhà định kỳ mời công ty gia chính đến quét tước, không có việc tốn sức gì, chỉ là một ít việc vụn vặt.
Nhưng Kỳ Lương Tần xử lý gọn gàng ngăn nắp, khiến lão thái thái nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn nữa cậu muốn nổi bật trong việc nấu cơm, phí không ít tâm tư.
Dì Xuân làm cơm cả đời, tay nghề tự nhiên là đặc biệt tốt. Kỳ Lương Tần tuy rằng không thể so tay nghề với dì, nhưng cậu trẻ tuổi, ý tưởng nhiều, không bảo thủ giống dì Xuân, thường thường baidu thực đơn trên mạng, đổi món ăn đa dạng, liên tiếp vài ngày, đồ ăn trên bàn cơm trong nhà chưa từng lặp lại.
Đầu bếp bên ngoài làm tự nhiên là món ngon mỹ vị, nhưng mà người trong nhà làm, cũng có một loại hương vị ở bên trong. Lão thái thái rất là hưởng thụ, càng ngày càng vừa lòng với Kỳ Lương Tần, thường thường lấy cậu ra làm tấm gương cho ba đứa con Nghiêm thị: “Con còn không săn sóc bằng tiểu Tần đâu”, “Con xem tiểu Tần người ta chịu khó bao nhiêu”, “Tiểu Tần bảo ta ăn cái này nhiều mới có lợi cho thân thể”, “Có tiểu Tần đi theo ta là được”.
Nghiêm Viện và Nghiêm Tùng Vĩ chính thức lui về tuyến hai.
Cái này khiến Nghiêm Tùng Vĩ xem ở trong mắt, tâm tình mười phần phức tạp.
Lúc trước gọi Kỳ Lương Tần đến Nghiêm gia, là để trải đường cho hôn sự giữa hắn với Đàm Thanh Thanh, sự thật chứng minh đây thật sự là cái chủ ý ngu xuẩn. Kỳ Lương Tần càng ngày càng giống vợ hắn, ngược lại hắn và Đàm Thanh Thanh, thất bại.
Trong lòng Nghiêm Tùng Vĩ quả thực có chút xấu hổ. Lúc tình yêu tới nhiệt tình mãnh liệt, lúc đi như bờ cát sau khi thuỷ triều xuống che lấp hết thảy dấu vết. Từ sau khi ở khách sạn bị Nghiêm lão thái thái nhục nhã, Đàm Thanh Thanh bắt đầu bất an, cô bất an tự nhiên liền muốn quấn lấy Nghiêm Tùng Vĩ đòi một lời nói, hơn nữa cô đã lạnh lòng, tuy rằng sớm biết rằng Nghiêm Tùng Vĩ e ngại mẹ hắn, nhưng khi cô và Nghiêm lão thái thái đối đầu, Nghiêm Tùng Vĩ kiên định đứng ở bên phía mẹ mình, cô vẫn nhiều ít có chút thất vọng.
Nhưng cô không thể buông tay, quả thơm Nghiêm Tùng Vĩ này, cô không cam lòng cứ như vậy nhả ra.
Kết quả không cam lòng chính là bất an và e ngại, cho nên cô quấn càng chặt, bức càng sâu, muốn Nghiêm Tùng Vĩ mau chóng cho cô một danh phận.
Nhưng chủ ý sai lầm ngày đó đã tạo ra, hiện giờ Nghiêm lão thái thái lại không thích Đàm Thanh Thanh như vậy, Nghiêm Tùng Vĩ thật sự không thể nghĩ được con đường nào có thể quay lại, đành phải kéo, kéo rồi lại kéo, kéo Đàm Thanh Thanh đến bên bờ bùng nổ.
Đàm Thanh Thanh liền gọi một cú điện thoại cho Kỳ Lương Tần, hẹn cậu đi ra gặp mặt.
Kỳ Lương Tần hỏi ý tứ Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không cần để ý cô ấy.”
“Ngày hôm qua tôi không nhận điện thoại của cô ấy, cô ấy liền oanh tạc tin nhắn, tôi sợ cô ấy không vui.”
Nói đến oanh tạc tin nhắn, Kỳ Lương Tần không phải người bị hại duy nhất, Nghiêm Tùng Vĩ đã bị Đàm Thanh Thanh oanh tạc tin nhắn oanh đến sợ, oanh đến phiền. Hắn nói: “Cậu kéo đen cô ấy không phải được sao.”
Kỳ Lương Tần hỏi: “Anh với cô ấy, thật sự muốn chia tay sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ hít một hơi, nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ là cảm thấy rất mệt.”
Hắn vốn dĩ cũng rất yêu cô, nhưng tình yêu sao đột nhiên liền biến mất. Kỳ Lương Tần cảm thấy thương cảm cho tình yêu ngắn ngủi trên đời này.
Cậu cảm thấy loại chuyện này vẫn là chia theo người, tình yêu của cậu luôn cực nóng, cậu sẽ không thay đổi thất thường.
Cậu liền kéo Đàm Thanh Thanh vào trong sổ đen, cậu cảm thấy Đàm Thanh Thanh hẳn là hận hai người bọn họ, hận Nghiêm Tùng Vĩ bội tình bạc nghĩa, hận cậu thất tín bội nghĩa. Nhưng hiện tại cậu không muốn rời khỏi Nghiêm gia, cậu không biết nên trấn an Đàm Thanh Thanh như thế nào, con người đại khái đều ích kỷ, cậu cũng không có bất luận tình cảm gì với Đàm Thanh Thanh, cậu sẽ không vì người phụ nữ có lẽ đáng thương này mà hy sinh hạnh phúc của mình.
Hôm thứ ba, Kỳ Lương Tần đi theo Nghiêm lão thái thái đến nhà dì Xuân hỏi thăm dì, lúc trở về, liền thấy bảo an ở cổng ngăn cản một người phụ nữ, đang ở nơi đó tranh chấp. Nghiêm lão thái thái vừa nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ liền thay đổi sắc mặt.
Người phụ nữ kia không phải ai khác, chính là Đàm Thanh Thanh.
Đàm Thanh Thanh rốt cuộc vẫn ầm ĩ tới cửa.
Có điều cô vẫn là có chút thu liễm, cũng không có cãi lộn giống người đàn bà chanh chua. Cô thấy xe chạy lại đây, liền đứng sang ven đường, xe dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra gương mặt không kiên nhẫn của lão thái thái.
Có một câu danh ngôn, nói phụ nữ hà tất làm phụ nữ khó xử, đại khái là nói mọi người đều là phụ nữ, có một vài tâm lý hẳn là đều có thể thông cảm cho nhau. Chỉ có điều tuy đều là phụ nữ, lập trường lại không giống, cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai, mỗi người đều có lý do. Lão thái thái giọng điệu lạnh nhạt: “Tìm tới cửa nhà cơ.”
Đàm Thanh Thanh khom người chào, sắc mặt cũng lạnh nhạt: “Chào dì, con đến tìm Tùng Vĩ.”
“Lần trước ta đã nói với cô, có phải nói không đủ rõ ràng hay không?” Lão thái thái nói: “Một cô nương thật tốt, bộ dạng cũng rất được, sao lại không học cho tốt vậy, có vài thứ không phải của cô, cô cưỡng cầu cũng là vô dụng, cánh cửa Nghiêm gia, đời này cô cũng đừng nghĩ đi vào.”
Đàm Thanh Thanh thấy cửa sổ xe lắc lắc muốn đóng lại, lập tức kêu về phía trong xe: “Nghiêm Tùng Vĩ, anh đi ra cho tôi! …Mấy người đừng ép tôi!”
Nghiêm lão thái thái khinh bỉ nói: “Đừng để ý tới cô ta!”
“Con vẫn là xuống xe tán gẫu với vô ấy một chút đi, lỡ như cô ấy ầm ĩ lên cũng không dễ nhìn, chuyện của cô ấy với Tùng Vĩ, kỳ thật con cũng biết, con cũng quen cô ấy… tài xế, dừng xe.”
Lão thái thái từ chối cho ý kiến, tài xế liền ngừng xe. Kỳ Lương Tần đẩy cửa xe ra, lại nghe Nghiêm lão thái thái nói: “Tiểu Tần à, lúc nên cứng rắn thì đừng có mềm lòng, không thì chịu thiệt chính là mình, biết chưa?”
“Dạ.”
Kỳ Lương Tần xuống xe, nhìn xe vào cổng, lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía Đàm Thanh Thanh.
Đàm Thanh Thanh xách một cái túi hoa hồng đỏ, tóc có chút loạn, nhìn cậu rơi nước mắt.
Đàm Thanh Thanh, nữ phụ pháo hôi thường có trong truyện đam mỹ này, cũng có chua xót và bi ai của mình.
Kỳ Lương Tần đi qua, Đàm Thanh Thanh nói: “Cậu giỏi thật, cùng với Nghiêm Tùng Vĩ phản bội tớ, không nhận điện thoại của tớ, không hồi âm tin nhắn của tớ?!”
“Chuyện của cậu và Tùng Vĩ, tớ kẹp ở giữa không biết nên làm như thế nào… Hai người chúng ta đổi nơi nói chuyện đi, đằng trước có một quán trà nhỏ…”
“Hôm nay cậu không nói với tớ rõ ràng, tớ không để yên cho cậu.” Đàm Thanh Thanh nói xong, liền đạp giày cao gót đi về phía trước. Kỳ Lương Tần theo ở sau lưng cô, trộm gửi tin nhắn cho Nghiêm Tùng Vĩ. Ai biết tin nhắn mới vừa gửi xong, hắn liền điện thoại qua, Đàm Thanh Thanh lập tức quay đầu lại, nhìn Kỳ Lương Tần cầm di động nói: “Ừm… đang, đang ở cùng tôi…”
“Có phải Tùng Vĩ không?” Đàm Thanh Thanh nói xong một phen đoạt lấy di động của cậu, khóc lóc với điện thoại: “Anh cái đồ đàn ông không có lương tâm, anh có bản lĩnh đi ra nói với tôi!”
Nghiêm Tùng Vĩ ở đầu kia điện thoại nói: “Em đừng quậy, sao em lại chạy đến nhà anh?”
“Nếu anh không trốn tôi, sao tôi lại chạy đến nhà anh!” Đàm Thanh Thanh lau khô nước mắt: “Hôm nay anh không nói với tôi rõ ràng, tôi chặn ở cửa nhà anh, tôi đâm đầu chết ở cửa nhà anh!”
Mấy lời kịch Kỳ Lương Tần cho rằng chỉ trong tiểu thuyết và phim truyền hình mới có thể xuất hiện lại phun ra từ miệng Đàm Thanh Thanh, cậu xấu hổ đứng ở bên cạnh, nghe hai người họ cách điện thoại làm ầm ĩ một lúc lâu.
Cuối cùng Đàm Thanh Thanh giận ném di động vào trong hàng cây xanh bên cạnh. Kỳ Lương Tần nhanh chóng chạy tới nhặt lên, nói: “Cậu đừng nóng giận.”
“Cậu ít ở đây giả vờ với tôi đi, ” Đàm Thanh Thanh cũng không tính toán đi quán trà, lau nước mắt trên mặt nói: “Làm con dâu Nghiêm gia, có phải cậu làm nghiện rồi không?”
Kỳ Lương Tần có chút xấu hổ không biết nói gì, Đàm Thanh Thanh nói: “Nghiêm lão thái thái biết cậu và Nghiêm Tùng Vĩ là kết hôn giả không, nếu bà ấy biết, sẽ còn giữ cậu sao?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, đây chính là nguyên nhân cậu xuống xe, cậu vẫn rất sợ Đàm Thanh Thanh cá chết lưới rách. Cậu lắc đầu: “Không biết.”
Đàm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, mắt liếc nhìn Kỳ Lương Tần: “Rốt cuộc là Tùng Vĩ thay lòng, hay là cậu dùng lời nói gì mê hoặc hắn? Hai chúng tôi đang êm đẹp, sao hắn lại càng ngày càng xa cách tôi? Chẳng lẽ hai người tốt hơn à? Tôi cho cậu biết, thẳng nam chính là thẳng nam, dù thật sự có cái gì với cậu, đó cũng là vui đùa cậu một chút, mới mẻ qua rồi, sẽ còn quyến luyến cái mông của cậu à?”
“Nói chuyện với cậu sao lại khó nghe như vậy, cậu hiểu lầm rồi, tớ với hắn không có gì hết. Tớ còn thay cậu nói không ít lời hay đâu, nhưng mà hắn không thích cậu, tớ có biện pháp nào, cậu cũng đừng gấp, tớ cũng không muốn cãi nhau với cậu, nếu cậu đồng ý, tớ có thể giúp hai người liên hệ, tớ cũng thấy hắn cứ luôn trốn tránh cậu là không ổn. Nhưng mà cậu cũng phải suy nghĩ kỹ, cậu thật sự muốn tới nơi này làm ầm ĩ sao, nếu cậu thật sự làm ầm lên, cậu và hắn có thể thật sự xong đời. Hắn không muốn đối mặt cậu, nhưng mà cũng không có nói chia tay, đã nói lên hắn còn chưa có tính toán muốn chia tay cậu, cậu cho nhau một ít không gian và thời gian, chậm rãi thương lượng, cậu thấy được không?”
“Hiện tại cậu liền gọi hắn qua đi, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng với hắn.”
“Vậy cậu cần phải nghĩ rõ ràng, tình hình hôm nay, nếu cậu ngả bài với hắn, thì có thể thật sự phải chia tay đó.”
“Lương Tần, ” Đàm Thanh Thanh bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cậu: “Hai chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc mẹ cậu qua đời là ai ở bên cạnh cậu, cậu đều quên à? Cậu còn ở nhà tớ hơn nửa năm kìa, tớ không tồi với cậu đi? Hiện giờ tớ và Tùng Vĩ xảy ra vấn đề, cậu phải giúp tớ. Cậu giúp tớ, cũng là giúp chính cậu. Không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.”
Kỳ Lương Tần quẫn bách gật đầu, nói: “Có thể giúp tớ khẳng định giúp, tớ thật sự không muốn hai người chia tay.”
“Tùng Vĩ cũng không biết là làm sao nữa, không biết tại sao hai bọn tớ lại đi tới tình trạng này. Hắn có người ở bên ngoài sao, cậu có phát hiện hắn có cái gì không bình thường không?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Không có, không có, ” Kỳ Lương Tần muốn đưa Đàm Thanh Thanh đến nơi khác, lại nhìn thấy đằng trước có một chiếc xe chạy lại đây, là xe của Nghiêm Bách Tông.
“Cậu đi về trước đi, việc này không thể gấp, tớ khẳng định sẽ thay cậu chuyển lời cho Nghiêm Tùng Vĩ. Cậu yên tâm, ầm ĩ lên đối với ai cũng không có chỗ tốt, cậu nói có đúng hay không.”
Xe chạy về phía bọn họ, Kỳ Lương Tần hơi khom người về phía trong xe, xem như chào hỏi, Nghiêm Bách Tông ở trong xe gật gật đầu, cũng không dừng lại, trực tiếp lái đi qua.
Cuối cùng Đàm Thanh Thanh được trấn an, Kỳ Lương Tần hít một hơi, lúc này mới trở về nhà, đi đến trước sân, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở trong sân, dường như đang chờ cậu.
“Người đi rồi sao?”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Đi rồi.”
“Cậu có biết cô ta là ai không?”
Kỳ Lương Tần gật đầu.
Nghiêm Bách Tông hít một hơi, nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu chẳng hay biết gì.”
Kỳ Lương Tần ngượng ngùng cười cười, lại nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Nếu cậu biết, vì sao thờ ơ. Cậu như vậy không đúng.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt, chỉ thấy Nghiêm Bách Tông nghiêm túc nhìn cậu nói: “Không phải của cậu, cậu không nên nghĩ tới, nhưng phải là của cậu, cậu nên giữ gìn, có người đoạt với cậu, cậu nên đánh trả, đồ của mình, đừng để cho người khác đoạt đi.”
Kỳ Lương Tần nhất thời không biết phải nói gì, cậu không ngờ Nghiêm Bách Tông sẽ nói với cậu những lời này.
Nghiêm Bách Tông nói: “Vào đi thôi, bên ngoài nóng.”
Kỳ Lương Tần đi theo Nghiêm Bách Tông vào trong, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh cả, không phải anh muốn tôi rời khỏi Nghiêm gia sớm một chút sao?”
Nghiêm Bách Tông dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu, cả người dưới ánh nắng hừng hực ngày hè càng có một loại máu thịt chân thật.
“Tôi… Tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy, Đàm Thanh Thanh chung quy cũng tốt hơn tôi.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu có chỗ không tốt của cậu, cũng có chỗ tốt của cậu. Nhưng cậu đã kết hôn với Tùng Vĩ, cũng là người một nhà với tôi. Người đều sẽ phạm sai lầm, đều phải cho cơ hội. Quá khứ đều đã qua, chỉ cần cậu biết sai có thể thay đổi, tôi sẽ không bởi vì sai lầm quá khứ mà trừng phạt cậu hiện giờ. Tôi không biết lúc trước cậu nghĩ như thế nào, tại sao lại làm ra những chuyện đó, nhưng mà hiện giờ cậu đứng trước mặt tôi, tôi nguyện ý cho cậu cơ hội, một lần nữa tiếp nhận cậu. Tiểu Kỳ, hôn nhân không riêng gì cái gọi là tu trăm năm mới chung gối ngủ, còn có pháp luật đạo nghĩa, đừng dễ dàng bắt đầu, cũng đừng nhẹ lời buông tha.”
Kỳ Lương Tần quả thực cũng bị những lời này làm cảm động, Nghiêm Bách Tông tốt, ngay ở chỗ hắn ngay thẳng, vô tình nhưng không dứt tình, khắc chế nhưng không lãnh khốc, cao lãnh nhưng không mất vị nhân tình. Cậu nhìn Nghiêm Bách Tông, chỉ cảm thấy Nghiêm Bách Tông thật tốt, nơi chốn đều là tốt, đều hợp tâm ý cậu. Nghiêm Bách Tông giống như bị ánh mắt nhiệt tình của cậu dọa, xoay người đi vào trong. Kỳ Lương Tần phục hồi lại tinh thần, đi theo sau hắn vào nhà.
Nghiêm Bách Tông nói những lời này tự nhiên có vài phần không hẳn là thật lòng, hắn từng bị Kỳ Lương Tần da^ʍ mê kinh thế hãi tục làm khϊếp sợ, bị hại sâu sắc, tự nhiên không có khả năng lập tức liền hoàn toàn tiếp nhận cậu, cũng không có khả năng hoàn toàn tin tưởng cậu. Lời này của hắn giống như cho Kỳ Lương Tần một viên kẹo, thân là người quản lý một công ty lớn, hắn hiểu được tầm quan trọng của việc hợp thời phát kẹo, có đôi khi tán dương quá độ không phải nịnh hót thổi phồng, mà là cảnh cáo.
Hắn đang dùng lời dễ nghe dựng cho Kỳ Lương Tần một cái cọc tiêu. Có đôi khi nói ngọt cũng là nhà giam, hắn đưa Kỳ Lương Tần đến chỗ cao, về sau Kỳ Lương Tần có làm hành động như thế nào nữa, cũng sẽ suy nghĩ một chút.
Đến nhà, lão thái thái ngồi ở trong phòng khách: “Đi rồi à?”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu: “Đi rồi.”
“Lão nhị đâu, gọi điện thoại cho nó, gọi nó về.”
Kỳ Lương Tần nói: “Con đã gọi điện thoại cho hắn, hắn nói đang bận, đợi lát nữa bận bịu xong sẽ trở về.”
“Việc này con đừng động tới, ” lão thái thái nói: “Bản thân nó tạo nghiệt, để nó tự xử lý, con yên tâm, nó dám không xử lý tốt, ta là người đầu tiên không tha cho nó!”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Cám ơn mẹ.”
“Con cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Kỳ Lương Tần trở lại phòng mình, mở điều hòa, mình thì đi tắm rửa, sau đó cái gì cũng không mặc, trơn bóng ở trong phòng duỗi gân giãn cốt một chút.
Gần đây cậu đi theo Nghiêm Viện học yoga, sau khi học quả nhiên cảm giác mềm dẻo hơn khá nhiều, cậu nghe nói tiểu thụ học yoga chỗ tốt rất nhiều, ngoại trừ có thể dưỡng thể mỹ nhan, còn có thể làm được nhiều loại tư thế, có ích với vận động trên giường. Trước mặt Nghiêm Viện, cậu luôn bày ra bộ dạng học tập có lệ, nhưng mà đóng cửa lại, cậu liền luyện đến đất trời tối tăm.
Trên đời này có rất nhiều tư thế cậu muốn nếm thử, có đôi khi lúc luyện tập nghĩ đến việc có khả năng cậu sẽ cùng Nghiêm Bách Tông làm tư thế này, tư thế kia, thân thể đều sẽ nóng lên, có chút không khống chế được mình.
Có thể là do đã luyện một đoạn thời gian, lúc cậu tự soi gương đều cảm thấy hình thể càng cao hơn trước, đi theo mấy người Nghiêm lão thái thái dạo phố lâu, nhìn nhiều cách phối hợp quần áo, phẩm vị thời thượng bản thân cậu cũng tăng lên không ít, sau khi thử vài loại phong cách quần áo, cuối cùng cậu vẫn dừng ở lộ tuyến cao lãnh tiên khí, cậu cảm thấy cậu đi theo phong cách tươi mát văn nghệ là dễ nhìn nhất.
Tóm lại chính là phải phân rõ giới hạn với cái từ yêu diễm tiện hóa.
Hiện giờ cậu cũng sẽ không vào trong sân tìm mấy bông hoa nhỏ cắm ở trong bình hoa, cậu đặt bách hợp ở cửa hàng bán hoa, cách một đoạn thời gian đúng hạn đưa tới, hoa bách hợp phiến lá xanh tươi xinh đẹp, thân hoa duyên dáng yêu kiều, mỗi lần đưa tới màu sắc và chủng loại đều không giống, nhưng cậu thích hoa bách hợp trắng nhất, hoa trắng nhụy xanh, dáng hoa tinh tế, cắm ở trong bình hoa phá lệ xinh đẹp.
Cậu thiên vị bách hợp, cũng có liên quan đến phim truyền hình trước đây từng xem qua, năm đó cậu rất thích xem «Kim phấn thế gia», nữ chính Lãnh Thanh Thu trong đó đam mê hoa bách hợp, quả thực người hoa hợp nhất. Cậu cảm thấy cao lãnh tiên khí thụ, nên giống hoa bách hợp, cậu chăm loại hoa này, thời gian lâu bất tri bất giác, dường như cũng có thể thay đổi hình tượng của cậu trong mắt mọi người.
Giống như là chậm rãi, người Nghiêm gia cũng biết cậu yêu hoa bách hợp, có đôi khi Nghiêm Tùng Vĩ từ bên ngoài trở về, không đưa hoa hồng, mà sẽ đưa bách hợp cho cậu. Lão thái thái nói: “Hoa này tôn cậu ta lên.”
Mặc dù là vài chữ cực kỳ đơn giản, nhưng tiểu Tần giống hoa bách hợp, định luận này giống như bị đóng cố định, việc này đối với chuyện cậu xoay chuyển hình tượng Phan Kim Liên, thật sự là rất có lợi.
Cho nên nói công quan không có việc nhỏ mà. Kỳ Lương Tần trơn bóng đứng ở phía trước cửa sổ, ngón tay vặn lá bách hợp. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng một bên ngực của cậu, bên còn lại ở trong bóng râm, nhưng cũng mờ một vầng sáng, hiện giờ cậu béo hơn một chút, tứ chi càng cân xứng sáng bóng, mông cũng càng có thịt. So với bách hợp cậu có thêm sự cao ngất, trở nên càng ngày càng dễ nhìn, đại khái là bị tình yêu làm cho dễ chịu.
Nhưng mà còn chưa đủ, cậu cần càng nhiều tình yêu đến tưới, được càng nhiều dễ chịu, phát ra hương thơm càng đậm đà. Cậu xuyên thấu qua hoa bách hợp, nhìn về phía căn phòng đối diện.
Có rất nhiều cách nói liên quan tới sự tồn tại của bách hợp, có một loại lưu hành nhất, truyền thuyết Eva và Adam bị con rắn hấp dẫn ăn vụng trái cấm, bởi thế bị trục xuất khỏi vườn địa đàng. Eva hối hận chảy xuống rất nhiều nước mắt bi thương, nước mắt rơi xuống đất vỡ vụn, hóa thành hoa bách hợp hương thơm thuần khiết.
Loài hoa thuần khiết này, lại cũng đến từ ái dục dây dưa. Dơ bẩn như thế nào, cái gì gọi là thuần khiết, cảnh xuân nở rộ trong bóng tối, câu ra đều là bản tính con người thôi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
- Chương 41