Nghiêm Tùng Vĩ bị gọi lên lầu, quả nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy gương mặt Nghiêm lão thái thái bình tĩnh, Nghiêm Viện thì giống như xem kịch vui mà nhìn hắn.
Nghiêm Tùng Vĩ khụ một tiếng: “Mẹ, mẹ tìm con?”
“Con ngồi xuống.”
“Không cần, con đứng cũng được.”
“Ngồi xuống.”
Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng thành thành thật thật ngồi xuống ghế.
“Hai vợ chồng, đều muốn làm tửu quỷ à?” Lão thái thái trực tiếp hỏi.
Nghiêm Tùng Vĩ đương nhiên biết lão thái thái là có ý gì, nhưng mà hắn cố ý cười cười, sửa đúng nói: “Là chồng chồng, nam nữ ngang hàng, nam nam càng ngang hàng.”
“Con ít có lừa gạt ta đi, ” lão thái thái cũng không để mình bị đẩy vòng vòng: “Đều là người đã kết hôn, có thể thu tâm chút hay không, chẳng lẽ con và tiểu Tần kết hôn, chính là để chọc giận ta, gặp dịp thì chơi ư?”
Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe lời này nhanh chóng lắc đầu: “Mẹ đây là nói cái gì vậy. Hôn nhân đại sự, há có thể làm trò đùa.”
Nghiêm lão thái thái thực nghiêm túc nói: “Chiếu cái bộ dạng quỷ này của con, cũng tìm không thấy con dâu mà ta muốn, chuyện cho tới bây giờ ta cũng là hết hy vọng, không mong con tìm người tốt hơn, theo ta thấy, tiểu Tần đã coi là rất tốt, tuy rằng thiếu chút điều kiện, người vẫn là ngoan, không giống yêu diễm tiện hóa Thanh Thanh linh tinh gì đó trước đây con tìm.”
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng cười cười.
“Hôm nay ta cho con một câu, sống cho thật tốt, ít lui tới với mấy người không đứng đắn đi. Con bên ngoài còn có người, ta không phải không biết, đầu năm nay nhẫn nhục chịu đựng giống tiểu Tần có thể có mấy người, con phải tích phúc. Về sau buổi tối trước mười giờ nhất định phải về nhà, không được ở bên ngoài uống đến nửa đêm mới trở về, lại càng không được ngủ lại ở bên ngoài, biết chưa?”
Nghiêm Tùng Vĩ tuy rằng đã là người thành niên, ở trước mặt Nghiêm lão thái thái lại vẫn luôn là một đứa nhỏ, từ nhỏ hắn đã có tâm lý sợ hãi với mẹ mình, đó cũng là nguyên nhân vì sao Nghiêm lão thái thái không đồng ý hôn sự của hắn và Đàm Thanh Thanh, hắn cũng không dám cứng rắn. Hắn chỉ dám làm chiến thuật đường vòng, ra một ít chủ ý ấu trĩ hoang đường, Nghiêm lão thái thái chau mày, hắn liền héo rũ.
Nghiêm Tùng Vĩ hi hi ha ha đáp ứng xong liền đi ra ngoài, Nghiêm Viện hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy anh hai sẽ nghe lời mẹ sao?”
“Anh hai con thích làm ẩu, nhưng mà dễ quản giáo. Trước đây ta cảm thấy cuộc đời ta thật khổ, ta khổ như vậy không phải chính là để cho các con sống những ngày tháng tốt nhất sao, cho nên vẫn luôn tùy nó, nhưng chỉ cần ta nói, anh hai con vẫn sẽ nghe. Người đàn ông này hả, ngày thường nhìn hi hi ha ha không đứng đắn, kỳ thật tính tình nhu hòa dễ quản giáo, mềm cứng luôn có biện pháp đánh bại được. Ngược lại là anh cả con, ngày thường nghe lời hiểu chuyện cũng không khiến người ta quan tâm, một khi tạo phản lên, đó mới thật sự là tính tình bướng bỉnh dầu muối không ăn, mười con trâu cũng kéo lại không được.”
Có vài người chính là như vậy, không dễ dàng ra quyết định, một khi đã ra, dời núi lấp biển cũng không quay đầu lại, đây là chỗ phiền lòng của Nghiêm Bách Tông, cũng là chỗ đáng quý nhất.
Nghiêm Viện cười nói: “Anh cả của con có lúc nào làm bậy, anh ấy chính là học sinh ba tốt.”
“Ai, trước kia không khiến ta hao tâm tổn sức, không có nghĩa là về sau sẽ không. Hôm nay lúc rời giường, nhận được điện thoại từ nhà mẹ đẻ của chị dâu con, hỏi anh cả con hiện giờ thế nào, có nói với ta chuyện gì hay không, thật sự là rất cổ quái, ta bảo bà ấy có chuyện nói thẳng, bà ấy lại cười ha ha nói không có gì, liền cúp.”
“Mẹ xem đi mẹ xem đi, ” Nghiêm Viện lập tức tinh thần tỉnh táo: “Con đã nói gần đây cảm xúc của anh cả có chút không bình thường, nói không chừng thật sự có chuyện gì… Không phải anh ấy và chị dâu xảy ra vấn đề gì đi?”
Nghiêm lão thái thái cũng cười lạnh một tiếng: “Vợ chồng đất khách, không xảy ra vấn đề mới là lạ đó. Ta đã sớm khuyên bảo hai người bọn nó, bọn nó chính là không nghe. Hai vợ chồng không ở chung một chỗ, vậy còn gọi vợ chồng cái gì, cái đó có gì khác biệt một đêm tình đang lưu hành hiện giờ, có nhu cầu liền gặp một cái, lên giường xong liền mỗi người bận việc mình? Huống chi hai người bọn nó còn cách thiên sơn vạn thủy nữa.”
“Vậy mẹ cảm thấy… anh cả của con với chị dâu, nếu xảy ra vấn đề, sẽ là ai xảy ra vấn đề?”
“Cái này còn cần hỏi!” Nghiêm lão thái thái giọng điệu trào phúng, lại mang theo chút tức giận: “Phẩm hạnh con trai ta thế nào ta biết, nhất định là Thẩm Hoà bên kia không chịu nổi cô đơn.”
“Nếu thật sự là như vậy, vậy anh của con…”
“Con yên tâm, nếu Thẩm Hoà thật sự làm ra chuyện có lỗi với anh cả của con, anh cả con khẳng định sẽ ly hôn, cũng không cần chúng ta khuyên nhủ. Con người nó cái khác đều tốt, chỉ có điều bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, hơn nữa còn sạch sẽ trên tinh thần, con chờ xem đi, tuy rằng anh cả con mấy năm nay vẫn luôn bảo vệ Thẩm Hoà, Thẩm Hoà có khuyết điểm gì nó đều có thể bao che, ta khuyên nó ly hôn như thế nào nó cũng không chịu, nhưng nếu Thẩm Hoà thật sự làm ra chuyện gì có lỗi với nó, anh cả con khẳng định nhẫn tâm không thể tưởng tượng nổi. Con người đều có bảy tấc* của mình, bảy tấc của anh cả con, chính là cái này!”
*Bảy tấc: chỗ bảy tấc là điểm trí mạng của rắn, đánh rắn phải đánh vào chỗ đó, cho nên đó là chỗ kiêng kị nhất quyết không được động vào.Về bảy tấc này của Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần cũng là nhiều ít biết một chút.
Cho nên cậu càng cảm thấy con đường phía trước gian nan, một người đàn ông tự nghiêm túc kiềm chế bản thân, trung thành với hôn nhân, làm sao có thể coi trọng một Kỳ Lương Tần bất trung với hôn nhân, thậm chí muốn bất luân luyến? Đây là tam quan và điểm mấu chốt của mỗi người, mỗi người khác nhau, chỉ là chỗ Kỳ Lương Tần đạp phải, vừa vặn đúng là khu mìn của Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Tùng Vĩ từ trên lầu đi xuống, liền đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Kỳ Lương Tần cũng vào phòng ngủ, hỏi: “Lão thái thái kêu anh đi qua nói cái gì vậy?”
“Còn không phải chuyện uống say sao, nghĩ cũng biết mà.” Nghiêm Tùng Vĩ vừa thắt cà vạt vừa nhìn Kỳ Lương Tần trong gương nói: “Cậu nói xem hai chúng ta, có phải đi sai rồi hay không?”
“Hửm?” Kỳ Lương Tần ngồi ở mép giường, quay đầu nhìn qua.
“Cậu nói xem chúng ta kết hôn, không phải chính là để khiến mẹ tôi dưới sự so sánh mà cảm thấy Thanh Thanh càng tốt à? Chỉ có điều tôi cảm thấy hình như hai chúng ta sắm vai vợ chồng rất giống, còn là vợ chồng quan hệ không tồi, dẫn đến mẹ tôi dần dần có chút tiếp thu cậu. Tôi cũng là hồ đồ, quan hệ với cậu còn tốt như vậy.”
“Đây không phải là để tiêu trừ lòng nghi ngờ của bọn họ, để hôn nhân của chúng ta nhìn càng chân thật sao. Anh là một thẳng nam, đột nhiên cong, không làm ra chút bộ dáng, mọi người cũng sẽ không tin.”
“Cũng có đạo lý…” Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn gương, xoay xoay đầu: “Nhưng tôi luôn cảm thấy quái quái, cậu ở nhà cũng không nên biểu hiện quá tốt, giống vừa rồi lúc ăn cơm, sao cậu lại nhớ tới việc chủ động bới cơm cho mẹ tôi vậy?”
“… Tôi nghĩ tôi nên làm…”
“Về sau vẫn là đừng làm loại chuyện này, cậu cứ làm một thiếu nãi nãi hết ăn lại nằm tính tình lại lớn, như vậy mọi người mới có thể chán ghét cậu được.”
Kỳ Lương Tần “a” một tiếng: “Tôi phải làm cho mọi người chán ghét sao?”
Lời này nghe ra dường như có chút đáng thương, Nghiêm Tùng Vĩ nhếch miệng, nhìn Kỳ Lương Tần một cái: “Vậy được rồi, đừng làm cho họ chán ghét, ít nhất cũng đừng làm họ quá thích cậu.”
“Họ thích tôi sao?”
Khiến cậu ngoài ý muốn chính là, Nghiêm Tùng Vĩ lại gật gật đầu, nói: “Tôi thấy bọn họ đều rất thích cậu. Tôi cũng thấy từ sau khi cậu kết hôn biến hóa rất lớn, hiền lành hơn không ít.”
Kỳ Lương Tần cúi đầu nói: “Vậy anh nhất định là nhìn lầm rồi, mẹ anh luôn xem nhẹ tôi, anh trai anh lại càng không thích tôi, cũng chỉ có Viện Viện, còn khách khí với tôi.”
“Nói đến anh cả, tôi suy nghĩ có phải anh ấy nhìn ra cái gì hay không.”
“Nhìn ra cái gì?”
“Lần trước ở trại ngựa, hắn đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi tình cảm hai chúng ta thế nào. Xem ra hai chúng ta về sau ít lắc lư trước mặt hắn, anh trai tôi rất thông minh, sớm muộn gì cũng bị hắn nhìn ra mờ ám. Tôi phải tìm thời gian thẳng thắn với hắn, khiến hắn đứng ở bên phía tôi, nói không chừng tương lai còn có thể giúp tôi một phen.”
Đây là chuyện tốt nha! Cậu ước gì nhanh chóng để Nghiêm Bách Tông biết cậu và Nghiêm Tùng Vĩ là hợp đồng hôn nhân, nếu cậu muốn tiến thêm một bước phát triển với ông anh chồng nghiêm túc đứng đắn đó, đầu tiên liền phải xóa đi rào cản này, phủi sạch quan hệ giữa cậu và Nghiêm Tùng Vĩ.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết ánh mắt thiển cận, chỉ nhìn thấy trước mắt. Y chỉ nghĩ có thể có cơ hội ở lại bên cạnh Nghiêm Bách Tông, y rất sợ nếu bí mật về hợp đồng hôn nhân giữa y và Nghiêm Tùng Vĩ bại lộ, y sẽ không thể không rời khỏi Nghiêm gia, vậy y liền không còn bất luận quan hệ gì với Nghiêm Bách Tông. Cho nên y cực lực ngăn cản Nghiêm Tùng Vĩ đem bí mật này nói ra, luôn nghĩ tất cả biện pháp kéo dài. Thậm chí y nghĩ tất cả biện pháp chia rẽ Nghiêm Tùng Vĩ và Đàm Thanh Thanh, để mong có thể ở lâu dài tại Nghiêm gia.
Từ một phương diện nào đó mà nói, Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết lo lắng cũng không phải không có lý. Đại khái là y muốn thêm chút thời gian ở chung, chờ y thông đồng được Nghiêm Bách Tông, lại công khai bí mật giữa y và Nghiêm Tùng Vĩ, khi đó y và Nghiêm Bách Tông đã ngầm thông đồng, tự nhiên không sợ rời khỏi Nghiêm gia. Chỉ có điều y xem thường định lực của Nghiêm Bách Tông, cũng đánh giá sai phẩm hạnh của Nghiêm Bách Tông, dẫn đến cuối cùng dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Cậu làm người ngoài cuộc, tự nhiên nhìn rõ ràng hơn một chút. Nhưng trước mắt không có biện pháp, cậu vẫn phải ngăn cản Nghiêm Tùng Vĩ, vì thế liền nói: “Vậy anh cũng không nên gấp, từ từ sẽ đến, trước tiên thăm dò ý của anh cả, tôi cảm thấy anh ấy vẫn là một người rất nghiêm túc, loại chuyện kết hôn giả này, cũng chưa chắc anh ấy có thể tiếp thu, trước hết anh thăm dò anh ấy một chút, rồi lại cân nhắc có nên để anh ấy giúp anh không.”
Nghiêm Tùng Vĩ gật đầu, xách túi đi ra ngoài, đi tới cửa, bỗng nhiên cười quay đầu lại: “Đúng rồi, hai người chúng ta cũng không phải là kết hôn giả, mặc dù là hợp đồng hôn nhân, hộ khẩu cũng đã đăng ký, hiện giờ cậu chính là người Nghiêm gia đàng hoàng.”
“Vậy sao anh không nói anh là người Kỳ gia?”
“Người sáng suốt vừa thấy liền biết hai chúng ta ai là bà xã ai là ông xã, cậu chỉ cứng miệng thôi vô dụng, chỗ khác của cậu không cứng được đâu. Ha ha ha ha.”
Nghiêm Tùng Vĩ cười lớn đi ra cửa, ngược lại khiến Kỳ Lương Tần xấu hổ một chút.
Kế tiếp là một loạt tình tiết, Kỳ Lương Tần sẽ tập trung nã pháo với Nghiêm Bách Tông, nhiệm vụ hôm nay phải hoàn thành, chính là hai tình tiết giặt quần áo và trộm qυầи ɭóŧ.
Chuyện thứ hai thì cậu phải xây dựng tâm lý thật tốt mới được, có điều chuyện thứ nhất, ngược lại thực dễ làm.
Giặt quần áo cho Nghiêm Bách Tông, đó quả thực là việc thuộc bổn phận của cậu mà!
Quần áo của Nghiêm Bách Tông phân hai loại là nội y và áo ngoài, hắn là người có chút yêu sạch sẽ, nội y đều là tự giặt, ban công phòng bọn họ có máy giặt chuyên dùng để giặt nội y, nhưng mà làm hào môn đại thiếu gia, hắn tự nhiên cũng không có khả năng quần áo gì cũng tự giặt, hơn nữa có vài loại áo ngoài chỉ có thể giặt, có vài loại giặt xong còn phải ủi phẳng mới được, mấy việc đó đều giao cho dì Xuân. Đương nhiên, phần lớn là dì Xuân cũng sẽ không tự giặt, dì sẽ đem quần áo của mỗi người trong nhà phân loại, liên hệ tiệm bên ngoài tới lấy, giặt xong lại mang về.
Nhưng mà Kỳ Lương Tần vì muốn làm thân, biểu hiện với Nghiêm Bách Tông là mình hiền lành chăm chỉ, từ trong giỏ quần áo còn chưa kịp đưa đi, chọn đồ của Nghiêm Bách Tông ra.
Có điều chỉ là một cái áo sơmi mà thôi, quần tây âu phục cậu biết không thể giặt tay, cũng không dám giặt loạn, dù sao đều là quần áo đáng giá, về phần qυầи ɭóŧ của Nghiêm Bách Tông, cậu cũng muốn giặt giúp, nhưng mà Nghiêm Bách Tông có thói quen vệ sinh rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa, nội y thay ra hắn đều dùng máy giặt chuyên dụng giặt sạch, phơi trên ban công.
Kỳ Lương Tần rất nhanh lấy cái áo sơ mi kia ra, để che giấu bí mật không thể cho ai biết của mình, cậu còn lấy cả áo sơ mi của Nghiêm Tùng Vĩ ra. Áo sơ mi của hai người đều thực sạch sẽ, mặc dù chỉ nhìn cổ áo, cũng không nhìn thấy một chút dấu vết từng mặc. Kỳ Lương Tần nắm chặt áo của Nghiêm Bách Tông, nhấp nhấp miệng, rốt cuộc vẫn là đặt ở dưới mũi, trộm ngửi một chút.
Thậm chí có hương vị nhàn nhạt.
Trên thân người cũng sẽ có mùi sao, cái gọi là mùi thơm của cơ thể? Cái từ mùi thơm của cơ thể này, nghe ra thật là kiểu cách lại ngôn tình, khiến người ta nhớ tới Hương phi*, dường như là một từ thực nữ tính, không thích hợp dùng để hình dung đàn ông. Nhưng mùi vị của mỗi người, quả thật sẽ có khác biệt rất nhỏ, loại khác biệt này, có khả năng chỉ có người yêu hàng năm da thịt thân cận mới có thể phân biệt ra, nó rất nhẹ lại còn tư mật, nhưng mà Kỳ Lương Tần lại có thể dễ dàng phân biệt ra mùi vị của Nghiêm Bách Tông.
*Hương phi: 1 nhân vật trong Hoàn Châu cách cách, cả người tỏa ra hương thơm.Loại mùi này là mùi thơm, lại không giống như mùi nước hoa, đại khái là mùi thơm cùng loại với hormone giống đực, có lẽ cũng không phải thơm, chỉ là khiến người ta ngửi thấy trong lòng sung sướиɠ, liền liên tưởng đến mùi thơm. Kỳ Lương Tần xem xét xung quanh không người, nhanh chóng đặt tới mũi dùng sức hít một hơi.
Cậu lại cảm thấy mình muốn say, đây là hương vị thuộc về Nghiêm Bách Tông, chỉ suy nghĩ này thôi liền khiến trong lòng cậu thỏa mãn, tim đập gia tốc, cả người có một loại nhộn nhạo nói không nên lời. Cậu lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình quá mức nặng khẩu vị, cả trai lẫn gái mỗi một người rơi vào tình yêu đều sẽ mê muội vì mùi của đối phương chăng, hay là chỉ một mình cậu, bởi vì cậu trời sinh tính rất da^ʍ?
Đại khái là lòng xấu hổ quấy phá, để tự mình an ủi, cậu cũng cầm áo của Nghiêm Tùng Vĩ lên ngửi ngửi, áo của Nghiêm Tùng Vĩ cũng có mùi vị rất nhẹ, nhưng không cách nào khiến cậu hưng phấn, đối với cậu mà nói, cũng chỉ là một cái áo sơ mi từng mặc qua mà thôi.
Cậu cảm thấy thứ mùi vị này, càng như là quấy phá lòng người. Nó vốn là một hạt phân tử nhỏ bé thực mờ mịt như có như không, bởi vì tình cảm nhuộm đẫm, mới có ma lực kinh động hồn phách.
Cậu nghiêm nghiêm túc túc giặt sạch hai cái áo sơ mi. Thời tiết thực tốt, ánh nắng tươi sáng, cậu móc áo sơ mi lên một góc hoa viên, nơi đó ánh sáng rất tốt, giữa hai cái cây cột một sợi dây thừng, có đôi khi dì Xuân sẽ phơi quần áo trên đó. Áo sơ mi tuyết trắng ở trong gió nhẹ chậm rãi lay động, sau khi dì Xuân nhìn thấy thực ngạc nhiên hỏi: “Đây là…”
“Con nhìn thấy quần áo của Tùng Vĩ bỏ trong một cái thùng, liền lấy ra giặt sạch.”
“Ai nha, đó là thùng dì bỏ quần áo muốn đưa đi giặt. Có thể con không biết, quần áo của bọn họ, lúc giặt đều có chú ý, dì cũng không dám dễ dàng giặt cho bọn họ, đều là đưa đến một tiệm giặt ủi bên ngoài giặt, đều là khách hàng cũ, ông chủ nơi ấy biết nên xử lý như thế nào. Về sau con ngàn vạn lần đừng có giặt, quần áo của con cũng vậy, giao cho dì là được.”
Kỳ Lương Tần có chút chột dạ gật đầu, kỳ thật trong khoảng thời gian này quần áo cậu thay ra đặt ở trong giỏ, ngày hôm sau trên cơ bản đều bị dì Xuân lấy đi, sau đó qua một ngày dì Xuân sẽ gấp chỉnh tề bỏ về cho cậu, hôm nay cậu đột nhiên giặt quần áo, thật sự là có chút khác thường.
“Về sau nội y của bọn con, đều để con tự mình giặt thì tốt rồi.” Cậu nói.
Dì Xuân liền cười, nói: “Chuyện này mấy ngày hôm trước lão thái thái đã nói với dì, chỉ là dì không tiện đề cập với các con. Trước kia anh em bọn họ còn nhỏ, lão thái thái dạy bọn họ nội y đều phải tự mình giặt, Bách Tông thì dưỡng thành thói quen, con người cậu ấy có chút bệnh sạch sẽ, nội y luôn không thích người khác đυ.ng tới. Nhưng mà Tùng Vĩ từ sau khi lên đại học, liền lười nhác, sau đó công việc lại càng bận, cậu ấy không phải người sẽ tự mình giặt quần áo, cho nên nội y của cậu ấy đều là dì đến giặt. Trong nhà mua máy giặt chuyên môn giặt nội y, bởi vì lão thái thái nói nam nữ không thể dùng chung, cho nên còn mua riêng một cái, cho Tùng Vĩ giặt nội y. Hiện giờ hai người các con dì đều là bỏ vào giặt cùng nhau. Nhưng mà lão thái thái cảm thấy đều là người đã kết hôn, cũng nên để các con tự giặt, kỳ thật dì nhìn Tùng Vĩ lớn lên, cũng không có gì. Về sau nếu con tự giặt, vậy liền bỏ vào cái máy giặt màu xanh lam, đó là cái chuyên dùng để giặt nội y của các con.”
Kỳ Lương Tần vốn đang không tập trung nghĩ việc này, vừa nghe dì Xuân nói nội y của cậu là bỏ giặt chung với Nghiêm Tùng Vĩ, cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng gật đầu nói: “Về sau quần áo của bọn con để con giặt, để con giặt.”
Nhưng kỳ thật cậu cũng là suy nghĩ nhiều, mỗi lần quần áo của cậu và Nghiêm Tùng Vĩ đều là tách ra cất kỹ đưa về. Qυầи ɭóŧ nam nhân đều là bộ dạng không khác nhau lắm, dì Xuân làm thế nào phân biệt được, có thể thấy hẳn là tách ra lấy cũng tách ra giặt. Nhưng mà Kỳ Lương Tần không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy qυầи ɭóŧ của mình và Nghiêm Tùng Vĩ bỏ trong cùng một cái máy khuấy đảo, nhanh chóng trở về phòng tắm rửa một cái, đổi một cái qυầи ɭóŧ mới mặc vào.
Sau khi mặc quần áo tử tế cậu đứng ở phía trước cửa sổ, lại cảm thấy mình già mồm cãi láo. Bất quá là quần áo mà thôi, lại có ý tứ hàm súc gì trong đó chứ? Đều là do cậu nghĩ quá nhiều. Hơn nữa Nghiêm Tùng Vĩ cũng là người thực sạch sẽ, đại khái còn yêu sạch sẽ hơn cả cậu, dù có cùng giặt, thì thế nào chứ.
Nhưng tâm lý cậu vẫn có chút bài xích. Cậu nhìn ban công phía đối diện, nhìn thấy trên ban công đối diện treo nội y của Nghiêm Bách Tông.
Góc bẹt, màu xám đen, thực phù hợp với tính tình đoan chính của Nghiêm Bách Tông. Bất quá chỉ là nhìn thoáng qua, trong lòng cậu thế mà lại nóng lên.
Lòng người nha, thật sự là phức tạp khó dò, không hề có công bằng đáng nói. Thử nghĩ nếu như là nội y của Nghiêm Bách Tông và cậu giặt chung, cậu sẽ chịu không nổi sao?
Đại khái là cũng có, chẳng qua không phải loại chịu không nổi này, mà là loại chịu không nổi kia.
Mặt Kỳ Lương Tần liền nóng lên.
Hết chương 31