Chương 116

Nhớ tới tình cảnh đêm qua, Kỳ Lương Tần đã cảm thấy chân như nhũn ra.

“Nhìn phản ứng của hai người, đó là làm hay là chưa làm?”

Kỳ Lương Tần xấu hổ nói: “Làm… nhưng mà không có làm tới cùng, rất đau…”

Trách không được anh cả của hắn có phản ứng kia, hóa ra là trả cái giá lớn, lại không nếm được ngon ngọt.

Kỳ Lương Tần nhìn biểu tình phấn khích của Nghiêm Tùng Vĩ, nhanh chóng nói: “Không phải là cái loại chảy máu như anh nghĩ đâu, chỉ là một chút, một chút.”

“Hai người đã lâu như vậy, mới là lần đầu tiên à?”

Nhìn cái mặt nhiều chuyện của Nghiêm Tùng Vĩ, Kỳ Lương Tần cẩn thận ngậm miệng lại, Nghiêm Tùng Vĩ lại “hử?” một tiếng, bỗng nhiên bị người ta nắm sau áo.

Hắn nhìn ra sau, liền thấy bản mặt đen đen của Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Tùng Vĩ nịnh nọt cười, nói: “Quan tâm sinh hoạt của hai người thôi, quan tâm quan tâm…”

“Không nhọc cậu quan tâm,” Nghiêm Bách Tông nói: “Cậu không có chuyện gì làm hả?”

“Có có có,” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Em có việc làm.”

Sau khi Nghiêm Tùng Vĩ trốn, Nghiêm Bách Tông liền tựa vào khung cửa, bất đắc dĩ nhìn Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần lấy thìa quấy quấy trong nồi cháo, không nhìn hắn.

“Còn giận hả?”

Mặt Kỳ Lương Tần âm trầm, chỉ là lỗ tai hồng hồng, nói: “Em đã nói không được không được, anh còn cứ vào…” Cậu nói xong quay đầu nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Một chút cũng không đau lòng em, cứ cố nói thích.”

Nghiêm Bách Tông ngượng ngùng, tranh luận: “Anh nào có chỉ lo nói thích…”

Hắn chỉ là đè Kỳ Lương Tần, không cho cậu nhúc nhích, liên tục kêu bảo bối. Có điều hắn kêu bảo bối, tự nhiên cũng mang theo một chút ý tứ lừa gạt, thân thể không đủ thành thật.

“Anh chính là ý đó, em nhìn thấy biểu tình của anh rồi…” Nói đến đây, Kỳ Lương Tần cũng thật ngại ngùng.

Nghiêm Bách Tông nghĩ thầm rằng, biểu tình của đàn ông khi thích, còn thật sự không có biện pháp khống chế, lúc ấy ai còn lo lắng biểu tình gì.

“Về sau anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Kỳ Lương Tần bỏ thìa xuống, dường như rất là tức giận.

Nghiêm Bách Tông nhanh chóng đi lên, nói: “Là anh không tốt, tự chủ không đủ, em đừng nóng giận, còn không phải chưa vào…”

Kỳ Lương Tần cũng không phải thật lòng tức giận, vừa được Nghiêm Bách Tông dỗ thái độ liền có chút mềm hoá, đang muốn mở miệng nói gì đó, kết quả bỗng nhiên nghe một âm thanh nói: “Hai người các con…”

Nghiêm Bách Tông nhanh chóng buông Kỳ Lương Tần ra, hai người nhìn ngoài cửa, kết quả lại nhìn thấy lão thái thái đen mặt đứng ở cửa.

“…”

“…”

Nghiêm Bách Tông thề mình không bao giờ vào phòng bếp nữa.

“Ta cũng không phải không cho con vào bếp, cũng không phải không hiểu tâm tư người trẻ tuổi các con, không cho phép các con thân thiết, ” lão thái thái dạy dỗ: “Chỉ là chỗ nào không thể ôm, nhất định phải đến phòng bếp ôm, đó là chỗ thân thiết sao. Không nói đến sạch sẽ không sạch sẽ, nồi niêu xoong chảo, lỡ như đυ.ng bỏng thì làm sao?”

Nghiêm Bách Tông nói: “Mẹ nói đúng, về sau không đến phòng bếp.”

“Lão đại à, hiện tại sao con… sao bộ dạng gấp như khỉ vậy, con có bất mãn như vậy sao?”

Nghiêm Bách Tông cảm thấy mình đầy người nước đắng không chỗ kể. Trước đây hắn cũng không thấy là mình có cái gì bất mãn, nhưng mà gần đây… gần đây hắn cảm thấy hắn vô cùng bất mãn!

Lão thái thái nhìn vẻ mặt hắn có chút xấu hổ, chính mình cũng thấy có chút xấu hổ. Bà cảm thấy việc này bà không nên nói với Nghiêm Bách Tông, một bà mẹ thảo luận với con mình về sinh hoạt vợ chồng của hắn, tóm lại là có chút không được tự nhiên, bà hẳn nên tìm Kỳ Lương Tần nói chuyện.

Kỳ Lương Tần làm đồ ăn sáng vô cùng phong phú, cháo cũng làm khác biệt. Thân thể lão thái thái khá lên nhiều, khẩu vị cũng tốt hơn không ít, nhưng bà vẫn ăn rất thanh đạm, nói: “Việc ba Triệu Hạo đánh thức ta, người lớn tuổi, ăn uống vẫn nên thanh đạm chút.”

“Mẹ, nhà chúng ta luôn luôn coi trọng dưỡng sinh, dì Xuân trước kia nấu cơm, cũng đều phối hợp theo khoa học, mẹ không cần lo lắng dầu mỡ quá độ hoặc là gì đó, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Người sống ở đời, có thể ăn thì vẫn nên ăn, không thì không ăn không chơi, còn sống có ý nghĩa gì.”

“Ta còn chờ ôm cháu đây, mắt thấy một chút hi vọng cũng không có, ta còn không phải nên sống lâu một chút.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền không lên tiếng. Nghiêm Bách Tông nói: “Chúng con có khả năng thêm vài năm nữa rồi mới bàn.”

Lão thái thái yên lặng nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông sắc mặt trầm tĩnh, giống như lý do vô cùng đầy đủ: “Hai chúng con còn chưa có kết hôn, không thích hợp suy xét vấn đề con cái.”

Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ thầm rằng, sao hắn cảm thấy anh trai hắn đây là đang bức hôn.

Quả nhiên, lão thái thái nghe xong liền không nói, im lặng một hồi hỏi: “Các con vội vã kết hôn như vậy sao?”

“Không vội, không vội.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng nói: “Con còn đến trường không tính toán kết hôn, không thì kỳ quái bao nhiêu.”

“Vậy ý hai người nói lời này, là chuyện con cái liền rơi xuống đầu tôi hả?” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi đây tăng sức, tranh thủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại nối dõi tông đường.”

“Ta phát hiện gần đây con an phận hơn không ít, ” lão thái thái nói: “Con cũng nên yêu đương, không có khả năng lâu như vậy mà một đứa con gái cũng không yêu đi? lão nhị, con đừng xằng bậy nữa, nên hồi tâm lại, đứng đắn mà yêu đương một cái. Nếu con cảm thấy tự mình tìm đều không đáng tin, muốn tìm đối tượng kết hôn đáng tin, cũng không ngại xem mắt thử xem, dù sao thì giới thiệu xem mắt cho con đều là đối tượng môn đăng hộ đối, điều kiện xứng đôi.”

“Con là người kiên quyết không xem mắt, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tự tìm, tự tìm.”

Hiện giờ điểm chú ý của lão thái thái không ở trên người Nghiêm Tùng Vĩ, cho nên cũng không nhiều lời. Bà cảm thấy mấu chốt hiện giờ, là phải dạy dỗ tốt một đôi lão đại. Bà là lão thái thái truyền thống, không nhìn nổi tình nhân trẻ thân thiết không rời.

“Tiểu Tần à, ” sau khi đám Nghiêm Bách Tông đều đi làm, lão thái thái vẻ mặt ôn hoà kêu Kỳ Lương Tần đến: “Con ngồi.”

Kỳ Lương Tần ngượng ngùng, cậu biết lão thái thái đại khái muốn nói với cậu cái gì.

“Con và lão đại tình cảm tốt, trong lòng ta cũng an ủi. Hiện giờ nếu ta đã tiếp nhận con, vậy thì sẽ không đổi ý, thật lòng hy vọng hai người các con có thể sống tốt, tu thành chính quả. Có điều…”

“Về sau chúng con sẽ chú ý.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng nói: “Con cam đoan!”

Lão thái thái liền cười, nói: “Có điều con cũng đừng quá câu nệ, đóng cửa lại, các con yêu như thế nào, chỉ cần động tĩnh đừng quá lớn, ầm ĩ đến độ ta ở trên lầu cũng nghe thấy, thì ta liền không quản. Người trẻ tuổi mà, vẫn nên có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.”

Kỳ Lương Tần cũng ngại ngùng thảo luận với bà những lời này, chỉ gật gật đầu. Lão thái thái đột nhiên ho khan hai tiếng, nói: “Con đi xuống đi, không có việc gì.”

“Sao lại ho khan ạ?”

“Sáng hôm nay dậy, cảm thấy cảm mạo tốt hơn không ít, yết hầu lại có chút khô khốc, không có việc gì.”

“Vậy mẹ nghỉ ngơi đi, ” Kỳ Lương Tần nói xong liền đi ra ngoài, nhưng mà qua mười mấy phút đồng hồ, đột nhiên lại đi tới gõ cửa. Lão thái thái ngồi xuống, bảo Kỳ Lương Tần vào phòng, liền thấy trong tay Kỳ Lương Tần bưng một bát canh: “Con nấu chút canh tuyết lê.”

Canh tuyết lê kia ấm áp, uống vào quả nhiên toàn thân thoải mái. Kỳ Lương Tần tri kỷ như vậy, trong lòng lão thái thái cũng ấm áp. Mặc kệ nói như thế nào, Kỳ Lương Tần đúng là loại hình con dâu bà thích, tri kỷ, hiểu chuyện, lại nghe lời.

Nhưng trên đời này không phải là người người đều nghĩ như vậy. Gần đây lời đồn đãi chuyện nhảm về nhà bọn họ cũng không ít. Dù lão thái thái đang bệnh rất ít khi ra cửa, nhưng có vài tin đồn, vẫn thông qua miệng chị em, truyền vào trong lỗ tai bà.

“Thu Bình à, tôi thật sự là bất bình thay bà, bà không biết hiện giờ bên ngoài bọn họ truyền có bao nhiêu khó nghe. Nói vợ lão nhị nhà bà, thông đồng với lão đại. Tôi nghe thấy trong lòng liền giận, giải thích với họ, kết quả họ chẳng những không nghe, còn nói càng khó nghe, ngay cả cái từ vợ chung cũng nói ra. Bây giờ đã thời nào rồi, họ lại có phỏng đoán như vậy, cũng không thấy hoang đường!”

Lão thái thái tức vẻ mặt đỏ bừng, miệng lại nói: “Mấy người đàn bà đó thích nhất là ở sau lưng bàn luận thị phi, bà nói người đàn bà kia tên là gì, Liễu Doanh Sắc hả? Bà quên à, Liễu gia họ trước kia có quan hệ cạnh tranh với nhà chúng tôi, không tranh lại chúng tôi, vẫn luôn đối phó nhà chúng tôi, đây là tìm được cơ hội, muốn phỉ báng chúng tôi, đừng nghe họ lẩm bẩm! Chồng bà ta ở bên ngoài nuôi vợ bé bao nhiêu năm, bà ta sống không thoải mái, liền không nhìn nổi người khác thống khoái.”

Lão thái thái giận nóng nảy, cũng biết mắng chửi người, nghĩ nghĩ rốt cuộc cũng nhịn được. Cúp điện thoại, lại càng nghĩ càng tức giận, cơm trưa cũng không ăn.

“Lão thái thái cơm trưa cũng chưa ăn, ” đến buổi tối lúc ăn cơm, Kỳ Lương Tần nói với Nghiêm Bách Tông: “Dường như khẩu vị lại không tốt, chỉ nằm trên giường.”

“Anh đi xem bà ấy.”

Nghiêm Bách Tông lên trên lầu nhìn thoáng qua, chỉ chốc lát liền xuống. Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Thế nào?”

“Nói không đói bụng, đợi lát nữa đưa lên cho bà ấy chút cháo đi.”

“Em nấu cháo thịt cho lão thái thái, như vậy bà cũng có khẩu vị một chút.”

“Cậu để đó, đợi lát nữa tôi ăn xong đưa lên cho bà ấy, thuận tiện nhìn xem.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.

Kỳ Lương Tần gật gật đầu, ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm dị thường an tĩnh, Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy hắn và Nghiêm Bách Tông cùng với Kỳ Lương Tần ăn cơm chung, bên cạnh không có người thứ tư, thật sự là quỷ dị. Hai người kia sao có cảm giác không thèm nhìn nhau, chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, cãi nhau ư?

Chờ đến khi Kỳ Lương Tần thu dọn bát đũa đến phòng bếp, hắn đứng lên chuẩn bị trở về phòng, lúc đi đến bên cạnh Nghiêm Bách Tông, đột nhiên vỗ vỗ vai Nghiêm Bách Tông, nói: “Tuần tự tiến dần, đừng có gấp, không ai giành với anh đâu.”

Nghiêm Bách Tông sửng sốt một chút, sau đó trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lạnh lùng nói: “Biết.”

Nghiêm Bách Tông quả thật không sốt ruột, bởi vì một phen này hắn ngủ thẳng xuống sàn nhà luôn.

Kỳ Lương Tần đại khái là có chút ám ảnh tâm lý.

Trước kia lúc ý da^ʍ, xem tiểu thuyết, nhìn quen hàng to xài tốt, có tâm lý sùng bái thực không lý trí. Hiện giờ tự mình trải qua, mới hiểu được thích hợp là quan trọng nhất, quá lớn thật sự không hẳn là tốt!

Nhớ tới mình đã từng tham ăn, cậu chỉ lắc đầu thở dài, quả nhiên lúc trước không có kinh nghiệm, tuổi trẻ không hiểu chuyện.

Nghiêm Bách Tông thực ấm ức, nói: “Anh trưởng thành ra như vậy, cũng không phải anh cố ý.”

Đây không phải là tiền vốn kiêu ngạo của đàn ông sao, sao giờ ngược lại thành chướng ngại vật.

Có điều loại chuyện này cũng gấp không được, Nghiêm Bách Tông nghĩ thầm rằng ngày còn dài, hắn nhất định phải cho Kỳ Lương Tần một lần đầu tiên tốt đẹp, khiến cậu ăn rồi biết mùi, biết chỗ tốt của lớn. Đối với năng lực ở phương diện này của mình, hắn vẫn thực tự tin.

Chỉ điểm giang sơn huy xích phương tù*, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

*Ý nói bộc lộ tài năng tha hồ vùng vẫy phát huy.