Chương 14-2

Bị Lạc Thiên Gia ở bên tai mình đột nhiên nói một câu khiến tim đập gia tốc, rõ ràng mỗi ngày đều quen cùng nhau ngủ đều, một câu nói của cảm chủ cũng khiến hắn xấu hổ là sao, vội vàng đẩy Lạc Thiên Gia ra.

"Sư... Sư huynh ngươi nói bậy gì đó, đệ chính là nam nhân, nam thì sao có thể sử dụng đáng yêu để hình dung, chúng ta khi nào rời nơi này?" Bên tai lại có chút phiếm hồng.

Lạc Thiên Gia biết lại đùa sư đệ nhà mình quá mức rồi, liền dời đề tài, "Sau buổi tối hôm nay ngươi đột phá, ngày mai chúng ta liền rời Thủy Vân Thành."

Tô Bạch thấy đề tài rốt cuộc dời đi, thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, liền tự giác bò đến trong lòng Lạc Thiên Gia tìm cái vị trí thoải mái, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Lạc Thiên Gia nhìn Tô Bạch bị y bồi dưỡng đến thành quen ở trong lòng mình tu luyện, vừa lòng gợi lên khóe môi, tâm tình rất tốt ôm lấy Tô Bạch.

Ngày hôm sau, Lạc Thiên Gia cùng Tô Bạch rời tửu lâu, đi đến cửa thành, một đám cái đuôi nhỏ đi theo sau đều xoa tay hầm hè, chuẩn bị ra tay nhắm chuẩn con mồi.

Vừa ra cửa thành, đã có người bắt đầu động thủ, pháp bảo cùng linh kiếm đều bay tới phía hai người, đã là Nguyên Anh kỳ Lạc Thiên Gia ôm Tô Bạch nhẹ nhàng tránh được công kích.

Sau đó ôm Tô Bạch bay tới rừng trúc ngoài thành, Tô Bạch lấy ra trận kỳ, nhanh chóng bày cái trận pháp ẩn nấp, đám người đuổi theo đều thần thức không thăm dò được bọn họ, chỉ có thể vào rừng trúc chia ra tìm.

Hiện tại liền chờ các tu sĩ chia ra, xui xẻo đi vào nơi bọn họ trốn, ai là con mồi, còn không biết đâu.

Trong chốc lát liền nhìn đến hai cái ma tu đi tới nơi này, trong đó một cái Nguyên Anh trung kỳ còn đang hùng hùng hổ hổ.

"Hai tiểu gia hỏa này trốn đi đâu vậy, để lão tử tìm ra nhất định phải đem bọn họ lấy hồn ra cho ta ăn."

Một tên Nguyên Anh sơ kỳ còn lại ở bên cạnh đánh giá chung quanh, "Quỷ huynh đừng tức giận, bọn chúng trốn không thoát được rừng trúc này đâu."

Mà lúc này ma tu kia lại cảm giác thân thể một trận đau nhức, sau đó toàn thân tu vi cùng sinh mệnh đều đang chậm rãi biến mất, bên tai nghe được thanh âm trầm thấp tựa như ma quỷ vang lên.

"Ồ? Ngươi đang tìm ta sao?"

Sau đó thân ảnh như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh ma tu kia, còn chưa có phản ứng lại, tay đã trực tiếp đâm vào đan điền gã, mà tất cả linh lực cứ như vậy toàn bộ bị Lạc Thiên Gia hấp thu. (Thực xin lỗi mọi người, tui không biết viết đánh nhau)

Huyết quyết công pháp thuộc về bàn tay vàng trong bàn tay vàng, cũng chính là để cho nam chủ khốc huyễn vai cuồng bá duệ, vô địch công pháp, máy gian lận Tu Tiên giới.

Bên cạnh Tô Bạch cũng trợn mắt há hốc mồm, này... Đây là cái siêu thần gì?! Không phải còn chưa tới cốt truyện nam chủ bị buộc nhập ma sao? Này cùng kịch bản không giống nhau! Nhìn nam chủ con ngươi kia đỏ như máu, đậu má nếu nam chủ còn không phải nhập ma thì tên của ta liền viết ngược á.

Vì sao ta đã liều mạng muốn cứu vớt cốt truyện, cốt truyện lại vẫn giống như trước, Tô Bạch trong lòng yên lặng chảy nước mắt, nam chủ vẫn muốn đi lên con đường làm Ma Tôn ngầu lòi sao......Hmu hmu, trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng nam chủ vẫn nhập ma.

Lạc Thiên Gia cũng đã hạ quyết tâm rất lớn mới chuẩn bị thẳng thắn với Tô Bạch thân phận ma tu của y, sau khi giết xong hai người kia, Lạc Thiên Gia quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, kinh ngạc phát hiện trên mặt Tô Bạch cư nhiên xuất hiện biểu tình có thể gọi là khiếp sợ, sau đó trong mắt tràn ngập cực kỳ bi thương cùng rối rắm.

Như vậy là khó có thể tiếp thu thân phận ma tu của y sao? Tiểu sư đệ cũng sẽ cùng bọn chính đạo đó tới đuổi giết y sao? Nếu có thể chết ở trên tay hắn, tựa hồ vẫn có thể tiếp thu, bất quá đến lúc đó y cũng sẽ mang theo tiểu sư đệ cùng đi, sao có thể để những tên dơ bẩn đó âu yếm tiểu sư đệ của y.

Tô Bạch lại là bi thương bản thân vừa mới gia nhập chính đạo không bao lâu liền phải nhập ma đạo, cốt truyện quả nhiên không phải muốn đùa bỡn liền đùa bỡn, muốn bẻ cong liền có thể bẻ cong...

Tuy rằng 《 Tiên Lộ 》 sau này là hắn bức nam chủ nhập ma, còn bôi nhọ sư tôn, khiến sư tôn bị trục xuất khỏi chính đạo, Thanh Hư Tông cũng không có hảo cảm, nhưng hiện tại cốt truyện còn chưa tới chỗ đó mà, kịch bản này nhất định không đúng!

Không biết nhập ma đạo có yêu cầu tu luyện ma công hay không, mười mấy năm công phu cứ như vậy muốn trôi đi, hắn lại không thích hút người khác, mắt đỏ rất không thích hợp hình tượng băng sơn tổng công của hắn á, có khi lại là kế hoạch của nam chủ.

"Sư đệ...", Lạc Thiên Gia vừa định hỏi Tô Bạch ngươi có phải là sợ hãi ta hay không, lại bị Tô Bạch đánh gãy.

"Sư huynh, nếu muốn nhập ma đạo có phải yêu cầu phế đi tu vi sửa thành ma công hay không, sớm biết huynh nhập ma huynh noi sớm một chút, lãng phí ta mười mấy năm tu luyện, nhưng ta không thích hút người khác làm sao bây giờ? Ma tu khác loại như vậy có bị ma đạo vây đánh hay không?"

Lạc Thiên Gia cảm giác tâm vừa mới chìm xuống tâm lại trở về rồi, trong lòng bị vui sướng vô tận cùng tràn ngập kích động, ý nghĩ của tiểu sư đệ thật không giống người thường, nhưng y thích, tiểu sư đệ quả nhiên là trời cao đưa cho y.

Bên kia Tô Bạch vẫn còn lải nhải lẩm bẩm, "Sư huynh, có cần hút công pháp người khác hay không, nếu có thể không có mắt đỏ thì càng tốt... Ưm...."

Lạc Thiên Gia đã áp chế không được, trực tiếp hôn lên môi Tô Bạch, Tô Bạch trực tiếp ngây ngẩn cả người, Lạc Thiên Gia lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, thừa dịp Tô Bạch sững sờ đầu lưỡi trực tiếp đột phá phòng tuyến, vói vào bắt đầu dây dưa đầu lưỡi mềm mại ngây ngô của sư đệ nhà mình.

"Ưm... Ưm a... Ha..." Tô Bạch giãy giụa muốn đẩy ra, tay Lạc Thiên Gia đưa đến bên hông Tô Bạch, gắt gao ôm hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích sau đó như là trừng phạt hôn càng sâu thêm, quấn lên lên Tô Bạch, càng thêm dùng sức mút vào, tay cũng không an phận ở trên eo Tô Bạch vuốt ve.

Tô Bạch cảm giác hắn quả thực sắp hít thở không thông, cả người nhũn ra không có sức lực, cơ hồ muốn đứng không được, chỉ có thể dựa vào trong lòng Lạc Thiên Gia, tay cũng không tự chủ được câu lên cố Lạc Thiên Gia, cảm giác xa lạ lại kỳ dị tê dại từ xương cụt lan ra, hoàn toàn đã không có sức lực phản kháng.

Lạc Thiên Gia dường như muốn đem dục vọng đè nén trước kia phát tiết ra, hôn Tô Bạch đến sắp thở không nổi mới buông Tô Bạch ra, kịch liệt hôn môi làm giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ám muội, Lạc Thiên Gia còn chưa đã thèm liếm liếm môi Tô Bạch hơi hơi có chút sưng đỏ, nhìn sư đệ dựa vào trong lòng mình hơi hơi thở dốc, khuôn mặt ngày thường đạm mạc nhiễm một chút phiếm hồng, tâm tình càng tốt thêm.

Tô Bạch đã hoàn toàn không có cách nào tự hỏi, cảm giác nội tâm như sụp đổ, hắn đã sắp nhịn không được muốn rít gào: Vì sao không ai nói với hắn nam chủ《 Tiên Lộ 》 vai chính là cong hả! Ai có thể tới nói cho hắn vì sao nam chủ ngựa giống YY văn lại biến thành gay hả! Hắn đây là từ đệ nhất tiểu đệ trực tiếp trở thành đệ nhất nữ chủ đó hả?!

"Huynh... Huynh... Huynh đây là làm cái gì vậy sư huynh, ta là nam đó, là nam!"

Vất vả nghẹn nửa ngày, Tô Bạch mới nghẹn ra một câu.

Lạc Thiên Gia bám vào bên tai Tô Bạch, nhè nhẹ nhiệt khí phất qua tai Tô Bạch, thanh âm có chút khàn khàn mang theo từ tính ôn nhu ở bên tai hắn vang lên, "Ta biết, sư đệ là nam, ta cũng là nam."

Làm một tên thanh khống kiêm nhan khống, bên tai Tô Bạch đều đỏ, hơn nữa Lạc Thiên Gia trả lời, hắn đột nhiên cạn lời không biết tiếp lời thế nào.