Chương 12-2

Cho nên sau khi Lạc Thiên Gia giết hai đội kia hấp thu xong tu vi bọn họ, Lạc Thiên Gia cảm giác y cách Kết Đan đại viên mãn không xa, ra bí cảnh hẳn là liền có thể thử kết anh.

Lạc Thiên Gia mặt ngoài cùng bình thường như nhau, vẫn là ôn nhu nhìn Tô Bạch, trong lòng lại có chút khẩn trương, trừ bỏ trên mặt dính vào vài giọt máu, một chút cũng nhìn không ra y vừa mới mặt không đổi sắc giết hai đội người.

Y muốn đem một mặt chân thật nhất của bản thân cho Tô Bạch xem, nhưng lại sợ y tàn nhẫn độc ác sẽ dọa chạy Tô Bạch, vạn nhất Tô Bạch từ bên người y tránh thoát, y nên làm cái gì bây giờ?

Lại phát hiện Tô Bạch không có phản ứng gì quá lớn, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại cũng có chút thất vọng.

Sư đệ trước nay đều sẽ không biểu lộ ra cảm xúc, thật giống như cái gì cũng đều không vào được trong lòng hắn. Khi nào mới có thể ở trong mắt sư đệ nhìn đến y hơn nữa chỉ nhìn y? Khi nào y mới có thể tiến vào trong lòng sư đệ đây?

Tiểu sư đệ của y luôn luôn đều là bộ dáng vân đạm phong kinh, là bởi vì đối với y có chút hảo cảm cho nên hoàn toàn tiếp thu cùng chấp nhận đồng cách làm của y, hay là bởi vì hoàn toàn không để bụng cho nên không có quan trọng......

Vừa nghĩ đến Tô Bạch đối với y căn bản không để ý, Lạc Thiên Gia cảm giác đã sắp áp chế không được nội tâm thô bạo, vẫn luôn tu luyện ma tu công pháp, tuy rằng có thể che giấu hơi thở ma tu, nhưng nếu cảm xúc dao động quá lớn sẽ không khống chế được, một vài ma tu thậm chí bởi vậy liền tẩu hỏa nhập ma cuối cùng nổ tan xác mà chết.

Lạc Thiên Gia đi ở sau Tô Bạch, con ngươi nguyên bản đen nhánh thâm thúy hiện tại lại biến thành tà ác đỏ như máu, cả người khí chất đều trở nên có chút yêu dị, chỉ cần dùng kiếm đâm thủng ngực hắn, hắn liền sẽ không rời đi ngươi, trong lòng xuất hiện thanh âm nói như vậy. Lạc Thiên Gia liền sắp không khống chế được bản thân, thanh âm trong lòng đang không ngừng dụ dỗ y.

"Ta Tô Bạch lấy tâm ma thề, tuyệt không phản bội Lạc Thiên Gia, nếu có vi phạm, đời này sẽ bị tâm ma vây thể, tu vi cả đời trì trệ không tiến."

Trong lòng lại xuất hiện thanh âm Tô Bạch khi đó lấy tâm ma thề, đúng rồi, sư đệ đã thề vĩnh viễn sẽ không đi, sẽ không rời khỏi y, cũng sẽ không phản bội y.

Lạc Thiên Gia chậm rãi bình tĩnh xuống, đôi mắt lại biến trở về màu đen.

Mà Tô Bạch đi ở phía trước không biết bản thân đã đi một chuyến quỷ môn quan, nội tâm lại đang gào thét: Nam chủ nhà ta thật ngầu quá xá, làm một cái nhan khống, thật là muốn chảy máu mũi với nam chủ lun á, nam chủ giết người cũng soái khí bức người như vậy, quả thực soái hông chịu nổi màaa! (Mê đến độ này là gay rồi con ơi :v)

Nội tâm YY Tô Bạch dựa vào trời sinh mặt than, cho dù trong lòng đang lén lút đáng khinh ý dâm thì mặt ngoài lại vẫn có thể duy trì một bộ dáng lạnh lùng cao cao tại thượng.

Mấy ngày sau hai người bọn họ không có gặp người muốn cướp linh thảo, cứ như vậy vô kinh vô hiểm thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Nguyên Anh đan thượng phẩm, chơi chán giả heo ăn thịt hổ, cũng không ngụy trang tu vi, dọc theo đường đi cũng không ai ra tay với bọn họ, cứ như vậy an ổn qua mấy ngày.

Sau khi giết một con yêu thú trông coi linh thảo, hai người đột nhiên cảm ứng được phụ cận có linh lực dao động cực lớn, có thật nhiều người đều chạy đến nơi đó, đây là có dị bảo xuất hiện a, Tô Bạch cùng Lạc Thiên Gia nhìn nhau, bay đến hướng trung tâm linh lực dao động.

Tới nơi dị bảo xuất hiện, chung quanh đã vây quanh thật nhiều người, đại đa số đều là Kết Đan sơ kỳ cùng trung kỳ, cũng có cá biệt tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.

Một cái tu sĩ Kết Đan trung kỳ vẻ mặt khổ bức, trên tay cầm một kiện pháp bảo, đó là một mặt gương, pháp bảo《 Tiên Lộ 》chia làm Pháp Khí - Bảo Khí - Linh Khí, còn Tiên giới mới có Tiên Khí, mà bốn loại này lại có ba loại phẩm chất là thượng, trung, hạ phẩm.

Mặt gương này là một kiện Linh Khí hạ phẩm, đã là bảo bối rất khó có được, người chung quanh đều tham lam nhìn mặt gương kia, sau đó không có hảo ý nhìn về phía vị tu sĩ cầm gương.

Vị tu sĩ này cũng thực xui xẻo, vốn là một mình phát hiện mặt gương này, chuẩn bị thừa dịp khắp nơi không ai len lén nhận chủ, kết quả còn chưa kịp nhận chủ, sau khi đem lá bùa phong ấn trên gương hư hư thực thực xé ra, gương này liền bắt đầu phát ra linh lực dao động, đưa tới nhiều người như vậy.

Xem ra bản thân cùng cái Linh Khí phẩm nảy có duyên không phận, hiện tại cầm cái Linh Khí này chính là bia ngắm sống a.

"Ta từ bỏ Linh Khí, các ngươi giữ chơi đi, ta liền đi trước."

Nói xong tùy tay liền đem Linh Khí ném cho một người gần đó, quay đầu liền chạy.

Tô Bạch nhìn người nọ tiêu sái chạy trốn, không khỏi có chút buồn cười, vị nhân huynh này thật là đủ quyết đoán, Linh Khí nói ném liền ném, một chút đều không có luyến tiếc.

Linh Khí hạ phẩm a, nhưng gương có chút nữ tính, một người nam nhân cầm tựa hồ không quá lịch sự, não bổ một chút Lạc Thiên Gia cầm mặt gương đối địch, thiếu chút nữa cười tới, xem ra muốn cướp mặt gương này, hình ảnh kia cũng quá buồn cười.

"Sư huynh, chúng ta cũng đi đoạt lấy đi." Tô Bạch vụng trộm kéo kéo tay áo Lạc Thiên Gia.

Lạc Thiên Gia nhướng mày, không nghĩ tới sư đệ nhà mình lại thích pháp bảo nữ tính, là sai ở chỗ nào đem sư đệ dưỡng thành vậy, sờ cằm, y hình như không có làm sự tình gì khiến sư đệ như vậy a.

Bất quá nếu sư đệ đã mở miệng, vô luận cái gì đều phải đoạt tới, bộ dáng sư đệ nhà mình dùng mặt linh kính làm pháp bảo hẳn là cũng là rất thú vị a, Lạc Thiên Gia lại không biết đây là Tô Bạch muốn vì y đoạt. Chỉ vì muốn nhìn xem bộ dáng nam chủ khốc huyễn cuồng bá duệ cầm mặt gương làm pháp bảo.