Chương 19: Nguy cơ hắc hoá

Bất quá, lập tức liền có cơ hội, qua mấy hôm nữa chính là đại hội tranh tài tông môn, đến lúc đó, sẽ có một tháng, sau sơ tuyển chính là cơ hội.

Bởi vì Vân Tông cường thịnh hơn trước rất nhiều, đã nhận được thư mời tham gia đại hội tranh tài.

Lúc này những đệ tử không đầy năm mươi tuổi đều có thể tham gia tranh tài, Vân Tông chọn ra vài đệ tử, do Nguỵ Hàn đích thân dẫn đầu, mà Giang Kiều tất nhiên cũng bị bức đi theo cùng.

Tới dưới chân núi Huyền Thiên Tông, Nguỵ Hàn dặn dò Giang Kiều, “Lần này, ngươi nhất định phải đứng đầu bảng, làm thanh danh Vân Tông vang dội, bằng không lúc trở về ta nhất định sẽ làm ngươi ăn đủ, gần đây Vô Tình đạo nhân nghiên cứu ra không ít đạo cụ, ngươi nếu không muốn tất cả chúng đều dùng trên người mình, liền hảo hảo nổ lực cho ta.”

Cứu mạng a, Giang Kiều quả thực muốn phát điên, tên bệnh hoạn này không theo đuổi nữ chủ, ngược lại muốn củng cố tông môn, quả thực là có bệnh. Giống như lúc trước một đám sư huynh đệ đột nhiên biến mất, sau đó cậu mới nghe nói, bởi vì bọn họ trước đó khi dễ Nguỵ Hàn tất cả đều bị đánh một trận, đuổi khỏi tông môn.

Mỗi người đều có kết cục bi thảm, bị đánh gần chết, có vài người có thiên phú không tồi đã đầu nhập vào môn phái khác.

Cứu mạng a, đại phản diện thật đáng sợ.

Cậu không muốn bị đánh chết.

Cần nhanh chóng giải trừ cái khế ước chết tiệt kia.

Bằng không dù cậu có chạy đến chân trời góc biển, Nguỵ Hàn đều có thể tìm được cậu.

“Đang nghĩ cái gì?” Nguỵ Hàn xem cậu xuất thần, nhéo nhéo cậu một cái, sau khi đan dược hết tác dụng, Giang Kiều ba ngày hai bữa ám chỉ hắn tìm cái nữ nhân gì đó, nói nàng mới là hắn thiên mệnh, nhưng Nguỵ Hàn là người thế nào chứ, căn bản hắn chẳng tin thiên mệnh cái quỷ gì.

Hắn chỉ nghĩ cùng Giang Kiều ở bên nhau, Giang Kiều là mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp qua, đặc biệt là lúc cậu bị thao mở, mỗi một nơi của thân thể này đều thuộc về hắn.

Bây giờ hắn cần củng cố tông môn, giam cầm Giang Kiều ở bên người, hắn muốn chính – ma hai giới đều phải thần phục mình.

Công lực hiện tại của hắn không phải không có quan hệ với Ma giới.

Chỉ có đề cao thực lực của chính mình, hắn mới có thể đem Ma tộc cứu ra khỏi vực sâu, đây cũng là trách nhiệm của hắn.

“Tưởng cái gì vậy? Huyền Thiên Tông là môn phái mạnh nhất trong tam đại tông môn, có thể dễ dàng đánh bại như vậy sao?”

Tuy tu vi của cậu là Ngưng Thần Cảnh nhưng nữ chủ am hiểu vượt cấp khiêu chiến a, ngay từ đầu cậu cũng không mài giũa cái gì, làm sao có thể là đối thủ của nữ chủ.

“Tu vi của ngươi đã thuộc vào hàng nhân tài kiệt xuất, ngươi nhất định phải đứng đầu.” Nguỵ Hàn lại dùng ngữ khí uy hϊếp.

Giang Kiều chỉ có thể lên tinh thần, xem ra cậu cần thiết mau chóng từ cửa hàng hệ thống trao đổi một ít võ kỹ cao cấp.

“Ta sẽ tận lực.” Giang Kiều nói xong liền bắt đầu đả toạ tu hành.

“Hệ thống, ngươi không phải bảo ta chuyển chú ý của nữ chủ khỏi phản diện đại nhân sao? Một chút thứ tốt ngươi cũng không cho ta, làm sao ta có thể dời đi lực chú ý?”

[Hệ thống: Ding dong ~ phản diện có nguy cơ hắc hoá, nơi này có một thượng cổ bí tịch, ngươi mau chóng tu hành đi.]

Giang Kiều buồn bực, đều đã thao cậu một tháng, Nguỵ Hàn này không phải rất hận cậu sao? Như thế nào còn muốn hắc hoá? Nam nhân hư hỏng này nhất định cố ý tìm phiền phức cho cậu à?

“Vai ác như thế nào muốn hắc hoá?”

[Tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng qua kiểm tra phát hiện thấy Ma tộc, một khi Ma tộc phá kết giới, sẽ đem sinh linh nhân giới đồ thán.]

Ma tộc xâm lấn Nhân tộc, điều này dường như đã được nhắc qua trong nguyên tác, trước kia Nguỵ Hàn cùng ma tộc giao dịch qua, bởi vậy muốn thả Ma tộc thoát ra khỏi phong ấn, dẫn tới Nhân tộc bị tàn sát, vai chính trăm ngàn gian khổ mới ổn định được.

Mà Nguỵ Hàn thân là đại ma vương, mang theo Ma tộc đến một không gian khác khi Ma tộc bị tiêu diệt.

Sau khi Nguỵ Hàn tiễn đi Ma tộc, trở lại cùng vai chính đại chiến, lại bị vai chính đánh bại, chết trong vực sâu.

Tại sao cậu đã vất vả thay đổi một số tình tiết mà kết cục vẫn như cũ?

___

Rõ ràng đã tới khách điếm, buổi tối Giang Kiều tưởng rằng chính mình có thể thả lỏng, Nguỵ Hàn lại tới nữa.

Lúc cậu đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Nguỵ Hàn trực tiếp đi vào, vây quanh cậu.

“Nương tử, vi phu hôm nay còn chưa hành phòng.” Nguỵ Hàn đột nhiên kêu “nương tử” khiến Giang Kiều toàn thân nổi da gà, nam nhân này lại phát điên cái gì.

“Ta xem các vị phụ nhân bình thường trên đường cũng đuọc kêu là nương tử, ta kêu ngươi “nương tử” có gì không thể.” Nguỵ Hàn nói, trên mặt còn có chút hồng hồng, hắn là thực sự vui vẻ.

Giang Kiều lúc này mới ý thức được nam nhân trước mặt này nguyên lai nghe được một ít lời lung tung rối loạn, mím môi ngồi trở lại giường: “Chủ nhân, ngươi đừng nghe lời người ta nói bậy, nhân gia người ta bái đường thành thân, còn chúng ta chỉ là quan hệ chủ tớ.”

Nghe được lời xa cách của Giang Kiều, Nguỵ Hàn tức khắc liền không vui, hắn rõ ràng tràn đầy vui mừng muốn cùng cậu xây dựng một thế gian tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, hắn trực tiép lấy ra một vò rượu, đặt trước mặt, “Đây là rượu ta mua, nghe nói uống xong có thể làm người ta tiêu dao sung sướиɠ thật lâu.”

Nghe những lời này, Giang Kiều tổng cảm thấy trong hồ lô hắn không biết bán thuốc gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì: “Ta không uống.”

“Giang Kiều!” Nguỵ Hàn uy hϊếp, Giang Kiều có chút sợ hãi, nam nhân này bản chất chính là một tên bệnh hoạn tuỳ thời phát điên: “Ta liền không uống, ngươi làm gì được ta?”

Nguỵ Hàn cảm thấy kiên nhẫn hôm nay của mình đã đến cực hạn, liền vứt đồ sang một bên, túm lấy Giang Kiều, xé nát y phục cậu, bắt đầu vỗ “bóp bóp” vào đại vυ" của cậu.

Vυ" Giang Kiều bị đánh đến lộn xộn, trải qua nam nhân lâu ngày dài tháng âu yếm dữ dội, bộ ngực đã to hơn còn có cả hình dáng, đánh một hồi, cậu cảm thấy hoa huyệt mình đang chảy nước, cơ thể này mẫn cảm như vậy, cậu hiện tại bị Nguỵ Hàn dạy dỗ thành tiểu da^ʍ phụ.