Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Liên được hứa mười ly trà sữa tâm trạng tốt vô cùng, ngoan ngoãn đi lên phòng khách ngồi xem ti vi uống trà sữa hoàn toàn quên mất ống hút vừa mới bị người nào đó ngậm vào.

Rất nhanh Lãnh Phong đã nấu xong một bàn ăn, vì sống một mình nên tay nghề của Lãnh Phong rất tốt. Một bàn ăn gồm 1 món canh và hai món mặn.

Lãnh Phong dọn xong bàn ăn rồi mà vẫn chưa thấy Hàn Liên xuống dùng bữa liền đi lên phòng khách xem sao.

Hàn Liên nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, một chân gác trên chiếc bàn lùn gần đó, trên người ôm ly trà sữa, miệng cắn cắn ống hút mắt nhìn đăm đăm lên màn hình xem Doraemon. Vô cùng tự nhiên cứ như là đang ở nhà của mình vậy.

Lãnh Phong nhìn mà có chút buồn cười, đi tới cầm lấy cái chân đang gác chông chênh trên bàn, nhấc lên.

Hàn Liên bị tập kích bất ngờ, sợ tới la oai oái: “A a a a chu mi nga!”

Lãnh Phong: “La cái gì, đi ăn cơm.”

Hàn Liên bĩu môi ôm lấy gối trên sô pha ném vào Lãnh Phong: “Em đang xem đến khúc hay mà, bỏ ra.”

Lãnh Phong đành buông chân Hàn Liên ra, cuối người nhặt cái gối dưới đất lên, đang tính trả lại thì Hàn Liên trên ghế đã cầm lấy một cái gối khác ném vào Lãnh Phong.

Lãnh Phong:"…Em đừng có…"

Lãnh Phong còn chưa nói xong đã ăn cái gối thứ ba. Lúc ngước lên đã thấy Hàn Liên đang nhìn anh với vẻ mặt khıêυ khí©h, vô cùng thiếu đòn.

Lãnh Phong nhướng mày nhìn Hàn Liên, giọng nói đã có phần khàn khàn: “Là em tìm đường chết!”.

Sau đó là một màn đấu gối đến gà bay chó sủa. Lúc dừng lại thì phòng khách đã vô cùng hỗn loạn cứ như là bị ăn trộm lẻn vào vậy.

Cuộc chiến kết thúc với thắng lợi thuộc về Hàn Liên, cậu vô cùng đắc ý, ngoe nguẩy cái đầu tròn tròn đi dùng bữa tối, Lãnh Phong đi ở phía sau nội tâm bị chọc đến ngứa ngáy không ngừng. Thật muốn ôm cậu vào lòng xoa nắn một trận cho thõa mãn.

Hai người dùng xong buổi tối Hàn Liên lại ồn ào đòi rửa chén thế là hai người chen chút trong bếp rửa chén. Nói là hai người rửa chén nhưng thực ra người rửa là Lãnh Phong còn Hàn Liên phụ trách việc lau chén đĩa cho khô.

Sáng hôm sau khi Hàn Liên tỉnh dậy thì vô cùng thỏa mãn khi thấy tủ lạnh được lấp đầy bằng những ly trà sữa đẹp mắt.

Cậu di xuống bếp thì thấy Lãnh Phong đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi còn có tin nhắn hắn nhắn lại bảo cậu ở trong nhà nghỉ ngơi tới trưa hắn sẽ về dùng bữa.

Hàn Liên cũng khong muốn cứ ăn chực hoài như vậy thế là chủ động nhắn với Lãnh Phong bảo rằng bữa trưa hôm nay cậu sẽ nấu.

Lãnh Phong tất nhiên là mừng muốn chết, vô cùng mong ngóng đến giờ nghỉ trưa để trở về nhà dùng bữa. Hôm nay trong công ty tràn ngập ánh hồng, bong bóng màu hồng hạnh phúc bay lên khắp nơi.

Hàn Liên lên mạng tìm hiểu một chút, cậu chỉ biết nấu một vài món đơn giản chưa từng nấu cho người khác ăn… À không đã từng nấu cho Hàn Diệp một lần. Nhưng lần đó khác lần này là nấu cho Lãnh Phong nên cẩn thận một lát.

Hàn Liên lên mạng tra vài món, trong tủ lạnh còn lại mấy trái cà chua, vài quả trứng, thịt heo và đậu que. Hàn Liên liền quyết định nấu súp trứng cà, thịt kho và đậu xào liền lên mạng học hỏi. Sau khi nhìn thấy quá trình chế biến Hàn Liên cảm giác mình sẽ làm được liền bắt tay vào bếp.

Hiện tại đã hơn 9 giờ, Lãnh Phong kết thúc công việc lúc 11 giờ vậy là có gần hai tiếng để nấu đồ ăn, hẳn là kịp.

Hàn Liên mở một ly trà sữa ở gần đó, dựng điện thoại ở một nơi dễ thấy như vậy cậu có thể vừa nấu ăn vừa có thể uống trà sữa và xem phim.

Hàn Liên thuộc tip người chưa bao giờ bạc đãi bản thân mình bao giờ.

Gần 11 giờ các món ăn được bày biện đẹp đẽ trên bàn, Hàn Liên vô cùng hài lòng với thành quả lao động của mình hôm nay, cởi bỏ tạp dề, lại lấy cái điện thoại đã hết pin đem đi sạc, rồi ngồi đợi Lãnh Phong về ăn cơm.

Đúng 11 giờ tiếng xe của Lãnh Phong vang lên, Hàn Liên cười hì hì chạy ra mở cửa: “Tèn ten, chào mừng về nhà.”

Lãnh Phong mỉm cười xoa đầu cậu: “Anh có chìa khóa mà có thể tự mở cửa.”

Hàn Liên không trả lời nhảy nhót đi vào trong mở tủ lạnh lấy ra ly trà sữa thứ hai: “Anh đi tắm đi rồi xuống dùng bữa.”

Lãnh Phong nhìn Hàn Liên theo thói quen cắn ống hút, lại nhớ tới vị ngọt ngào của hớp trà sữa hôm qua liền mặt dày đi tới: “Cho anh một hớp đi.”

Hàn Liên xụ mặt: “Của em mà…”

Lãnh Phong: “Anh mua cho em 10 ly nữa, được không?”

Hàn Liên miễn cưỡng thõa hiệp, đưa ly trà sữa ra. Lãnh Phong không tiếp lấy trực tiếp cuối người hút trà sữa.

“Ngọt quá.” Hắn bình luận.

Lãnh Phong đứng dậy chuẩn bị lên lầu tắm thì bị Hàn Liên gọi lại:" Anh, cho em mượn điện thoại đi, điện thoại em hết pin rồi."

Lãnh Phong lập tức lấy điện thoại ra đưa cho Hàn Liên rồi lên trên phòng tắm rửa, Hàn Liên thì lên điện thoại ngồi xem Doraemon tập hôm qua xem dở.

Đang xem thì có người gọi đến, là số lạ, lúc đầu Hàn Liên nghĩ là đối tác của Lãnh Phong nhưng sau đó lại nghĩ lại, nếu là đối tác thì đáng ra nên gọi trực tiếp cho trợ lí chứ, vả lại đây là số máy tư nhân của Lãnh Phong.

Xuất phát từ tò mò Hàn Liên bấm nghe máy.

Bên kia hình như đang rất thấp thỏm. Thấy điện thoại được kết nối liền lên tiếng.

“C… Chào anh… E… Em là Hoàng Kiều Anh, lúc trước trong lúc tiểu Liên đang nói chuyện điện thoại với anh em lại xen vào… Thật ngại quá, nên hôm nay em xin số anh từ chổ Tiểu Liên muốn chính miệng nói lời xin lỗi với anh.”

Hàn Liên nghe Hoàng Kiều Anh bên kia nói mình cho cô ta số Lãnh Phong vô cùng hoài nghi nhân sinh.

Cậu có cho cô ta số hả?

Hàn Liên bĩu môi cùng không thèm khách khí trả lời:" Lãnh Phong đang tắm chị muốn nói gì cứ nói trực tiếp với tôi không cần gọi anh áy đâu."

Giọng bên kia hình như rất kinh ngạc:" Hàn Liên?"

“Bingo! Đúng rồi đó, chúc mừng chị nha nhưng đáng tiếc đoán trúng không có thưởng.” Hàn Liên đung đưa chân, cầm trà sữa lên hút cái rột.

Hoàng Kiều Anh nghe thấy Hàn Liên là người nghe máy hoảng loạn đến mức lập tức ngắt cuộc gọi. Hàn Liên bĩu môi kéo số điện thoại của cô ta vào sổ đen.

_________________

Lâu lâu phát đường một bữa ha ha, hôm nay đủ ngọt chưa ta?.

Ôi cảm ơn m.n đã ủng hộ mình hôm nay lên thấy truyện lên BXH like top 20 mừng xĩu.

♡\( ̄▽ ̄)/♡Yêu lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »