Thiên phú tu luyện của hai người đều rất tốt, đều là song linh căn, vừa vào tông môn đã trở thành đệ tử chân truyền của đại trưởng lão. Sau đó, hai người quen biết nam chính được mọi người yêu mến trong tông môn, cũng đều yêu Liễu Hạo Triết. Sau đó, chính là vì Liễu Hạo Triết mà xông pha khói lửa, liều chết chiến đấu, cho đến cuối cùng chết vì Liễu Hạo Triết.
Nghĩ đến kết cục bi thảm của hai anh em này, Vương Tử Hiên không khỏi lắc đầu. Có thể nói, những người đàn ông dính líu đến Liễu Hạo Triết, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Anh em nhà họ Giang, Đường Kiệt, Tô Hàng đều chết thảm vô cùng. Bốn người này đều là đàn ông của Liễu Hạo Triết, cũng coi như là chết dưới hoa mẫu đơn. Nhưng mà, những nhân vật phụ như Liễu Hiên chết có chút oan uổng rồi đấy? Ngay cả tay cũng chưa nắm, tỏ tình cũng chưa kịp đã chết. Chết thật uất ức!
Tô Lạc nhìn thấy hai con ngựa đi tới, cũng tò mò nhìn hai người kia.
Giang Viễn nhìn Vương Tử Hiên và Tô Lạc, dừng yêu mã lại: "Hai vị đạo hữu, trong thôn có nhà cho thuê không?"
Vương Tử Hiên lắc đầu: "Chuyện này chúng ta cũng không biết, chúng ta cũng chỉ là tạm trú ở đây, nếu như hai vị muốn thuê nhà, có thể đi hỏi trưởng thôn. Nhà thứ ba ở đầu đông thôn chính là nhà trưởng thôn."
Nghe vậy, Giang Viễn khẽ gật đầu: "Đa tạ."
"Không cần khách sáo." Nói xong, Vương Tử Hiên nắm lấy tay Tô Lạc, lùi sang một bên.
Hai anh em nhà họ Giang cưỡi ngựa đi ngang qua hai người, Giang Sơn nhìn Vương Tử Hiên và Tô Lạc cười cười. Sau đó đi theo ca ca rời đi.
Vương Tử Hiên và Tô Lạc tay trong tay đi dạo quanh ngôi làng nhỏ một vòng, đợi đến khi hai người trở về nhà, nhìn thấy trưởng thôn và anh em nhà họ Giang đang đứng chờ hai người ở trong sân.
Nhìn thấy hai người trở về, trưởng thôn cười híp mắt đi tới: "Vương luyện đan sư a! Hai vị đạo hữu này cũng giống như ngươi, cũng là vì chiêu mộ tân đệ tử của Thiên Hồng Tông mà đến, muốn ở lại trong thôn mười ngày, nhưng mà, trong thôn không còn nhà trống rồi. Hay là, để bọn họ ở lại chỗ ngươi mười ngày, để bọn họ đưa tiền thuê nhà cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Nghe vậy, Vương Tử Hiên không khỏi nhíu mày: "Trưởng thôn, chỗ ta chỉ có hai phòng thôi!"
"Ấy, Vương luyện đan sư, ngươi và Tô đạo hữu không phải là vợ chồng sao, hai người ở chung một phòng, để hai anh em bọn họ ở chung một phòng, vậy là được rồi còn gì?"
Nghe vậy, Vương Tử Hiên cười khổ: "Ta và Tô Lạc, chúng ta còn chưa thành thân! Hắn là vị hôn phu của ta."
Giang Sơn nhìn Vương Tử Hiên, không khỏi bật cười: "Ngươi thật cổ hủ a! Vị hôn phu và vợ, cũng gần như nhau mà!"
Nghe vậy, Vương Tử Hiên bất mãn nhìn đối phương.
Tô Lạc kéo tay áo Vương Tử Hiên: "Tử Hiên, thôi bỏ đi! Để bọn họ ở lại mấy ngày đi!"
Vương Tử Hiên nhìn vợ mình. Sau đó nhìn Giang Viễn và Giang Sơn: "Ở lại chỗ ta cũng được, một ngày một trăm linh thạch."
Nghe vậy, trưởng thôn không khỏi giật giật khóe miệng. Thầm nghĩ: Ông ta cho Vương Tử Hiên thuê căn nhà này, thuê bốn tháng, một tháng cũng chỉ thu một trăm linh thạch, bốn tháng cũng chỉ có bốn trăm linh thạch, không ngờ, Vương Tử Hiên tên này lại keo kiệt như vậy, một ngày đã muốn một trăm linh thạch, mười ngày chẳng phải là muốn một ngàn linh thạch sao.
Nghe vậy, Giang Sơn không khỏi giật giật khóe miệng: "Này, ngươi có cần phải keo kiệt như vậy không? Một ngày một trăm, ngươi đi cướp luôn đi."
Vương Tử Hiên cười lạnh: "Ngươi ở không nổi, có thể đi dựng lều ở phía bắc thôn! Không ai cản ngươi."
Nhìn khuôn mặt đáng ghét của Vương Tử Hiên, Giang Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Trời lạnh như vậy, sao ngươi không đi ngủ lều đi?"
"Ta có nhà để ở, tại sao phải đi ngủ lều?"
"Hừ, ngươi..."
Giang Viễn giơ tay kéo đệ đệ của mình lại, hắn nhìn Vương Tử Hiên, hắn biết, Vương Tử Hiên là luyện đan sư, nhất định không thiếu một ngàn linh thạch, hắn hét giá cao, thực ra, vẫn là không muốn cho bọn họ thuê nhà: "Một ngàn linh thạch." Nói xong, Giang Viễn lấy ra một ngàn linh thạch đưa cho Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm Giang Viễn, cuối cùng vẫn nhận lấy túi linh thạch.
Trưởng thôn nhìn bốn người. Cười nói: "Vậy được, vậy mấy người cứ ở đây, ta đi trước."
Trưởng thôn đi thong thả. Vương Tử Hiên và Tô Lạc cùng tiễn trưởng thôn ra khỏi sân.
Vương Tử Hiên tiễn trưởng thôn xong. Quay đầu nhìn anh em nhà họ Giang: "Ta và vị hôn phu của ta ở Đông phòng, hai người ở Tây phòng." Dặn dò xong, liền dẫn Tô Lạc rời đi, cũng không nói thêm gì nữa. Thậm chí ngay cả tên của hai người, hắn cũng không hỏi thêm.
Hai anh em nhà họ Giang đứng ở trong sân, nhìn thấy hai người rời đi, hai anh em cũng đi vào Tây phòng.
Hai anh em nhìn đồ đạc trong phòng, có giường, có bàn ghế, còn có một tấm bình phong đơn giản, đồ đạc đều là đồ cũ, nhưng mà trong phòng còn coi như là gọn gàng.
Hai anh em ngồi xuống ghế, Giang Viễn cầm ấm trà lên, rót hai chén trà.