Chương 3: Liễu Hạo Triết tìm đến

Sau khi uống hỗn độn thủy, Vương Tử Hiên cảm thấy toàn thân giống như có lửa thiêu đốt, đau đến mức hắn trực tiếp ngã xuống đất. Hắn ôm hai vai, đau đớn lăn lộn trên đất. Cả khuôn mặt đều méo mó, đau đến mức giống như mất đi lý trí, dùng đầu hung hăng đập vào giường đá bên cạnh.

"A, đau quá, đau quá..."

Cơn đau khủng khϊếp này kéo dài hơn một canh giờ. May mắn, đây là trong không gian, nếu không, Vương Tử Hiên đau đớn lúc thì đập đầu, lúc thì kêu rên, nhất định sẽ bị hàng xóm xung quanh nghe thấy. Nếu bị phát hiện, vậy thì phiền phức rồi.

Vương Tử Hiên ôm đầu, lúc bò dậy từ dưới đất, mồ hôi trên người đã sớm ướt đẫm quần áo, trán cũng bị va chảy máu. Hắn lấy ra túi nước trong nhẫn trữ vật, uống vài ngụm linh tuyền thủy, mới hồi phục lại tinh thần. Vết thương trên trán cũng nhanh chóng lành lại.

Vương Tử Hiên cất túi nước đi, sau đó, lại lấy ra một cái dụng cụ to bằng nắm tay, hắn đặt tay lên dụng cụ, truyền vào một tia linh khí, nhìn thấy trên đó hiển thị là hỗn độn ngũ hành linh căn, hắn không khỏi nhếch mép: “Không tệ, cuối cùng cũng không uổng công. Cuối cùng cũng đã thay đổi được tư chất."

Tư chất của tu sĩ là vô cùng quan trọng, đặc biệt là ở đại lục cấp thấp, đại lục cấp thấp tài nguyên nghèo nàn, vốn dĩ tài nguyên đã không nhiều, căn bản không nuôi nổi tu sĩ đa linh căn. Cho nên, rất nhiều đại môn phái đều không muốn nhận tu sĩ đa linh căn, cho dù có thể miễn cưỡng vào tông môn, cũng chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử.

Linh căn của tu sĩ càng nhiều thì tu luyện càng chậm, tài nguyên cần thiết cũng càng nhiều. Vì vậy, đại tông môn càng thích thiên linh căn tu sĩ, càng thích linh thể tu sĩ. Hiện tại, năm linh căn của Vương Tử Hiên đã biến thành một hỗn độn linh căn, như vậy về sau, tư chất tu luyện của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Tư chất hiện tại của hắn tốt hơn thiên linh căn tu sĩ một chút, đủ để sánh ngang với linh thể tu sĩ.

Nam chính Liễu Hạo Triết vốn là Mộc linh căn tu sĩ, sau đó, bởi vì có được hỗn độn thủy, biến thành Mộc linh thể, trở thành thiên tài đệ nhất Thiên Hồng đại lục. Lúc này mất đi hỗn độn thủy, không biết về sau nam chính còn có thể trở thành Mộc linh thể hay không.

Vương Tử Hiên cảm thấy thân thể mình đã khôi phục, hắn đứng dậy đi đến kệ đan dược bên ngoài, lấy ba bình hồi xuân đan cấp một, bỏ vào nhẫn trữ vật của mình, sau đó, mới rời khỏi không gian ngọc bội.

Trở về nhà, Vương Tử Hiên đun một nồi nước, tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ. Đi đến phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.

Bởi vì trong nhà chỉ có một mình hắn, cho nên, Vương Tử Hiên cũng không làm nhiều món, chỉ dùng linh mễ nấu một nồi cháo, trong cháo cho thêm một ít rau củ và thịt yêu thú, làm thành cháo thịt.

Nấu xong, Vương Tử Hiên ngửi thấy mùi thịt thơm nức, không khỏi nhướng mày. Thơm quá! Quả nhiên, linh mễ, thịt yêu thú và linh rau có linh khí này chính là không giống a!

Ngồi bên cạnh bàn, Vương Tử Hiên múc cho mình một bát cháo, vẻ mặt hưởng thụ ăn ngon lành.

Vương Tử Hiên vừa ăn được một nửa bát cháo, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng thanh nhã, dung mạo phiêu dật thoát tục, môi hồng răng trắng đi từ bên ngoài vào. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, hắn biết người này chính là Liễu Hạo Triết, nam chính của cuốn sách.

Phải nói, Liễu Hạo Triết này thật là đẹp trai! Mặc dù chỉ mới mười ba tuổi, nhưng đã là một mỹ nam tử rồi. Khó trách nguyên chủ lại si mê đối phương như vậy, cam tâm tình nguyện làm kẻ si tình, vị này quả nhiên là rất đẹp trai!

"Liễu Hiên, ngươi đỡ hơn chưa?"

Vương Tử Hiên nghe thấy đối phương hỏi thăm, nhíu mày: “Toàn thân đều đau nhức, vết thương này của ta e là phải dưỡng mười ngày nửa tháng."

Nói đến đây, Vương Tử Hiên thở dài một tiếng. Kỳ thật, vết thương của Vương Tử Hiên đã khỏi rất nhiều, chỉ là hắn không muốn nói cho đối phương biết mà thôi.

Liễu Hạo Triết nghe vậy, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Vậy ngươi phải dưỡng thương cho tốt! Trong tay còn đan dược không? Có cần ta giúp ngươi mua không?"

Vương Tử Hiên đối mặt với sự quan tâm của Liễu Hạo Triết, có chút được sủng ái mà lo sợ: “Không cần, ta còn một ít đan dược."

Nam chính nói lời này có phải là quá giả tạo hay không, nguyên chủ thế nhưng là Luyện đan sư nhất cấp a? Cần hắn ta giúp mua đan dược sao?

Liễu Hạo Triết nhìn cháo trên bàn, lộ ra nụ cười "ngây thơ" với Vương Tử Hiên: “Ngươi đang ăn cơm à!"

Vương Tử Hiên nhìn thấy trong đôi mắt to của đối phương tràn đầy khát vọng, rất là buồn bực, hắn làm sao có thể không hiểu ý của đối phương chứ? Đó là muốn ăn!

Có điều cũng không kỳ lạ, Liễu Hạo Triết là cô nhi, lại không biết thuật số, cuộc sống rất khó khăn, luôn dựa vào sự cứu tế của người trong thôn, mới lớn đến chừng này.

Hiện tại hắn ta cũng đã mười ba tuổi trưởng thành, người trong thôn cũng không còn quan tâm hắn ta nữa, cho nên, nguồn linh thạch hiện tại của hắn ta là dựa vào việc trồng linh thảo.

Trong lòng Vương Tử Hiên tuy rằng không muốn, nhưng vẫn cầm lấy một cái bát không múc cho đối phương một bát cháo, đưa đến trước mặt nam chính, cười nói: "Nếm thử tay nghề của ta."

"Cảm ơn!" Nhận lấy bát cháo, Liễu Hạo Triết nhỏ miệng ăn.

Vương Tử Hiên nhìn Liễu Hạo Triết đang ngồi đối diện ăn cháo, không khỏi nheo mắt lại, hắn hiện tại vừa mới xuyên qua, nên cố gắng bắt chước nguyên chủ, biểu hiện nhiệt tình với nam chính một chút, không thể để cho đối phương nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Đợi đến khi hắn rời khỏi thôn này, rời khỏi phạm vi tầm mắt của nam chính, cũng không cần phải giả vờ nữa.