Nghe thấy lời của Vương Tử Hiên, sắc mặt Tô Hàng rất khó coi. Những người khác Tô gia nghe vậy, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Sắc mặt Tô Vũ là khó coi nhất, khuôn mặt đen lại như muốn nhỏ ra mực. Nàng ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đưa tay chỉ vào Vương Tử Hiên, gào lên: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi nói cái gì hả?"
Tô Hàng nhịn không được nữa, quát lớn: "Tiểu Vũ!"
Tô Vũ quay đầu nhìn Tô Hàng. Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của đại ca, lửa giận trong lòng nàng ta lập tức giảm đi một nửa, nàng ta cúi đầu không nói gì nữa.
Tô Hàng quay đầu nhìn Vương Tử Hiên: “Vị đạo hữu này, thật ngại quá, muội muội ta từ nhỏ đã được nuông chiều, quả thật có chút thất lễ. Nhưng mà, ta và lục đệ đã ba năm không gặp, muốn tâm sự với hắn một chút."
Vương Tử Hiên nhìn đối phương: “Vị tiền bối này, mấy vị thật sự là người Tô gia sao? Thật sự là đường ca, đường tỷ của Tô Lạc sao? Ta thấy vị nữ tu kia không giống đại tiểu thư cho lắm?"
Nghe vậy, Tô Vũ tức giận trừng mắt, hận không thể trừng ra vô số lỗ thủng trên người Vương Tử Hiên. Nhưng mà, Vương Tử Hiên căn bản không thèm nhìn nàng ta, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nàng ta.
Tô Hàng bất đắc dĩ nói: "Đạo hữu yên tâm, chúng ta không phải là giả mạo. Muội muội ta đi đường xa bằng xe ngựa, ngồi có chút nóng nảy, cho nên mới nói năng hồ đồ, mong đạo hữu rộng lượng."
Vương Tử Hiên quay đầu nhìn Tô Lạc, lại hỏi: "Thật sự là đường ca, đường tỷ của ngươi sao?"
Tô Lạc bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Tô Lạc, Vương Tử Hiên khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, ta mời mấy vị đường ca, đường tỷ ăn trưa, chúng ta lên lầu đi!"
Nghe vậy, Tô Hàng ngẩn người: “Vị công tử này là?"
"Đại ca, hắn là vị hôn phu của ta - Vương Tử Hiên." Nói đến đây, Tô Lạc đỏ mặt.
Tô Hàng khẽ gật đầu: “Ồ, thì ra là vị hôn phu của lục đệ!"
"Đại ca, mời vào trong!" Vương Tử Hiên cười cười, nhiệt tình mời năm người Tô gia lên lầu.
Đến phòng riêng, bảy người Vương Tử Hiên lần lượt ngồi xuống ghế.
Tiểu nhị nhìn Vương Tử Hiên: “Khách quan, mấy vị muốn dùng gì ạ?"
Vương Tử Hiên nói: "Mười hai món, sáu món mặn sáu món chay. Món mặn muốn thịt của sáu loại yêu thú cấp hai, món chay muốn sáu loại linh rau cấp hai. Ngoài ra, lại thêm ba món mặn ba món chay, muốn thịt yêu thú cấp một và linh rau cấp một. Lại thêm hai đĩa Bạch Ngọc Quả, một bình Đào Hoa Niệm, một ấm Vũ Vụ Trà."
"Vâng, được ạ, mấy vị khách quan chờ một lát." Nói xong, tiểu nhị xoay người rời đi.
Không lâu sau, bưng lên hai đĩa trái cây và một ấm trà: “Mấy vị dùng tạm trước, món ăn sẽ có ngay." Nói xong, tiểu nhị lại rời đi.
Tô Hàng quay đầu nhìn Vương Tử Hiên: “Tử Hiên, để ngươi tốn kém rồi."
"Đều là người một nhà, đại ca không cần khách sáo." Vương Tử Hiên cười cười, không để tâm nói.
Tô Lạc nhìn Vương Tử Hiên, giới thiệu: "Tử Hiên, đây là đại ca ta Tô Hàng, đây là nhị ca Tô Minh, đây là tam ca Tô Vũ, ba vị huynh trưởng đều là con của đại bá. Hai vị này là tứ tỷ Tô Dĩnh, ngũ tỷ Tô Vũ, là nữ nhi của nhị bá."
"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ tỷ, ngũ tỷ. Rất vui được biết mọi người."
Năm người nhìn Vương Tử Hiên vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, rất xem thường người này.
Vương Tử Hiên cầm ấm trà lên, ân cần rót cho mỗi người một chén trà, còn rót cho Tô Lạc một chén.
Tô Hàng nhìn Vương Tử Hiên sau khi rót trà xong, cầm lấy một quả Bạch Ngọc Quả đang bóc vỏ, hắn ta tò mò hỏi: "Tử Hiên, ngươi và lục đệ quen biết nhau như thế nào vậy?"
"Ồ, ta đi lên núi lịch luyện bị thương, là Lạc Lạc cứu ta, ân cứu mạng mà! Dĩ thân tương hứa a!"
Nói thật, Vương Tử Hiên cũng không giấu giếm.
Nghe vậy, Tô Lạc đỏ mặt, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Tô Hàng nghe vậy, khẽ gật đầu. Cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Tô Minh nhìn Tô Lạc, hỏi: "Lục đệ, chẳng phải ngươi đang ở thôn Đại Liễu Thụ tu thân dưỡng tính sao? Sao lại đến Hắc Long trấn?"
"Ồ, ta và Lạc Lạc ra ngoài du ngoạn. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ quay về." Vương Tử Hiên cười cười, thay vợ trả lời câu hỏi này.
Nghe vậy, Tô Minh đảo mắt, cũng không hỏi thêm nữa.