Vương Tử Hiên vốn tưởng rằng đã hất đuôi được rồi, sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Nhưng không ngờ, đi được nửa đường, lại bị người ta chặn đường.
Nhìn ba tên đại hán chặn đường, sắc mặt Tô Lạc rất khó coi. Ba người này, hai tên cấp một hậu kỳ, một tên cấp một trung kỳ, thực lực đều không tệ.
“Các ngươi muốn làm gì?"
Tên đại hán dẫn đầu nhìn hai người, lạnh lùng uy hϊếp: "Hai tiểu tử thúi, mau giao linh thạch ra đây, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí."
Nghe vậy, sắc mặt Tô Lạc càng thêm khó coi, cậu vất vả hấp thu thú hỏa cả tháng trời, cuối cùng cũng kiếm được một ít linh thạch, đối phương vậy mà còn muốn cướp của cậu, thật là quá đáng.
Vương Tử Hiên nheo mắt, nhảy xuống khỏi lưng yêu mã, sau đó đỡ Tô Lạc xuống. Hắn thu yêu mã vào trong dưỡng thú đại, giơ tay ném ra năm tấm linh phù, trực tiếp ném về phía ba tên cướp.
"Ầm ầm ầm..."
Cùng với một loạt tiếng nổ vang lên, tên tu sĩ cấp một trung kỳ có tu vi thấp nhất trong ba người bị nổ chết ngay tại chỗ, hai tên tu sĩ còn lại cũng bị thương.
Tô Lạc xuất ra một cây dù màu đen, lao về phía một tên tấn công. Vương Tử Hiên cũng không chịu thua kém, rút kiếm ra chém về phía tên cướp còn lại.
Hai tên cướp đầu lĩnh đều đã bị thương, mang thương tích trên người căn bản không phải là đối thủ của Vương Tử Hiên và Tô Lạc, kết quả cả hai đều bỏ mạng trong tay hai người.
Tô Lạc lập tức đi lục soát tài sản của ba người. Vương Tử Hiên lấy yêu mã ra, dẫn Tô Lạc rời khỏi nơi này.
Vương Tử Hiên nói với người trong lòng: "Tô Lạc, chúng ta không về nhà nữa, đi Hắc Long trấn đi!"
Nghe vậy, Tô Lạc khẽ gật đầu: “Được."
Bọn họ đã gϊếŧ ba người, cũng không biết ba tên cướp này có đồng bọn hay không, vạn nhất bọn họ về nhà, đối phương nhất định sẽ tìm đến bọn họ. Cho nên, Tô Lạc cũng cảm thấy, hiện tại bọn họ không về nhà sẽ an toàn hơn.
Trong nhà cũng không có gì đáng giá, thứ duy nhất đáng giá chính là linh thảo trên ruộng, nhưng cũng không còn cách nào khác, linh thảo tự nhiên không thể quan trọng bằng tính mạng!
………………………………
Vương Tử Hiên dẫn Tô Lạc đổi hướng, thẳng tiến Hắc Long trấn.
Đợi đến khi hai người đến Hắc Long trấn, trời đã tối, hai người tìm một quán trọ ở lại.
Vương Tử Hiên lấy ra một ít linh quả và điểm tâm. Nói với Tô Lạc: "Ăn chút gì đó rồi về phòng tu luyện đi!"
"Được." Tô Lạc cầm lấy một miếng điểm tâm ăn nhỏ nhẹ.
Ăn xong điểm tâm, cậu vẻ mặt hoang mang nhìn Vương Tử Hiên: “Tử Hiên, sau này chúng ta phải làm sao? Cứ ở mãi trong quán trọ sao?"
"Không, ngày mai chúng ta đi thuê một gian tu luyện thất, luyện hóa thú hỏa xong, sau đó chúng ta sẽ thuê một căn nhà ở Hắc Long trấn, không quay về nữa."
Nghe được lời của Vương Tử Hiên, Tô Lạc khẽ gật đầu: “Được, nghe ngươi."
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Tô Lạc, Vương Tử Hiên không khỏi bật cười.
Tô Lạc lấy linh thạch ra, đưa cho Vương Tử Hiên: “Đây là linh thạch của ngươi, năm vạn linh thạch vốn, còn bảy vạn linh thạch lợi nhuận, tổng cộng là mười hai vạn linh thạch."
Vương Tử Hiên nhận lấy xem xét, bất đắc dĩ cười: “Sau này, ngươi chưa đạt đến cấp ba, tạm thời đừng hấp thu thú hỏa mang ra ngoài bán nữa, bán thú hỏa tuy kiếm tiền, nhưng rủi ro quá lớn."
Tô Lạc vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng, ta không thể bán thú hỏa nữa, chờ ta dung hợp Hỏa Diễm Báo xong, ta sẽ mua tài liệu luyện khí, thử luyện khí."
Trên người Tô Lạc có truyền thừa luyện khí, cho nên, cậu muốn học luyện khí cũng không khó.
"Được, ngươi có thể thử luyện khí, hiện tại hồn lực của ngươi đã tăng lên, nếu như dung hợp thêm thú hỏa, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, luyện khí cũng nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió."
Luyện khí sư cũng giống như luyện đan sư, đều cần có hỏa diễm, có thú hỏa, Tô Lạc luyện khí nhất định sẽ càng thêm thuận lợi.
"Ừ, hy vọng là vậy!" Lời này của Tô Lạc nói ra rất không có tự tin.
Nhìn Tô Lạc như vậy, Vương Tử Hiên khẽ lắc đầu: “Đừng như vậy, ngươi phải tự tin vào bản thân mình, ngươi chính là con trai của luyện khí sư đó! Nhất định có thể trở thành luyện khí sư."
Nghe được lời động viên của Vương Tử Hiên, Tô Lạc cười gật đầu: “Ừ!"