Chương 12: Tô Lạc

Tô Lạc phải vất vả lắm mới đưa được Vương Tử Hiên về nhà, đặt hắn lên giường. Cậu kiểm tra tình trạng của Vương Tử Hiên, phát hiện chân hắn bị thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, chắc là do mất máu quá nhiều nên mới hôn mê. Nghĩ vậy, cậu lấy ra một cây cầm máu thảo giã nát, đắp lên chân Vương Tử Hiên.

Sau đó, Tô Lạc lại lấy khăn ướt lau mặt cho Vương Tử Hiên. Thật ra quần áo bẩn thỉu trên người hắn cũng nên thay ra. Tuy nhiên, Tô Lạc là song nhi, không tiện động vào quần áo của hắn.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, Tô Lạc ngẩn người, khóe miệng vô thức cong lên.

Trông cũng đẹp trai đấy, chỉ là hơi ngốc, gặp phải yêu thú lợi hại mà không chạy, suýt chút nữa bị yêu thú cắn đứt một chân, thật không biết hắn đã cố gắng thế nào mới đi ra khỏi núi được.

Thật là nghị lực phi thường! Nếu ngất xỉu trong núi thì đã bị yêu thú ăn thịt rồi!

Tô Lạc đợi ở mép giường một lúc, thấy Vương Tử Hiên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cậu bất đắc dĩ đành phải rời đi. Ruộng của cậu còn chưa tưới nước! Cậu phải đi tưới ruộng.

Vương Tử Hiên hôn mê suốt ba canh giờ, mãi đến chiều tối mới tỉnh lại. Hắn từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh xa lạ trong phòng, cả người ngây ra.

Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?

Vương Tử Hiên chống tay xuống giường, chậm chạp bò dậy, hắn thấy mảnh vải trên chân đã biến mất, thay vào đó là vải trắng, vải trắng thấm ra màu xanh lục, hiển nhiên là trong vải có linh thảo.

Ai đã băng bó cho mình vậy?

Vương Tử Hiên cảm nhận một chút, thấy chân không còn đau nữa, cũng không còn chảy máu. hắn lấy Hồi Xuân Đan ra uống một viên, Cầm Huyết Đan cũng uống một viên. Lần này bị thương khá nặng, cho nên hắn không dám tiếc thuốc. Muốn mau chóng khỏi, phải uống thuốc đúng giờ.

Sau khi uống thuốc, Vương Tử Hiên dịch người, dựa vào tường ngồi, lấy linh thạch ra bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch, linh khí chính là thần dược vạn năng, có thể hỗ trợ chữa thương. Hấp thu nhiều linh khí, hắn có thể khỏi nhanh hơn một chút.

Vương Tử Hiên liên tục hấp thu mười khối linh thạch, hắn cảm nhận được có người đang đến gần, bỗng nhiên mở mắt ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn đối phương.

Lúc này, trong phòng đã thắp đèn dầu, Tô Lạc đặt cơm tối đã làm xong lên bàn, đi đến trước mặt Vương Tử Hiên. Thấy hắn tỉnh lại, cậu rất vui: “Ngươi tỉnh rồi, ăn chút gì đi!"

Vương Tử Hiên nhìn thấy là Tô Lạc, vẻ cảnh giác trong mắt hắn mới giảm bớt: “Là ngươi cứu ta sao?"

"Ừm, ta thấy ngươi ngất xỉu, nên đã cõng ngươi về đây. Bên kia là núi yêu thú, ngươi ngất xỉu ở đó rất nguy hiểm, sẽ bị yêu thú ăn thịt mất."

Vương Tử Hiên nhìn Tô Lạc, trong lòng càng thêm phần hảo cảm với cậu song nhi tốt bụng này: “Cảm ơn, ta sẽ báo đáp ngươi."

Nghe vậy, Tô Lạc lắc đầu: “Không cần ngươi báo đáp, ngươi bình an vô sự là tốt rồi. Nhà ta không có đan dược, nhưng ta có trồng cầm máu thảo, đã đắp lên vết thương cho ngươi, vết thương của ngươi không còn chảy máu nữa, chỉ là ngươi mất máu quá nhiều, phải ăn thêm đan dược bổ máu và đan dược chữa thương."

"Không sao, ta có đan dược. Chỉ là chân ta bị thương nặng như vậy, đi đi lại lại rất bất tiện, e là phải làm phiền ngươi một thời gian." Nói đến đây, Vương Tử Hiên có chút ngại ngùng.

Tô Lạc lắc đầu: “Không sao, nhà ta có hai phòng ngủ, bên cạnh còn một phòng, ta ngủ bên cạnh là được. À đúng rồi, ta đã nấu cơm tối rồi, ngươi ăn chút gì đi." Nói xong, Tô Lạc lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bát đưa cho Vương Tử Hiên.

Vương Tử Hiên nhận lấy nhìn, là một bát cơm đầy ắp, trên cơm còn có rất nhiều rau, nhưng đều là thức ăn bình thường, không phải linh mễ, rau cũng không phải linh thực.

"Cảm ơn." Nhận lấy đôi đũa trong tay đối phương, Vương Tử Hiên lập tức nói lời cảm ơn.

"Không cần khách sáo, ngươi ăn đi! Ăn xong thì gọi ta, ta dọn bát." Nói xong, Tô Lạc đứng dậy rời đi, trở về bàn ăn, cúi đầu ăn cơm tối.

Vương Tử Hiên ngồi trên giường, nhìn cậu song nhi đang ngồi ăn cơm trên ghế, nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương, khóe miệng không khỏi cong lên. Cúi đầu ăn cơm canh trong bát. Thức ăn rất bình thường, nhưng được nấu rất ngon, Vương Tử Hiên ăn ngon miệng, ăn hết cả cơm lẫn canh.

Tô Lạc ăn cơm xong, liền đến dọn bát, thấy bát của Vương Tử Hiên sạch bong không còn gì. Cậu hỏi: "Ngươi ăn no chưa? Trong nồi còn, có cần ta lấy thêm cho ngươi một bát không?"

"Không cần, ta ăn no rồi. Ngươi cầm bát đi đi! Ta muốn tu luyện một chút."

Nghe vậy, Tô Lạc khẽ gật đầu: “Vậy được, ta đi trước, không làm phiền ngươi tu luyện nữa. Có chuyện gì thì cứ gọi ta. Sáng mai ta lại đến xem ngươi."

"Được." Khẽ gật đầu, Vương Tử Hiên tiễn Tô Lạc ra khỏi phòng.