Ngày hôm sau, Vương Tử Hiên cưỡi yêu mã trực tiếp chạy đến Thiên Nguyên sơn.
Đi một canh giờ, Vương Tử Hiên đến dưới chân núi, hắn cất yêu mã của mình đi, đi vào trong núi, vừa đi, vừa suy nghĩ vị trí cụ thể của Hắc Phong báo.
Trên nguyên tác nói hình như là ở trong một hang động phía nam.
Vương Tử Hiên nghĩ nghĩ, đi về phía nam. Vừa đi vừa đi, trong bụi cỏ nhảy ra một con thỏ mọc sừng, lao về phía Vương Tử Hiên. Vương Tử Hiên vội vàng né đòn tấn công của đối phương, lập tức lấy ra kiếm của mình, đâm về phía con thỏ.
Động tác của con thỏ rất nhanh nhẹn, nó cũng né được kiếm của Vương Tử Hiên. Vương Tử Hiên không cam lòng, lại đâm về phía con thỏ. Người biết kiếm pháp là nguyên chủ, không phải hắn, cho nên, Vương Tử Hiên dùng kiếm trong tay luôn lúng túng rất vụng về. Vừa vặn con thỏ này là thực lực nhất cấp sơ kỳ, hắn có thể lấy con thỏ này luyện tập một chút.
Nghĩ đến đây, Vương Tử Hiên tấn công càng mạnh mẽ hơn, dựa theo ký ức của nguyên chủ, Vương Tử Hiên sử dụng kiếm pháp mà phụ thân nguyên chủ dạy cho nguyên chủ một lần. Cuối cùng cũng thuận lợi gϊếŧ chết con thỏ.
Vương Tử Hiên nhìn xác con thỏ trên mặt đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cất xác con thỏ đi, Vương Tử Hiên lấy túi nước ra, uống một ngụm linh thủy. Mệt mỏi trên người tan biến hết.
Vương Tử Hiên tiếp tục đi vào sâu trong rừng, lại đi một nén nhang công phu, hắn nhìn thấy rất nhiều Lam Hương bách thụ. Nhìn thấy những cây bách kia, hắn vui mừng khôn xiết. Đi đúng rồi, chính là nơi này. Nghĩ đến con Hắc Phong báo nhất cấp đỉnh phong kia, Vương Tử Hiên lập tức tập trung tinh thần, tiếp tục đi về phía trước.
Vương Tử Hiên lại đi về phía trước một đoạn đường, hắn nghe thấy tiếng gầm rú của Hắc Phong báo. Hắn nắm chặt kiếm trong tay phải. Trên tay trái xuất hiện thêm ba tấm bạo tạc phù.
Không bao lâu sau, một con hắc báo thân hình cường tráng xông vào tầm mắt của Vương Tử Hiên, con báo này cao một mét, thân dài ba mét, đôi mắt màu xanh lục lạnh băng tràn đầy khát máu và sát ý. Con người yếu ớt này vậy mà dám xông vào lãnh địa của nó, quả thực là tự tìm đường chết.
Vương Tử Hiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn đang đợi, đợi Hắc Phong báo chủ động đến gần.
Hắc Phong báo dừng lại cách Vương Tử Hiên trăm mét, nó nheo mắt nhìn con mồi của mình, sau đó, bất ngờ chạy về phía Vương Tử Hiên.
Đôi mắt của Vương Tử Hiên luôn nhìn chằm chằm vào Hắc Phong báo, nhìn thấy nó càng ngày càng gần, đã cách hắn ba mươi mét, Vương Tử Hiên trực tiếp giơ tay ném ba tấm bạo tạc phù trong tay ra.
"Ầm ầm ầm..."
Cùng với tiếng nổ vang lên liên tiếp, đồng thời vang lên còn có tiếng gầm rú phẫn nộ của Hắc Phong báo.
Đợi đến khi khói bụi do vụ nổ tan hết, Vương Tử Hiên nhìn thấy chân trước bên trái của Hắc Phong báo bị nổ nát bét, đang kéo lê ba chân, tiến về phía hắn. Vậy mà không chết, sớm biết dùng năm tấm phù thì tốt rồi.
Vương Tử Hiên nắm chặt kiếm trong tay, chạy về phía Hắc Phong báo, trực tiếp vung kiếm đâm về phía mắt Hắc Phong báo. Hắc Phong báo vung chân trước bên phải, chặn kiếm của Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên không cam lòng, kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, từng kiếm từng kiếm đâm về phía Hắc Phong báo.
Tuy rằng Hắc Phong báo bị thương một chân, động tác không linh hoạt lắm, nhưng, con báo này thực lực cao hơn Vương Tử Hiên hai tiểu cảnh giới, vẫn rất lợi hại.
Nó trái né phải tránh, không chỉ né được kiếm chiêu của Vương Tử Hiên, mà còn cào nát kiếm của hắn.
Vương Tử Hiên nhìn thấy kiếm bị cào nát, sợ hãi, vội vàng ném đoạn kiếm trong tay đi, xoay người bỏ chạy. Hắc Phong báo làm sao có thể tha cho hắn, trực tiếp vung một vuốt về phía chân hắn.
"A..."
Vương Tử Hiên kêu thảm một tiếng, đau đến mức cả khuôn mặt đều méo mó, hắn vội vàng lấy ra thủy tinh tháp từ trong nhẫn trữ vật ném về phía vuốt của Hắc Phong báo. Hắc Phong báo đau đớn, buông Vương Tử Hiên ra.
Vương Tử Hiên loạng choạng chạy đến cách đó mười mét, nhìn vết thương nát bét trên chân mình, hắn lấy ra hỏa diễm phiến, quạt về phía Hắc Phong báo ba cái. Ba đạo hỏa diễm trực tiếp tấn công về phía Hắc Phong báo.
Hắc Phong báo cảm nhận được nguy hiểm, lập tức né tránh, nhưng nó bị thương một chân, căn bản không chạy được, cũng không né được. Ba đạo hỏa diễm giống như ba tia lửa màu đỏ, trực tiếp xuyên qua thân thể Hắc Phong báo.
Hắc Phong báo phát ra một tiếng kêu thảm, xác ngã ầm xuống đất.
Vương Tử Hiên nhìn thấy Hắc Phong báo đã chết, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng lấy ra hồi xuân đan và chỉ huyết đan, nuốt xuống. Sau đó, hắn xé một mảnh vải quần áo, băng bó vết thương trên chân, khập khiễng cất pháp khí của mình và xác Hắc Phong báo đi, đi về phía hang động của Hắc Phong báo.