Chương 39

Bạch hạc lại nhích lại gần, suy nghĩ có nên hái hai đóa hoa tới dỗ dành nàng không, hình như nàng rất thích hoa hoa cỏ cỏ.

Bành.

Đột nhiên hơi nước ở trên đỉnh đầu nổ tung, hóa thành vô số bóng nước màu sắc, rơi xuống người Bạch hạc, lại nổ tung biến thành nước, tưới khắp người nó.

"Ha ha ha..."

Bạch hạc ngẩn người, nhìn nữ tử đang cười nghiêng ngả kia.

Nàng gạt người, nàng hoàn toàn không khổ sở!

Bạch hạc nổi giận đùng đùng, kêu hai tiếng với nàng, dùng sức vẩy bay nước trên người mình, quay đầu đi.

Giang Ngư sửng sốt.

Tức giận rồi?

"Tiểu Bạch---" Nàng kéo dài thanh âm gọi nó: "Người đừng tức giận, ta sai rồi. Ta nướng cá cho ngươi ăn!"

Nhưng Bạch hạc đã bay cực nhanh, chẳng qua chỉ bằng thời gian một câu nói, thân ảnh của nó đã ẩn vào trong rừng rậm, không nhìn thấy nữa.

*

Phía tây nhất của Linh Thảo Viên, là biển rừng vô tận che khuất bầu trời.

Một thân ảnh màu trắng như điện chớp, nhanh chóng xuyên qua biển rừng, xuyên qua bình phong che chở không nhìn thấy, nhất thời cảnh tượng trước mắt thay đổi.

Cổ thụ lớn chọc trời không thấy, tiếng gió gào thét không còn, ở chỗ này ngay cả tiếng chim hót hàng năm ở Linh Thảo Viên cũng không có.

So sánh với bên ngoài náo nhiệt kia, nơi này tĩnh mịch giống như một ngôi mộ lớn.

Bạch hạc đạp cỏ dại trên đất đi vào sơn cốc, thân hình nó từ từ xảy ra thay đổi, từ Bạch hạc ưu nhã mảnh khảnh, biến thành một cô bé mi thanh mục tú.

Trên mắt nó tràn đầy tức giận, giống như bánh bao nhỏ mập mạp đô đô đã được hấp.

"Ai chọc ngươi tức giận?" Giọng nói thanh nhã vang lên bên tai cô bé.

Ánh mắt nó sáng lên: "Chân quân, ngài xuất quan rồi?"

Nhìn dưới chân của nó thì thấy đi không nhanh không chậm, nhưng thân thể đã biến thành từng trận tàn ảnh, đã dùng đến thuật di chuyển nhanh.

Xuyên qua kết giới bao phủ toàn bộ sân, không bao lâu, Bạch hạc xuất hiện ở một sân nhỏ trong tòa nhà yên tĩnh.

Nếu như Giang Ngư ở đây, so sánh một chút với bách khoa toàn thư của Tu chân giới, sẽ phát hiện, các loại linh thảo cấp 4 cấp 5 nàng cầu không được mua không nổi thậm chí còn có linh thảo linh hoa quý hơn nữa, ở chỗ này sinh trưởng mỗi một góc giống như cỏ dại vậy.

Bạch hạc đi vào, một người mặc áo trắng ngồi đưa lưng về phía mình trong sân, trước người đặt một bàn cờ, đối diện không có một bóng người, hiển nhiên là đang đánh với mình.

Thần sắc của nó vô cùng ngưỡng mộ, đi tới, giọng điệu tung tăng: "Chân quân, chúc mừng xuất quan."

Người áo trắng nghiêng đầu nhìn Bạch hạc, giờ tay sờ lêи đỉиɦ đầu mềm mại của Bạch hạc, giọng nói ôn hòa: "Hình như Tiểu Đan Lân của chúng ta cao hơn một chút rồi."

Bạch hạc nhỏ than phiền: "Ngài bế quan cũng quá lâu."

Quả thật nó đợi đến nhàm chán, mới không nhịn được ra ngoài gặp một chút, mới gặp Giang Ngư.

Nghĩ tới Giang Ngư, mới vừa nhìn thấy chân quân, trí nhớ bị quên lại trở lại, nó lại tức giận.

Người áo trắng thấy thú vị: "Thật có người chọc ngươi?"

Bạch hạc gật đầu thật mạnh: " Là một nữ tử đáng ghét, rất xấu! Còn rất ngây thơ!"

Người áo trắng thấy lời của nó thì chán ghét, vẻ mặt lại không thấy có chút chán ghét nào: "À? Vậy có muốn ta giáo huấn nàng một chút hay không?"

Bạch hạc vừa nghe, trợn to hai mắt, vội vàng nói: "Không được, tu vi của nàng rất thấp, con kém hơn cả ta. Không chọc phiền phức."

"Hơn nữa, thật ra nàng cũng không hư như vậy!"

*

Lúc gần tối, Bạch hạc hóa thành nguyên hình, đi tiểu lâu của Giang Ngư.

Trong sân của tiểu lâu đã nở đầy hoa tươi, ngay cả lan can cũng có hoa đằng leo lên, nhìn xa một chút, cả tòa tiểu lâu giống như mọc ra từ hoa tươi.

Nếu lúc trước ở trong mắt Bạch hạc, những thứ hoa cỏ này không có chút linh khí nào, trưng bày cũng không có chút tác dụng gì.

Nhưng từ sau khi đi ra từ sơn cốc linh thảo trân quý, lại đi tới sân nhỏ tầm thường này, cô bé lại đột nhiên cảm giác được, nếu thật muốn chọn, trái lại nơi này làm cho hạc như cô bé thoải mái một chút.

"Ai, Tiểu Bạch, ngươi tới rồi?"

Ngồi ở dưới tán cây nữ tử nhìn Bạch hạc đi đến, ngoắc tay với nó: "Nhanh đến đây, chờ ngươi thật lâu, nhanh tới ăn cá nướng cá!"