Chương 13

Không có gì là lạ khi Linh Hương nói rằng có rất nhiều người không muốn đến Linh Thảo Viên.

Nơi này chỉ thích hợp cho một con cá mặn thích làm ruộng mà thôi!

Khi nàng kiểm tra viên ngọc giản đầu tiên, thì Hôi Ưng đã chở hai người đến đích.

Thần thức của Giang Ngư quay về từ viên ngọc giản, nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một màu xanh tươi tốt như hải dương.

Cây đại thụ cao chót vót , tán của nó cao đến 100 mét, bộ rễ cù kết, âm thầm và dũng mãnh bảo vệ mảnh đất rộng lớn này. Và “Ngôi nhà” tương lai của nàng được bao quanh bởi cái cây khổng lồ này, một cách đồng màu mỡ đã được vun trồng, trải dài một cách gọn gàng đến tận chân trời.

Gần đó là một con sông lớn chảy qua toàn bộ Linh Thảo Viên, như con rồng bạc uốn khúc quanh co giữa núi rừng đến cuối tầm nhìn.

“Nơi này giống như một di tích vĩ đại nào đó……” Giang Ngư vô cùng kinh ngạc.

Từ Hoa không nghe thấy nàng nói gì, nghi hoặc nói: “Cái gì?”

Hắn ta đã nghe qua chuyện Giang sư tỷ bị phạt đến Linh Thảo Viên này làm việc.

Mặc dù hắn ta không chấp nhận việc vì ghen tị mà hãm hại đồng môn, nhưng Từ Hoa đã làm quản sự ở Linh Thảo Viên này đã mấy chục năm rồi, cho nên vẫn có một số nguồn tin.

Mặc dù Giang sư tỷ đã bị xử trí, nhưng nghe nói nàng còn có vài người bằng hữu rất thân thiết ở nội môn.

Đệ tử nội môn, loại thiên phú này có lẽ cả đời Từ Hoa cũng không thể đạt được, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ mà thôi.

Hắn ta sẽ không quá ân cần, nhưng tuyệt đối không đắc tội với Giang Ngư.

Giang Ngư không hề che giấu cảm giác kinh ngạc trên mặt nàng, nàng vô cùng thích thú, khuôn mặt nhợt nhạt của nàng trở nên ửng hồng: “Ta thấy, nơi này thật sự quá đẹp! Vượt xa dự đoán của ta.”

Từ Hoa:?

Hắn ta từ từ nhìn về phía Giang Ngư, lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng chân thành và vui sướиɠ của nàng, không hề giả tạo.

Cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ, vị này lại hài lòng như vậy, đó chính là chuyện tốt.

Hai người bước xuống từ trên lưng Hôi Ưng, Từ Hoa bảo Giang Ngư mở viên ngọc giản thứ hai ra.

Giang Ngư làm theo lời của hắn ta.

Ý thức mới vừa tiến vào, nàng lập tức kinh ngạc —— viên ngọc giản này lại là một phát khí trữ vật, hơn nữa, trong ngọc giản, lại có một tòa nhà hai tầng vô cùng khang trang!

“Cái này……”

Giang Ngư suy nghĩ, sân viện nhỏ xuất hiện ở trong không gian trống rỗng, trong viện còn có tám con rối cấp thấp đang khoanh tay đứng nghiêm trang.

Giang Ngư quay đầu nhìn về phía Từ Hoa, nàng hỏi: “Cái này cho ta sao?”

Từ Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Ngư khó khăn hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể che dấu được sự vui mừng trên mặt, nàng hỏi thêm một lần nữa: “Là tông môn cho ta thuê sao, hay là tặng cho ta.”

Từ Hoa đen mặt, tuy nhiên vẫn trả lời nàng: “Tất nhiên là cho ngươi, cứ xem đây là phần thưởng mà đệ tử của Linh Thảo Viên được nhận.”

Loại phòng này ở đây không hiếm, hắn ta cảm thấy ngày càng không thể hiểu hết về vị Giang sư tỷ này.

Giang Ngư nhìn tòa nhà nhỏ xinh đẹp này không chớp mắt, mặt mày vô cùng hớn hở: “Ta còn chưa làm được việc gì đã cho ta nhà ở. Ta quyết định, sẽ làm ruộng thật tốt, sẽ cống hiến hết sức mình vì Linh Thảo Viên!”

Từ Hoa:???

Hắn ta không khỏi rùng mình. Thời lời đồn ở bên ngoài, Giang sư tỷ bởi vì bị vỡ vụn Kim Đan, chịu đả kích quá lớn, cho nên tinh thần có chút không ổn định.

Hiện tại xem ra, quả thật có chuyện này.

Nghĩ như vậy, hắn ta nhìn nụ cười của Giang Ngư, cảm thấy mọi thứ đều rất quái dị, sởn cả gai ốc, vội vàng đưa cho Giang Ngư một cái túi trữ vật, rồi nói: “Còn có một ít đồ vật này, bên trong đều có giải thích rõ ràng. Giang sư tỷ, ta còn có chút việc, ta đi trước!”

Giang Ngư không thể hiểu vì sao hắn ta lại phải vội vàng rời đi, giống như bị ma đuổi.