Chương 27

Mạnh Tri Hạc đột nhiên cất cuốn sổ nhỏ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảnh giác: "Sao cô lại nghĩ vậy?"

Khương Thi không nhìn ra vẻ mặt cảnh giác của anh ta, cảm thấy rất thú vị: "Vậy anh đang viết cái gì?"

"Không có gì, tôi chỉ ghi lại trạng thái, tâm trạng con chó của tôi. Cô có biết việc quản lý sức khỏe của con chó không?"

Ghi chép chó…

Khương Thi cứng họng: "Đừng giấu, tôi vừa thấy rồi, anh viết những điều về tôi, bên cạnh còn có sắp xếp tính cách nhân vật. Anh đang xem tôi là tư liệu cho nhân vật đúng không?"

Mạnh Tri Hạc bỏ cuốn sổ vào túi: "Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."

Thấy anh ta vẫn bướng bỉnh nên cô không muốn tranh luận với anh ta, cô bình tĩnh hỏi: "Anh là tác giả của trang web nào?"

“Web Tiếng Trung Vạn Mộc.” Mạnh Tri Hạc trả lời trong vô thức, sau khi nói ra, anh ta mới nhận ra mình đã bị lừa.

Web Tiếng Trung Vạn Mộc là một trang web dành cho nam rất nổi tiếng. Cô đã thấy tên web này qua diễn đàn Khương Thi Thuỷ, nói chung làcó ấn tượng. Đó là một trang web lớn như Lãng Giang chỗ cô, nhưng hướng đi chính khác nhau.

Vì đều viết tiểu thuyết mạng nên họ có điểm tương đồng.

Điều quan trọng nhất là lần đầu tiên Khương Thi gặp một tác giả tiểu thuyết nhưng không phải mình.

Cô luôn cho rằng mình không được xem là một tác giả tiểu thuyết mạng chân chính, nhưng sau khi gặp Mạnh Tri Hạc, không rõ vì lý do gì, cô đột nhiên cảm thấy hơi chân thực.

Cô rất quan tâm hỏi: "Anh bắt đầu viết từ khi nào? Đã ký hợp đồng chưa? Thành tích của anh có cao không?"

Tâm lý chống đỡ của Mạnh Tri Hạc bất ngờ yếu đi, khi hỏi về trang web của mình, anh ta trả lời thẳng thắng: “Đương nhiên là tôi đã ký hợp đồng rồi. Tôi đã viết tầm mười năm, thành tích cùng tàm tạm."

Tầm mười năm…

Trông anh ta bằng tuổi cô, nghĩa là anh ta đã viết tiểu thuyết khi còn là thiếu niên đến tận bây giờ.

Không cần biết thành tích như thế nào, có thể gắn bó trong mười năm thì quả là tuyệt vời.

"Anh có thể nói bút danh không? Tôi muốn đọc sách của anh được chứ?"

Mạnh Tri Hạc kiêu ngạo ngẩng đầu, từ từ lắc đầu: “Bút danh là sinh mệnh của tôi.”

Khương Thi lấy quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, đưa cho anh ta: "Đây là của tôi."

Mạnh Tri Hạc liếc nhìn một cái, sau đó lập tức ngẩng đầu với vẻ mặt kinh ngạc: "Cô cũng vậy ư?"

Cô gật đầu một cách chắc chắn: “Phải, tôi cũng vậy.”

Bốn mắt đối diện nhau, nhiều cảm xúc lẫn lộn, Mạnh Tri Hạc nắm tay Khương Thi nói: "Đồng chí!"

Khương Thi cũng cầm lại, trịnh trọng nói: "Đồng nghiệp ơi!"

Con thuyền nhỏ tình bạn giữa hai người trong gió cùng với hai chữ “đồng nghiệp”, nó đã biến thành một con thuyền lớn của tình bạn, lập tức ra khơi.

Sau khi trò chuyện một hồi, Mạnh Tri Hạc ngượng ngùng nói ra bút danh: "Nhàn Vân Nhã Hạc - bút danh của tôi."

Khương Thi tranh thủ kiểm tra, ngón tay lướt nhanh, đọc xong danh sách tác phẩm tiêu biểu dài đằng đẵng và các danh hiệu của anh ta, cô hơi bối rối: "Trình độ này chỉ là “"thành tích tàm tạm” sao?”

Anh ta bắt đầu viết tiểu thuyết cách đây hơn mười năm, tính đến nay anh ta đã viết hơn 20 tác phẩm, trừ một số truyện ngắn lúc đầu, còn lại là truyện dài hàng triệu chữ, lối viết tự do, dễ hiểu, tự sự hùng vĩ, một lòng hướng đến xuất bản và chuyển thể. Một số tác phẩm đã được chuyển thể thành trò chơi, anime, điện ảnh và phim truyền hình.

Khương Thi: ...Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng giới văn học mạng lại cao như vậy.

Mạnh Tri Hạc thờ ở nói: "Còn cô? Viết như thế nào rồi?"

Khương Thi đột nhiên thấy hơi xấu hổ, nói thầm bút danh.

Mạnh Tri Hạc nhanh chóng xem qua một lượt, ngẩng đầu lên: "Cô là người mới Tiểu Manh sao?"

Cô gật đầu.

Mạnh Tri Hạc chạm vào Đại Bạch đang nằm bên cạnh, đột nhiên nói: "Thi Thi, tôi sẽ dạy cô viết tiểu thuyết."

“Hả?” Khương Thi hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Không cần, tôi tự tìm hiểu, với cả cốt truyện chúng ta viết khác nhau.”

"Mặc dù hướng đi khác nhau, nhưng tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc thiết kế cấu trúc tường thuật và khung câu chuyện. Cô chắc chắn sẽ không bị thiệt sau khi học đâu."

"Không sao, tôi có thể nghiên cứu thêm sách."

Mạnh Tri Hạc: "... Cô cứ để tôi dạy cho cô đi. Tôi thực sự rất muốn có một học trò. Nếu không... tôi thấy không yên tâm..."

“Tai sao thấy không yên tâm?”

“Sau này cô có đồng ý gặp mặt tôi không?”

… À, anh ta muốn gặp cô làm tư liệu.

Khương Thi suy nghĩ đến, nhưng không chán ghét: "Hừ, chúng ta là đồng nghiệp."

Mạnh Tri Hạc đôi mắt sáng lên ngay: "Yên tâm, Thi Thi, thầy sẽ dùng kinh nghiệm cả đời này dạy cho con."

“... Cảm ơn thầy.”

Cứ như vậy, Khương Thi bị ép buộc có một người mẹ là cao thủ trong giới văn học mạng.

Trò chuyện với Mạnh Tri Hạc đã mang lại cho cô rất nhiều cảm hứng, một trang của Mạnh Tri Hạc có nhiều nội dung hơn cả quyển sổ nhỏ của cô, đó là một hướng đi mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Bên cạnh, công cụ hỗ trợ lẫn nhau thế này, cô cũng quen rồi.



Sau khi cập nhật "Ác khuyển và tường vi" nhận được phản hồi tốt, mỗi ngày điều làm Khương Thi hạnh phúc nhất là được đọc các bình luận:

[Rất ngọt, rất ngọt (*▽*)]

[Đỡ trẫm đậy, ta vẫn còn có thể ăn thêm!]

[Một con ác khuyển quá đáng yêu, quá dễ thương, tôi cũng muốn có con ác khuyển này!]

[Đại Đại, nhiều hơn một chút, toàn bộ dịch dinh dưỡng đều cho Đại Đại!]



Khương Thi thấy mình sắp bị những độc giả nhỏ nhắn đáng yêu này làm cho choáng váng.

Cô cần quan sát một đôi qua đường để làm CP phụ tham khảo, nhưng khung cảnh hơi đặc biệt, ít nhất cô chưa bao giờ đến nơi như vậy.

Gần đây Tiểu Lục rất bận rộn, khi không có cảnh nhân vật chính tương tác để tham khảo, cô chủ yếu đi ra ngoài với Mạnh Tri Hạc để thu thập tài liệu.

Đã hẹn ra ngoài, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Sau khi thay quần áo thường ngày, điện thoại phát ra tiếng bíp có tin nhắn mới, khi cầm lên xem, Khương Thi lập tức kích động nhảy dựng lên.

Trang web Lãng Giang thanh toán phí viết bản thảo vào đầu mỗi tháng. Cô đã nộp đơn cho ngày trước và hôm sau, tiền đã được thanh toán vào tài khoản cô hôm nay.

Cô đếm xem, sau khi trừ thuế, cô chỉ còn lại năm con số.

Tất nhiên, phần phí bản thảo này không phải đều là nhuận bút của cô, trong này đã bao gồm phí bản thảo cho việc xuất bản cho bộ truyện gốc, cũng như thu nhập từ cuốn sách cũ đã hoàn thành.

Khoảng một phần năm trong số đó là thu nhập từ lao động của cô, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận được mức lương như vậy, Khương Thi rất vui mừng rạng rỡ, khi ra cửa còn hát ngâm nga vu vơ.



Mạnh Tri Hạc đang ở dưới lầu một quán trà, Khương Thi xuống xe, nhìn thoáng qua anh ta: "Đây là quán trà sao?"

“Ừ, nơi để uống trà, cũng là quán mạt chược.”

Trong "Ác khuyển và tường vi ", có một CP phụ là một đôi vợ chồng chơi mạt chược, các ngày trong tuần họ thích đến quán chơi mạt chược nhất.

Trong khoảng thời gian ác khuyển nghèo đến mức không còn cách nào khác, anh trà trộn trong quán mạt chược kiếm chút tiền sinh hoạt, kết bạn với cp phụ.

Đôi vợ chồng chơi mạt chược không được chú ý nhiều ở phần truyện chính, nhưng lại rất quan trọng với nhân vật nam chính là ác khuyển.

Họ là một cặp vợ chồng trẻ bình thường, thời gian rảnh rỗi của họ là chơi bài, sống một cuộc sống nhàn nhã.

Ác khuyển vô tình đi vào quán mạt chược kia, tình cờ gặp được đôi vợ chồng mạt chược. Sau đó, ác khuyển gặp nạn, cả hai đã giúp đỡ anh.

Đối với ác khuyển, hai người này xuất hiện như anh chị em của anh.

Khi Khương Thi đọc sườn bài, cô nghĩ rằng đôi vợ chồng trẻ mạt chược rất thú vị, người thường và tình người, cô muốn tạo hình nhân vật này cho tốt, nhưng lại bị mắc kẹt ở hoàn cảnh này.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với mạt chược, cũng không biết một quán mạt chược như thế nào.

Cô đi theo sau Mạnh Tri Hạc lên lầu, trước khi gần đến, tiếng đàn ông cãi nhau, tiếng cười của phụ nữ, tiếng đập bài giòn tan và tiếng ồn ào bè bạn hòa vào tai cô, phác họa một khung cảnh sống động trước mặt Khương Thi.

Khi thực sự bước vào quán trà, có rất nhiều người đang nói chuyện, bàn nào cũng chật cứng người, có người xem bài cũng như người chơi bài, đa số là người trung niên và cao tuổi.

Tóc mai đã bạc, nhưng khi ném bài thì khí thế mạnh mẽ, tinh thần hoạt bát.

Bên kia, hai ông già đang tranh cãi điều gì đó, mặt đỏ bừng, lớn tiếng đến nỗi như muốn lật cả nóc nhà.

Khương Thi ra vẻ từng trải: "Thì ra đây là quán mạt chược."

Nếu không đến đây, cô khó có thể tưởng tượng ra khung cảnh như vậy.

Nhộn nhịp, lại có vẻ như không chỉ có nhộn nhịp.

Người phục vụ cột tóc đuôi ngựa thấy hai người rề ra chưa ngồi, đi tới chào hỏi: "Bên kia còn thiếu hai người, hai người ngồi chung bàn sao?"

“Hả?”

Khương Thi và Mạnh Tri Hạc bị người phục vụ đưa đến một bàn ít người, rồi bối rối ngồi xuống.

Cô ngồi đối diện với Mạnh Tri Hạc, bên cạnh theo thứ tự là một cô gái có nụ cười ngọt ngào và một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám với khuôn mặt hiền hậu.

Khương Thi gửi một tin nhắn cho Mạnh Tri Hạc: "Tôi phải làm gì đây? Tôi không biết chơi."

Mạnh Tri Hạc: "Tôi cũng vậy. Dù sao để lấy tư liệu, nên chúng ta cùng trải nghiệm thử đi."

Khương Thi bị thuyết phục, nhìn hai người bên cạnh dường như không phải là những người xấu, vốn đến để lấy tài liệu, coi như trải nghiệm thực tế cũng tốt.

Cô gái trẻ và người phụ nữ mặc sườn xám liếc mắt nhìn nhau, trong mắt họ hiện rõ ý tứ.

Những chú cừu nhỏ hiếm có.



Lục Kính đang chỉnh sửa lại bài hát mà anh đã thu vài ngày trước thì điện thoại phát ra tiếng bíp có tin nhắn mới, anh dừng một lúc, không nhìn điện thoại ngay.

Sau vài giây, điện thoại lại reo lên.

Lục Kính đặt bút xuống, cầm điện thoại lên, bấm vào hình đại diện đầu tiên trên thanh tin nhắn, là Khương Thi.

“Tiểu Lục Tiểu Lục, em biết chơi mạt chược không?"

“Tiểu Lục Tiểu Lục, em có thể đến cứu chị ở quán trà Hồ Thiên không?”

"Chị và Mạnh Tri Hạc bị mắc kẹt trong quán trà, họ không cho đi..."

[Khóc lớn sụp đổ.jpg]

Tiểu Lục cau mày: "Chị và Mạnh Tri Hạc ở quán trà sao?"

"Phải, anh ta đưa chị đến quán trà tìm thêm tư liệu, bọn chị thua không về nhà được."

"..." Làm sao cô có thể đến một nơi như quán trà chứ?

Tiểu Lục không hiểu nổi, nhìn biểu tượng cảm xúc vỡ òa khóc không biết nên cười hay nên khóc, anh đứng dậy chuẩn bị về phòng thay quần áo, đồng thời gửi tin nhắn: “Đợi một chút, em đến ngay lập tức.”

“Nhất định phải tới đó.”

[Mắt như sao chờ mong.jpg]

Hơn một giờ sau, Tiểu Lục gặp Chung Hiểu Linh cũng đang vội vã chạy đến trước cửa quán trà, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.

Chung Hiểu Linh vẫn cố gắng nhẫn nhịn nhưng không kìm được nghiến răng nghiến lợi.

Khi họ đến, hơn phân nửa bàn trong quán trà đã hơi thưa người rồi.

Bàn trong góc của Khương Thi không còn chơi nữa, nhưng cô gái trẻ và người phụ nữ trung niên thắng tiền vẫn đang ngồi với vẻ mặt rất khó coi.

Nhìn thấy hai người tới đón, người phụ nữ mặc sườn xám tiến lên nói trước: "Các người là phụ huynh sao? Mau đón bọn họ đi, nếu không có khả năng chịu thua thì đừng đến nơi này chơi."

Mạnh Tri Hạc không phục: "Biết chúng tôi là người mới, hai người cố ý thả bài, đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy."

Người phụ nữ sườn xám vỗ bàn: "Đừng nói nhảm, chúng tôi chơi nghiêm túc."

Một cô gái khác cũng lên tiếng: "Đúng đó, không phải chỉ vài trăm tệ thôi sao? Thua không nổi còn đến quán trà làm gì?"

Khương Thi thật sự không hiểu, từ đầu đến cuối như đang nằm mơ, cứ ngồi vào bàn là thua.

Thực ra cũng không thua bao nhiêu, chỉ là mấy trăm tệ thôi, nhưng Mạnh Tri Hạc nói từ nửa trò là hai người bên cạnh đã dở trò, nháy mắt đánh bài cho nhau để bẫy họ.

Người phụ nữ mặc sườn xám đột nhiên nổi giận, bà ta đẩy ngã bài không cho chơi nữa, cũng không cho đi, phải nói rõ ràng mới được.

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Lục và Chung Hiểu Linh tới, người phụ nữ sườn xám đột nhiên buông tha cho họ.

Mạnh Tri Hạc đặt một chân ngang lên trên chân kia, không muốn đứng dậy: “Rõ ràng là các người đánh bài gian lận, lại làm như bọn tôi vô lý ư? Tôi sẽ không đi, Chung Hiểu Linh, đến đây đấu với họ!”

Chung Hiểu Linh: ?

Mạnh Tri Hạc quay đầu lại: "Người bạn, tôi chỉ nuốt không trôi cục tức này mà thôi."

Chung Hiểu Linh: “Vậy là anh tự làm mình tức giận.”

“Tại tôi chơi không lại họ.”

"..." Chung Hiểu Linh căm hận trừng mắt nhìn anh ta, ngồi xuống tại chỗ, vén tay áo nói: "Tôi phục anh luôn."

Khương Thi ngước nhìn Tiểu Lục, không nói một lời.

Tiểu Lục nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Đứng lên, em đánh thay chị."

Cô gái trẻ bên cạnh liếc nhìn Tiểu Lục mấy lần: "Anh đẹp trai, anh có biết chơi không? Em không dạy anh đâu."

Vừa nói vừa nháy mắt, cô ta liếc mắt nhìn anh không chút do dự.

Tiêu Lục nhếch môi cười: "Không cần, tôi chơi được."

Khương Thi kinh ngạc, ngay cả mạt chược anh còn có thể chơi, vậy thì còn cái gì anh không biết không chứ?

Tiểu Lục nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “40 phút, dù thắng hay thua, khi hết giờ thì rút khỏi bàn.”

Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn Khương Thi: "Ở nhà có nấu canh, bữa tối đến nhà em ăn cơm.”



Tác giả có lời muốn nói: Trước khi tôi viết về việc Tiểu Khương và Tiểu Mạnh bộc lộ thân phận cho nhau, hình ảnh trong đầu tôi là cảnh hai nam chính chạm mặt nhau…