Chỗ rẽ mà Khương Thi và Tiểu Lục đứng không phải là góc vuông, mà là độ cong nhẹ hình bầu dục.
Cành hoa giấy đỏ hồng rũ xuống đỉnh đầu, một đám um tùm rậm rạp, vừa vặn che khuất bóng dáng của hai người, bên tường mọc đầy dây thường xuân, khi gió thổi qua liền phát ra âm thanh sột soạt.
Cả hai nhìn thẳng vào con hẻm qua khe hở của những cành hoa giấy, tầm nhìn còn rất rộng rãi.
Khương Từ và Hứa Nhan đứng nghiêng, có thể mơ hồ thấy lông mày của Khương Từ nhíu lại, có vẻ rất bực bội.
Hứa Nhan cúi đầu, tóc mái rũ xuống che giấu vẻ mặt, xem ra cuộc trò chuyện cũng không vui vẻ gì.
Hai người đó như đang giằng co, lại tựa như chống cự.
Khương Từ đột nhiên giơ tay nắm bả vai Hứa Nhan, ép cô ấy dựa vào tường, tay còn lại chống lên tường, vây ép người giữa mình và vách tường.
Hai người đứng ở chỗ ngoặt không nghe được họ nói gì. Trong mắt Khương Từ có đủ loại cảm xúc xen lẫn tức giận, đau đớn và thất vọng, cậu vươn tay nâng cằm Hứa Nhan, cúi người muốn hôn cô.
Khi cậu nhìn thấy đáy mắt Hứa Nhan sắp rơi nước mắt, thân thể cứng đờ, hơi thở nóng nảy và tàn bạo trên người bỗng nhiên tiêu tan, cậu trở nên luống cuống tay chân.
Nước mắt Hứa Nhan trào dâng, từ trên khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Không có một tiếng động, đôi vai yếu ớt của cô gái run rẩy, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Thân thể Khương Từ cứng đờ một hồi lâu không dám nhúc nhích, thấy Hứa Nhan cắn răng cố nén tiếng khóc, môi cắn chặt. Cậu chậm rãi đưa tay nâng cằm của cô, nhanh nhạy tách ra, nói một câu gì đó với cô ấy.
Vẻ mặt Hứa Nhan ngẩn ra, bỗng nhiên khuỵu xuống, duỗi tay ôm lấy Khương Từ.
Mặt vùi vào l*иg ngực cậu, từng tiếng khóc đứt quãng bị gió thổi tới.
Hai tay Khương Từ giương ra phía trước, giống như đầu hàng, không dám ôm cô ấy vào lòng.
Thật lâu sau, cậu mới chậm rãi thu tay lại, đem người ôm vào trong lòng.
Tiểu Lục kéo Khương Thi lặng lẽ rời đi.
-
Trên đường về, bên trong xe một mảnh yên tĩnh.
Cách trường Trung học số Một thành phố Phong một đoạn đường dài, Khương Thi vặn ngón tay, hỏi người bên cạnh: "Tiểu Lục, anh có thể giống như Khương Từ không?"
"..."
Anh biết cô sẽ không dễ dàng buông tha mình.
"Ngày hôm trước tôi đã gặp Hứa Nhan, lúc ấy bèn cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, nhưng tôi vẫn không thể nhớ là giống ai. Vừa rồi tôi chợt nhớ ra, cô ấy quả thực chính là phiên bản Tiểu Li Tử ngoài đời thực!"
"..."
Khương Thi không cần được đáp lời, cô vô cùng hưng phấn: "Thật sự không ngờ em trai nhà tôi chỉ là một chó săn nhỏ. Hình như tôi đã biết mình nên viết “Ác khuyển và tường vi” như thế nào rồi."
Tiểu Lục cũng đang không ngừng hồi tưởng cảnh vừa rồi, mọi chi tiết trong động tác, cảm xúc của Khương Từ đều tiến triển, từng hình ảnh đều chân thực và thẳng thắn.
Ngay cả khi anh không nghe thấy âm thanh, anh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của Khương Từ và tình yêu mà cậu dành cho Hứa Nhan qua thần thái và hành động của cậu ấy.
Vô cùng chấn động.
-
Khi Khương Thi về nhà, cô mua vài cuốn sổ mới ở siêu thị dưới lầu, chuẩn bị dùng để viết nhật ký quan sát.
Cô cầm một cuốn, lấy bút đen viết hai chữ "Từ Nhan" lên trang bìa, mở trang đầu tiên, bắt đầu ghi lại những quan sát của mình về Khương Từ và Hứa Nhan.
Sau khi viết xong nội dung chính thức, lại dùng bút đỏ đánh dấu thắc mắc và cảm nhận bên cạnh.
Ghi chép xong cuốn sổ này, cô lại chọn một cuốn sổ lớn có bìa màu trắng tinh với bìa in hoa nhỏ màu lam nhạt từ một đống sổ, mở trang bìa ra, viết tám chữ "Nhật ký quan sát bạn học Tiểu Lục".
Mặc dù quen biết Tiểu Lục chưa lâu, nhưng nghĩ lại thì thấy hai người họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, có rất nhiều chuyện muốn ghi lại từ đầu, Khương Thi lại vùi đầu vào viết.
Viết tay phiền toái hơn nhiều so với đánh máy, nhưng cô lại cảm thấy nó rất thú vị.
Sau khi viết một hồi, cô dừng lại để hồi tưởng phong thái, hành động và giọng nói của Tiểu Lục ở nhiều trạng thái. Khi không nhớ, cô liền móc điện thoại ra xem ảnh chụp của anh.
Đột nhiên, cô cũng muốn dán ảnh của anh vào sổ nhật ký, ghi lại Tiểu Lục ở các trạng thái khác nhau, chỉ cần nghĩ như vậy bèn cảm thấy rất thú vị.
Cô suy nghĩ đến việc nên mua một chiếc Polaroid, về sau cùng Tiểu Lục ra ngoài, bất cứ lúc nào đều có thể chụp ảnh, chụp xong lấy liền rồi dán vào sổ.
Nghĩ đến cái ví teo tóp của mình, cô vẫn quyết định nhịn một chút, chờ tiền nhuận bút tháng này tới rồi lại mua.
Mất một lúc để viết ra hai cuốn nhật ký quan sát, Khương Thi ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô phải tìm một chỗ giấu cuốn sổ, hoặc một nơi không dễ dàng bị phát hiện.
Giá sách đầy ắp sách, không còn chỗ trống.
Bàn làm việc cũng chất đầy các loại sách và tài liệu, nên Khương Thi đành phải cúi xuống tìm một chỗ.
Trong ngăn kéo dưới bàn làm việc cũng để một chồng sách, mở đến ngăn cuối cùng ra, cúi đầu nhìn, có một ổ khóa.
Cô chưa mở ngăn kéo này nên bèn đứng dậy tìm chìa khóa. Chìa khóa gốc chỉ có một chuỗi, lớn nhỏ ghép lại với nhau.
Sau nhiều lần thử, cuối cùng cô cũng mở được ngăn kéo.
Khương Thi đang định cất cuốn nhật ký vào, thì trong ngăn kéo có một hộp quà màu hồng, cô đưa tay lấy ra.
Bên trong hộp là một cuốn sổ màu hồng, bên cạnh còn có một chiếc kẹp và một cái vòng tay.
Khương Thi không có hứng thú với cặp tóc và vòng tay, cô cầm cuốn sổ, là sổ có mật khẩu, bốn chữ số.
Cô thử ngày sinh của nguyên chủ, nhưng không phải. Đột nhiên cô cực kỳ tò mò, rất muốn biết nội dung bên trong.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Khương Thi đứng dậy, nhìn thoáng qua rồi mới cầm điện thoại.
Nhận được tin nhắn mới, là Chu Trì gửi tới: "Người đàn ông này là ai?"
Bức ảnh đính kèm là bức ảnh của Tiểu Lục mà cô đã đăng trên vòng bạn bè vào ngày hôm qua.
Khương Thi cảm thấy giọng điệu của Chu Trì có chút hùng hổ dọa người, nhưng cô vẫn trả lời: "Bạn trai của tôi."
"…… Ha ha."
Khương Thi: "???"
Người này quái gở cái gì?
Chu Trì không nói nữa, Khương Thi cũng không thèm để ý.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều ở cuốn sổ trên tay.
Theo như cô biết, nguyên chủ là một người hết sức đơn giản, gần như không phải người có bí mật.
Cho đến khi cô phát hiện cuốn sổ này, cô thực sự tò mò về chuyện cũ mà nguyên chủ giấu bên trong.
Điện thoại lại reo, lần này là mười mấy tin nhắn liên tiếp.
Khương Thi nhấn mở, trong nhóm bạn cấp ba của nguyên chủ có người đang nói chuyện:
[Tống Nghị: Tôi vừa đến thành phố Phong, có bạn học cũ nào ở đây không? Tụ họp một bữa đi.]
[Trịnh Thắng Đào: Thằng nhóc cậu đã về rồi. Tôi cũng ở thành phố Phong, có thể mang theo người nhà không?]
[Trần Liên: Tôi cũng ở đây. Tôi nhớ rằng Chu Trì và Khương Thi cũng ở đó, dứt khoát làm một buổi tụ họp bạn bè đi, rất thú vị.]
[Tống Nghị: Chu Trì và Khương Thi? Hai người họ cuối cùng cũng tu thành chính quả, thật đáng mừng nha!]
Khương Thi nhìn trộm cuộc trò chuyện: "???"
[Chu Cầm: Tiểu Tống mau thu hồi tin nhắn, hai người họ không thành đâu.]
Tống Nghị thu hồi một tin nhắn.
Chu Cầm thu hồi một tin nhắn.
[Tống Nghị: Ngượng ngùng.]
[Trần Liên: Hôm qua, Khương Thi còn công khai ân ái trên vòng bạn bè, bạn trai của cậu ấy còn rất đẹp trai.]
[Lưu Mẫn: Là rất đẹp, chỉ là không biết có thật không. Có lẽ đó chỉ là em trai của cậu ta.]
[Trần Liên: Tớ biết em trai cậu ấy, không giống như vậy.]
[Lưu Mẫn: Năm đó Khương Thi luôn đi theo bên cạnh Chu Trì, mọi người đều cho rằng cậu ta là bạn gái của nam thần, kết quả cũng chỉ là một bảo mẫu mà thôi.]
Nhóm người yên lặng một hồi, không ai trả lời, bầu không khí nhạt nhẽo.
...
[Tống Nghị: Khi nào mọi người có thời gian, chúng ta hẹn gặp nhau, tôi tới liên lạc.]
Chuyển đề tài thành công, mọi người lại bàn tán xôn xao về buổi tụ họp bạn học cũ.
Sau đó, Tống Nghị có nhắn tin riêng với cô, hỏi cô có tham gia buổi họp lớp không.
Khương Thi nhạy bén ngửi thấy mùi cẩu huyết và cặn bã, cái miệng hiếm có của bạn học Lưu Mẫn thành công thu hút sự chú ý của cô, hẳn là cô có thể thu được một số tin tức không tồi.
Cô không từ chối, hỏi thời gian và địa điểm, đáp ứng sẽ có mặt đúng giờ.
Tống Nghị cuối cùng cũng nói thêm một câu, có thể mang theo người nhà, càng nhiều người càng náo nhiệt.
-
Trợ lý Trịnh đang quét dọn, tầm mắt thỉnh thoảng liếc nhìn phòng ngủ của anh Lục.
Anh Lục vừa mới từ bên ngoài trở về, trên tay ôm một con gấu bông rất lớn.
Khi anh ta quét rác có đi ngang qua cửa, nhìn qua khe cửa không đóng kín thấy anh Lục đang đứng trước gương, không ngừng ép con gấu vào tường, thỉnh thoảng còn nói lời thoại.
Anh ta sợ ngây người, đây là đang luyện kỹ năng diễn xuất hay kỹ năng tán gái?
-
Tiểu Lục trở về, trong lòng không ngừng nghĩ đến chuyện không thể hoàn thành cốt truyện cùng Khương Thi vào ngày hôm đó, nhìn thấy hành động của Khương Thi, anh mơ hồ nhận ra biểu hiện của mình vẫn chưa đủ.
Việc kiểm soát cảm xúc khó khăn hơn anh nghĩ, tiếp theo là lời thoại.
Biểu cảm phải đúng chỗ, khi đọc lời thoại mà không thể biểu đạt được cảm xúc, cũng rất khó làm người đồng cảm.
Anh đã luyện tập trước gương mấy chục lần, nhưng cảm giác vẫn không đúng.
Điện thoại vang lên, anh đặt con gấu xuống, khom lưng cầm điện thoại ở trên giường, là cuộc gọi thoại từ Khương Thi.
Nhấn nút kết nối, giọng nói đầy phấn khích của Khương Thi truyền đến: "Tiểu Lục Tiểu Lục, ngày mai cùng tôi đi họp lớp nhé."
"Hửm?"
"Lấy thân phận người nhà tính cách chó săn nhỏ đến tham gia, có thể chứ?"
"Ừ."
"Phải diễn ở trước mặt nhiều người, không thể bị nhìn ra, có lòng tin chứ?"
Anh liếc nhìn gấu bông nhỏ đang ngồi trên ghế, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười: "Tin tưởng tôi."
"Đúng rồi, Tiểu Lục, ngày mai tôi cho phép anh khoe khoang."
"Ừm?"
"Ngày mai chúng ta đến nơi đó, là chiến trường đấy."