Chương 15

Khương Thi trở lại chung cư của mình, đẩy cửa ra, vị thơm hơi cay của dầu và mùi thịt thơm ngon ập vào mặt.

Cô cởi giày, đi rửa sạch tay trước rồi mới bước vào phòng bếp.

Căn chung cư này không tính là lớn, đặc biệt là khi nhìn thấy hai chàng trai cao gầy chen chúc trong phòng bếp vốn đã chật chội, Khương Thi cảm thấy căn nhà càng thêm chật chội.

Phòng bếp của cô bình thường cơ bản chỉ dùng để nấu nước và nướng bánh mì, cũng khó có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, có thể hình dung là hiếm thấy trong đời.

Khương Từ đang thái thịt, phía sau là nước lẩu đỏ đang đun sôi trên bếp, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Khương Thi: "Chị về rồi à? Trong nhà không có bếp điện từ sao? Em không tìm được, có thì lấy ra đi, không có thì chị mau đi mua một cái."

Lục Kính đeo tạp dề màu lam nhạt đứng ở bên bồn rửa rau quả, nhìn thấy cô, đóng vòi nước để rau quả đã rửa xong ở một bên cho ráo nước, sau đó cầm khăn lau tay, đi đến trước mặt cô: "Mệt không? Muốn uống nước không?"

Anh giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng có vài phần khá thấp thỏm và hồi hộp, đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô.

Khi Khương Từ liên lạc với anh, anh cho rằng cô đã biết, tới nơi mới biết được cô có việc phải ra ngoài, mọi chuyện đều là Khương Từ tự chủ trương.

Khương Thi lắc đầu, trên đường trở về đã bình tĩnh lại, lúc này có vẻ vô cùng tự nhiên, bình tĩnh nhìn bộ dạng lúc này của Tiểu Lục trong một lát, mới nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ, nhỏ giọng hỏi: "Em ấy thế nào rồi?"

Tiểu Lục lắc đầu: "Bề ngoài có vẻ không sao cả, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn chưa suy nghĩ thông suốt. Tôi có đem theo một chai rượu vang đỏ nồng độ thấp, đợi lát nữa nếu như cậu ấy muốn uống, tôi có thể uống một chút với cậu ấy."

"Không phải anh nói không thể để em ấy uống rượu sao?"

Tiểu Lục quay đầu lại nhìn Khương Từ đã cắt xong thịt bò, lại bắt đầu băm tôm: "Tính cách của cậu ấy có vẻ không khác cô mấy, khá là tùy tiện, nhưng thực tế lại tương phản với cii. Cậu ấy cứ buồn như vậy, không tìm một cơ hội phát tiết ra thì sẽ càng không tốt."

"Hình như có vẻ anh rất có kinh nghiệm."

Tiểu Lục rũ mắt, theo bản năng giải thích: "... Không có, cô suy nghĩ nhiều rồi."

"Còn câu "có vẻ không khác lắm, khá là tùy tiện" là có ý gì?" Khương Thi nhíu mày: "Rốt cuộc ở trong lòng anh tôi có hình tượng gì?"

Theo mắt nhìn của Khương Thi, bản thân tâm tư kín đáo, vừa có cái nhìn nhạy bén vừa thấu hiểu lòng người, cả người cũng không có một chỗ nào có thể dùng loại từ ngữ thô như từ "tùy tiện" này, cô tỏ vẻ có một chút bi thương.

Hai tay của Tiểu Lục vô thức lau hai cái trên tạp dề, lau xong thì nâng một chút rồi thả trở lại: "Ý của tôi là cô hoạt bát, nhiệt tình, lại hiền lành."

Khương Thi chớp chớp mắt: "Còn nữa không?"

Anh nửa rũ mí mắt, giọng nói đè thấp: "Rất đáng yêu."

"Em nói này, hai người đừng có quá đáng nữa nha!" Khương Từ giơ con dao làm bếp trong tay lên, trên cái thớt là tôm đã băm nhừ: "Mau đi chuẩn bị bếp điện từ đi, lát nữa là bắt đầu ăn rồi, đừng có rải cơm chó ở đây nữa."

Tức giận!

Không quan tâm đến cảm xúc của cậu chút nào, ghen ghét, lại đố kỵ.

Khương Thi và Tiểu Lục đang rải cơm chó: "..."

Giống như học sinh tiểu học ở trên lớp học lén lút nói chuyện bị giáo viên bắt được, nhìn nhau, rồi lập tức dời tầm mắt.

Tiểu Lục xoay người đi xử lý rau quả đã để ráo nước, anh chuẩn bị làm một chút salad.

Khương Thi quay đầu lại đi tìm bếp điện từ, tìm thấy xong lập tức đặt ở trên bàn cơm, trên bàn đã bày không ít nguyên liệu nấu ăn đã xử lý xong

Khương Từ đem nồi nước lẩu đỏ to đổ vào nồi nấu, đặt lên bếp điện từ. Tiểu Lục trộn xong salad rau quả, đặt ở một bên, xoay người lại rửa sạch dầu trong nồi, bên cạnh là thịt chiên bột.

Khương Thi cảm thấy hứng thú đi qua: "Tiểu Lục, anh biết nấu cơm à, thật là lợi hại."

Tiểu Lục bật cười: "Làm chút thịt chiên giòn cho cô nếm thử, cũng đã lâu rồi tôi chưa làm lại, có lẽ sẽ không ngon lắm đâu."

"Trông có vẻ rất ngon, không cần lo lắng, chắc chắn tôi sẽ thích."

Khương Từ đi ngang qua, chịu không nổi lắc đầu, cậu vừa nấu nước lẩu vừa chuẩn bị rau, còn giúp cô dọn dẹp nhà cửa, vẫn luôn bận rộn mà cũng không thấy cô khen được một câu, còn dùng mọi thủ đoạn để kí©h thí©ɧ cậu.

Tức quá mà!

Khi dầu sôi, Tiểu Lục khéo léo gắp miếng thịt bỏ vào trong nồi, dầu bắt đầu văng lên xèo xèo, anh đưa cho Khương Thi cái nắp nồi: "Cô tránh xa một chút, đừng để bị dầu bắn vào."

Khương Thi một tay cầm nắp nồi làm tấm chắn, một tay kia cầm điện thoại, nhịn không được mà chụp lại dáng vẻ nấu cơm của Tiểu Lục.

Người đàn ông đeo tạp dề, bàn tay khéo léo nấu ăn, trông rất cảnh đẹp ý vui.

Thịt heo chiên giòn đã xong, nồi lẩu và đồ ăn kèm cũng đã chuẩn bị tốt, ba người ngồi xuống quanh cái bàn nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Khương Thi ở nơi này, ở tại nhà mình ăn một bữa cơm đúng nghĩa, cũng là lần đầu tiên ăn lẩu với người khác.

Đôi đũa của cô tự nhiên mà gắp miếng thịt chiên giòn đặt ở trước mặt, miếng thịt mới vừa chiên xong toả nhiệt nghi ngút, được rắc một lớp muối tiêu mỏng.

Cắn một miếng ngoài giòn trong mềm, vị mặn mặn thơm thơm trộn lẫn, hai mắt Khương Thi sáng lên: "Cái này ăn rất ngon, Khương Từ em nếm thử đi, ăn siêu ngon luôn."

Khương Từ tùy tiện gắp một miếng, ăn xong ghét bỏ bĩu môi: "Cũng chỉ có vậy thôi, chỉ vừa đủ ăn, tạm được."

Khương Thi chọc cậu một cái: "Nói chuyện cho đàng hoàng vào."

Tiểu Lục không để lời nói của Khương Từ ở trong lòng, lấy rượu vang đỏ ở một bên, mở nắp, rót cho Khương Từ nửa ly, cũng chuẩn bị rớt cho Khương Thi.

Cô lấy tay che lại miệng ly: "Tôi bị dị ứng, uống sữa bò là được rồi."

Uống rượu vang đỏ với lẩu, cũng là một sự kết hợp kỳ lạ.

Tay nghề của Khương Từ cũng không tồi, phải nói là tay nghề của cả hai chàng trai đều rất giỏi. Nước lẩu rất ngon, thịt chiên giòn và salad cũng khiến cho cô không dừng đũa được.

Ngay từ đầu không khí còn có chút giương cung bạt kiếm, nhưng có lẽ Khương Từ thật sự cảm thấy hai người bọn họ yêu nhau, thỉnh thoảng lại làm phiền Tiểu Lục, ăn được một nửa, ly rượu Khương Từ cầm trong tay đã cạn, đứng dậy muốn đi rót thêm.

Tiểu Lục đè cậu lại: "Ăn nhiều đồ ăn một chút, rượu không nên uống nhiều."

Gương mặt của Khương Từ phiếm đỏ, hốc mắt cũng đỏ lên, có vẻ có chút choáng váng.

Cậu ngồi xuống, ăn hai miếng, bắt đầu lải nhải: "Em thật sự nghĩ không ra, rõ ràng lúc trước còn tốt như vậy? Ngày cô ấy nói chia tay với em, bọn em còn đang cùng đi xem phim."

"Không thể nào có chuyện cô ấy không yêu em, không thể nào!"

"Cái tên Cố gì đó thật sự tốt như vậy sao? Là người ai cũng thực tế như vậy à?"

"Đúng, cậu ta có tiền, em rất nghèo, cho nên trái tim của em là có thể bị chà đạp như vậy sao?"

Khương Từ uống say, trở nên ồn ào lải nhải, một lúc thì chỉ vào Tiểu Lục mắng, một lúc thì lại ôm anh khóc, dáng vẻ như vậy quả thật không thể bỏ mặt.

Cơm nước xong, náo loạn nửa tiếng mới đưa được Khương Từ lên giường ngủ.

Tiểu Lục bắt đầu thu dọn tàn cuộc, Khương Thi ở một bên giúp đỡ, cô chưa từng làm những việc chuyện như vậy, chỉ có thể giúp anh dọn bàn.

Anh rửa chén, cô đứng ở bồn nước bên cạnh, tiếp nhận chén bát từ trong tay anh, rửa sạch.

"Xin lỗi nha Tiểu Lục, xem ra em ấy thật sự rất khổ sở. Nếu như không có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì."

"Đó chỉ là một quá trình nhất định phải đi qua trong đời người nhất mà thôi, cho dù không có cô ở bên, cậu ấy cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là…"

"Chỉ là cái gì?"

"Cậu ấy thật may mắn, có cô ở bên. Có người ở bên so ra vẫn dễ dàng hơn bản thân tự bước ra ngoài, có người có thể tự mình đi ra, có người có thể cả đời cũng không thể đi ra."

Khương Thi bước đến bên cạnh anh hai bước: "Sau này nếu như Tiểu Lục gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh. Cho nên, anh và Khương Từ đều may mắn như nhau."

Lục Kính khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Tôi không cần người ở bên cạnh."

Khương Thi dừng lại, hứng lấy một chút nước, ngón tay bắn tới Tiểu Lục, vẻ mặt ngây ngốc: "Dáng vẻ của anh bây giờ như đang nói “Trái tim bị bỏ rơi rồi nên sẽ không bao giờ yêu nữa" hệt như Khương Từ ngày hôm qua vậy."

"..." Tiểu Lục không muốn tiếp tục đối thoại với Khương Thi.

Rửa chén xong, Tiểu Lục tay trái chống lên bồn bếp, một chân co lên dựa vào bên cạnh thành bồn, một tay cầm nước mật ong đưa lên miệng uống từng ngụm.

Nước mật ong là vừa rồi Khương Thi pha cho anh.

Anh uống rượu nhiều hơn so với Khương Từ, ngay từ đầu không nhìn ra được gì, men say dâng lên đuôi mắt liền có hơi phiếm đỏ, đáy mắt chứa ánh nước nhợt nhạt, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa rất mê người.

Khương Thi đứng ở cách đó không xa, hứng thú bừng bừng mà chụp ảnh anh, chụp xong liền chạy đến bàn ngồi xuống, lựa chọn ảnh chụp, cô không nhịn được muốn đăng một trạng thái.

Chọn một bức ảnh chụp có góc đẹp nhất trong tất cả, soạn chữ: Tiểu Lục đáng thương nhà chị, đến đây chị gái ôm một cái.

Lục Kính tùy tiện đặt cái ly ở trong bồn, đi qua theo cô, nhìn thấy giá sách đầy ắp trên bàn, đáy mắt lộ ra vẻ tò mò. Bàn tay cầm lấy một cái, tùy tiện mở ra, là bản thảo mà Khương Thi dùng để sửa sang lại ý tưởng của mình.

Anh nghiêm túc xem một lúc, thấy các thư mục có tên và mã số phần mềm trên máy tính đang mở: "Cô đang viết tiểu thuyết?"

"Hả? Ừm." Khương Thi sửng sốt một chút, trong tay ấn nút đăng.

Anh đi đến trước mặt của cô, cong lưng, đôi mắt hơi say đối diện với cô: "Cho nên cô tìm tôi, nói là diễn xuất nhưng thật ra là để nghiền ngẫm nhân vật?"

"Có thể nói như vậy."

"Lúc trước cũng không quen biết tôi ư?"

"Ừm, có điều ánh mắt đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy anh là người mang đến linh cảm cho tôi." Khương Thi phát hiện trạng thái của anh không đúng lắm: "Anh làm sao vậy?"

Khóe miệng Lục Kính giật giật, bởi vì cảm giác say nên đầu óc có chút đờ đẫn, anh phải mất chút thời gian mới sắp xếp rõ ràng suy nghĩ.

Ban đầu anh cho rằng cô là người hâm mộ anh, muốn liên lạc với anh nên mới làm bộ không quen biết anh, vài giây trước, cái suy nghĩ này vẫn chưa thay đổi.

Mà anh là vì muốn mài giũa kỹ năng diễn xuất, nhất thời xúc động mới ký cái hợp đồng kia.

Mới vừa nãy, biết được công việc của cô, anh mới hiểu được những lời nói lúc đó khi cô quấn lấy anh ký hợp đồng là có ý gì.

Cô đang nghiêm túc muốn hợp tác với anh, thật sự không có ý định khác đối với anh, thậm chí trước kia cũng không quen biết anh.

Có một số chuyện, cho dù không ai biết nhưng tự mình nhớ tới cũng khiến sống lưng tê dại, xấu hổ muốn chết.

Anh lui về phía sau một bước, đυ.ng vào bàn làm việc, cả người mềm nhũn, trượt xuống theo cái bàn, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào cánh tay, khép miệng lại, giọng nói rầu rĩ truyền đến: "Muốn chết quá đi."

Khương Thi lập tức đứng dậy, ngồi xổm xuống ở bên cạnh anh: "Tiểu Lục, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"

"Mặc kệ tôi đi, tôi muốn yên tĩnh."

Khương Thi ngồi xuống bên cạnh anh, lẳng lặng ở cùng anh, đợi một lúc, người bên cạnh vẫn là cái trạng thái đó, giống như đúc Khương Từ ngày hôm qua, hơi thở phiền muộn lạc lõng trên người kia thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Khương Từ.

Trên giường là một thiếu niên tự kỷ, bên cạnh là một thanh niên tự kỷ, Khương Thi ngẩng đầu nhìn trời: "Tiểu Lục, Khương Thi đang yên tĩnh ở cạnh anh. Anh đừng muốn yên tĩnh, nghĩ tới Khương Thi đi."