Chương 14

Khương Thi đưa Khương Từ về nhà, tâm trạng thấp thỏm gọi điện thoại cho mẹ Khương, điện thoại vang lên năm sáu tiếng mới có người bắt máy: "Mẹ… mẹ, con là Khương Thi."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của mẹ Khương: "Chuyện gì? Nào, nhị đồng, đánh một."

"..." Tiếng đánh bài vang lên thanh thúy truyền vào tai Khương Thi: "Là thế này, Khương Từ có chút việc nên đến thành phố Phong rồi, đêm nay em ấy sẽ ở chỗ của con."

"Biết rồi. Con đưa nó theo là được, mẹ đang bận, không có việc gì thì cúp máy đi. Này, sáu vạn, thắng rồi, đưa tiền đưa tiền đưa tiền hết đi!"

"..." Đầu dây bên kia vang lên tiếng đánh mạt chược, xen lẫn tiếng nói chuyện, vô cùng ầm ĩ, Khương Thi im lặng cúp điện thoại, nhìn về phía Khương Từ đang ngồi trên thảm như cái xác không hồn: "Chị gọi điện thoại cho mẹ rồi, đêm nay em cứ ở chỗ này đi, ngày mai chị đưa em đến nhà ga."

Đầu của Khương Từ gác lên trên bàn gỗ nhỏ, ánh mắt trống rỗng: "Chị, có phải phụ nữ có tiền đều trở nên xấu xa không?"

"..."

Khương Thi không để ý đến cậu, đến tủ lạnh cầm hai hộp sữa bò, bản thân một hộp, đưa cho Khương Từ một hộp.

Khương Từ cũng không thật sự muốn nghe cô trả lời, chỉ là trong lòng cậu đang hoảng loạn, muốn nói chút gì đó, lời nói đến bên miệng nhưng lại không thể nói nên lời.

Tự mình ngồi ở chỗ kia, giống một bức tượng điêu khắc, qua vài phút, ngửa đầu nhìn cô: "Chị, trong nhà có rượu không?"

Khương Thi cầm lấy sữa bò trên bàn, rút ống hút ra cắm vào lỗi hút, đưa cho cậu.

Tay của Khương Từ không nhúc nhích: "... Em muốn uống rượu."

Cậu dựa vào mép giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngửa đầu, đáy mắt ánh lên vẻ đau buồn: "Chị, em cảm thấy em sắp chết rồi."

"..." Khương Thi thở dài đến ngồi xuống bên cạnh Khương Từ: "Em mệt rồi, trước tiên đừng nghĩ những chuyện đó nữa. Uống sữa bò xong thì ngủ một giấc, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi."

"Chị hoàn toàn không hiểu!"

"..."

Khương Thi cảm thấy bản thân bị kỳ thị, không có kinh nghiệm thất tình, đến an ủi người khác cũng không có quyền.

Bởi! Vì! Cô! Không! Hiểu!

Cô lấy điện thoại vừa mới mua ra, gửi tin nhắn cho công cụ hình người: "Tiểu Lục Tiểu Lục, rốt cuộc người thất tình đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Em ấy nói tôi không hiểu em ấy, muốn mượn rượu giải sầu, hoàn toàn mất đi lý tưởng sống."

"Khương Từ thật là quá tùy hứng."

Lục Kính mới vừa về đến nhà, tắm rửa tẩy trang xong, ngồi trước đàn dương cầm ấn phím đàn, nhìn thấy tin nhắn, tưởng tượng ra bộ dạng nhíu mày khó hiểu của cô, gửi qua một đoạn tin nhắn.

Điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Khương Thi cúi đầu yên lặng xem: "Ban đầu sẽ là như thế, để cậu ấy một mình yên tĩnh đi, không cần phải xen vào."

"Có phải quá lạnh lùng rồi không?"

"...." Lục Kính suy nghĩ, mười bảy mười tám tuổi quả thật là một thời kỳ vô cùng mẫn cảm, chỉ là loại chuyện này ngoại trừ để thời gian làm phai nhạt, thì cũng không còn biện pháp nào khác: "Đừng để cho cậu ấy uống rượu. Cho cậu ấy thời gian và không gian, để tự cậu ấy suy nghĩ. Không nghĩ ra thì ngày mai tôi sẽ tìm thời gian tâm sự cùng cậu ấy."

"!!!"

"Tiểu Lục anh tốt quá đi!"

Lục Kính buông điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, tùy ý ấn phím đàn, giai điệu vui tươi giống như dòng nước, thoải mái đổ xuống.

Trợ lý Trịnh làm nước giải khát, đặt một cái ly đặt ở trên ghế nhỏ bên cạnh Tiểu Lục: "Có chuyện gì tốt sao? Anh Diễn Xuyên, hôm nay anh đã cười rất nhiều lần đó."

Lục Kính sửng sốt: "Tôi có cười ư?"

Trợ lý Trịnh gật đầu: "Ừm, rất nhiều lần. Vừa nãy cũng vậy, một mình ôm điện thoại cười ngây ngô."

Lục Kính nghiêm mặt, đứng lên: "Cậu nhìn lầm rồi."

Đi ra được vài bước, lại quay đầu lại: "Khi không có có việc thì đừng kêu cái tên kia, ở trường học tôi dùng tên thật, Lục Kính."

Trịnh trợ lý rất biết lắng nghe: "Được, em đã biết rồi, anh Lục."



Nói chuyện với Tiểu Lục xong, Khương Thi an tâm hơn một chút, thật sự để mặc cho Khương Từ tự ngẫm.

Cô uống sữa bò xong, nghỉ ngơi một lúc, ngồi vào trước máy tính, bắt đầu công việc.

Trong phòng rất yên tĩnh, gần như chỉ có thể nghe tiếng gõ bàn phím.

Khương Từ ngồi một lúc, bụng phát ra tiếng ọt ọt.

Cậu ngồi xe từ thành phố Giang đến đây, trên đường đi chỉ ăn một tô mì gói.

Vừa đến thành phố Phong đã bắt đầu tìm người, trên đường đi còn tìm sai chỗ, gặp được Hứa Nhan lại phải trải qua cảm xúc thay đổi thất thường. Lúc ban đầu không có cảm giác, khi bắt đầu bình tĩnh lại thì chỉ cảm thấy cả người như sắp mất hết sức lực.

Cậu đứng dậy đi mở tủ lạnh, một túi bánh mì nướng lẻ loi nằm ở giữa tủ lạnh.

Trừ cái này ra không còn cái gì khác, tủ lạnh trống rỗng giống như l*иg ngực trống rỗng lúc này của cậu, đau thương vô lực: "Chị, chị không tự nấu ăn sao?"

"A? Không có thời gian, bình thường toàn ăn cơm hộp."

Khương Từ cầm một miếng bánh mì cắn vào miệng, đi chân trần trên mặt đất, yên lặng đứng phía sau Khương Thi một lúc: "Viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền sao?"

"... Miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân."

"Người đàn ông hôm nay là ai?"

"Tiểu Lục? Không phải chị đã nói rồi sao, bạn trai chị đó." Khương Thi mặt không đỏ tim không loạn, đúng tình hợp lý nói ra, hoàn toàn không có một chút sơ hở.

Khương Từ hút một ngụm sữa bò, đi lên phía trước hai bước, nhìn sườn mặt của cô: "Chu Trì đâu? Hai người không ở bên nhau à?"

"Chu Trì?" Khương Thi phản ứng rất nhanh: "Em nhớ lầm rồi sao, chị và anh ta không có quan hệ gì."

Khương Thi mơ hồ nhớ tới trong thông tin của nguyên thân có một cái tên như vậy, cô đã xem qua tất cả lịch sử trò chuyện trên điện thoại và máy tính của nguyên thân, căn cứ vào nội dung nói chuyện phiếm sắp xếp lại các nhân vật có quan hệ từ thân thiết đến xa lạ của nguyên thân.

Nếu như nhắc tới tên thì trong lòng cô đại khái hiểu một chút.

Theo cô biết, Chu Trì và nguyên thân là bạn học trung học, nhưng lịch sử trò chuyện đều là nội dung rất bình thường, hẳn là không tồn tại quan hệ thân mật.

Tại sao Khương Từ lại hỏi như vậy?

Vẻ mặt của Khương Từ sáng tỏ: "Không theo đuổi được à?"

!!!

Vẻ mặt của Khương Thi khϊếp sợ.

"Có phải chị cảm thấy bản thân che giấu rất tốt không? Bỏ đi, chị em cùng cảnh ngộ, em cũng không nói chị nữa." Vẻ mặt Khương Từ tang thương: "Người họ Lục em vẫn chưa thừa nhận, kêu anh ta đừng tự đến làm quen."

"... Như vậy mà hôm nay em còn gọi người ta là anh rể?"

"... Lúc đó là em bị kinh ngạc, không tính."

"Thật ra là em muốn xác định xem anh ấy có phải là bạn trai mới của Hứa Nhan hay không." Đến chị gái cũng bán luôn.

"..." Khương Từ một lần nữa co vào góc tường.

Một lần không cẩn thận gϊếŧ chết bầu trời.

Khương Thi bất lực.



Khương Thi và Trương Dương hẹn ngày hôm sau sẽ xử lý chuyện điện thoại.

Đối với cuộc sống của con người hiện đại thì điện thoại quá mức quan trọng, ngày hôm qua khi về nhà, đi ngang qua cửa hàng chuyên bán điện thoại, cô trực tiếp đổi trước, kêu người bán hàng đưa hóa đơn.

Thời gian hẹn là giữa trưa mười hai giờ rưỡi, Khương Thi một mình đi đến trước trường trung học Số Một của thành phố Phong, ở một chỗ tránh gió trước cửa trường đợi người.

Người đến chỉ có Trương Dương và Vương Hạo, Vương Hạo chính là thằng nhóc tóc vàng đã tiêu hủy điện thoại của cô.

Khương Thi đưa hoá đơn qua: "Tôi đổi chiếc điện thoại cùng giá với chiếc bị hư ngày hôm qua, bây giờ rẻ hơn, tổng cộng chín nghìn tệ. Hai cậu xem bằng chứng đi."

Trương Dương móc trong túi quần, móc thật lâu, lấy ra năm tờ tiền đỏ, còn có mấy chục tệ tiền lẻ: "Chị, năm người bọn em gom lại, chỉ có bấy nhiêu thôi."

Vương Hạo ngồi ở bên cạnh Trương Dương, cả người mềm giống như không xương ở trên ghế, trong miệng ngậm một cây kẹo mυ"ŧ: "Chị, bọn em chỉ có bấy nhiêu, cho dù chị có đem bọn em đi bán cũng không được tới chín nghìn tệ."

Giọng điệu lười biếng, qua một ngày, trận sợ hãi ban đầu kia đã tiêu tán, tóc vàng rõ ràng đã khôi phục lại bộ dạng vô lại ngày thường kia.

Khương Thi cũng không sợ: "Vậy tôi vẫn nên cầm bảng tên đi vào trường hỏi một câu. Các cậu lấy không ra thì tôi cũng không thể so đo với con nít đúng không? Nhưng phụ huynh sẽ nói đạo lý, tiện thể nói với trường chuyện đe dọa bạn học cùng lớp lấy tiền…"

Trương Dương đứng lên ngăn cô lại: "Chị, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ thương lượng, kêu phụ huynh tìm trường học thì không thú vị."

Vương Hạo cũng ngồi thẳng dậy, cụp mi rũ mắt nói: "Chị, em sai rồi. Bọn em sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ trả số tiền này cho chị. Nhưng mà phải có thời gian mới được, buổi chiều tan học em sẽ đi tìm việc làm thêm."

Khương Thi liếc mắt nhìn Trương Dương, Trương Dương lập tức tỏ thái độ: "Em cũng vậy, sau tan học sẽ đi tìm việc làm thêm, nhanh chóng trả tiền lại cho chị."

Tối hôm qua cô đã hỏi Khương Từ, một tháng cậu được khoảng một ngàn tệ tiền sinh hoạt phí. Ngoại trừ những học sinh gia đình thật sự giàu có thì đại đa số học sinh ngoại trừ tiền ăn cơm, trên người cũng không có dư bao nhiêu tiền.

Mà Trương Dương và đám người Vương Hạo, còn ở bên ngoài làm lấy tiền thay người khác làm việc, Khương Thi đoán trên người bọn họ cũng không có tiền.

Cô uống một ngụm trà sữa: "Những công việc bán thời gian đó các cậu đừng làm sớm."

Vẻ mặt của Trương Dương và Vương Hạo ngây ngốc: "???"

"Rủi ro cao, không ổn định, cũng không phù hợp với thân phận hiện tại của các cậu."

Vương Hạo cười, muốn nói ra hai câu chế giễu, bọn họ không làm việc như vậy thì sao có thể kiếm tiền?

Khương Thi đặt trà sữa xuống: "Các cậu có biết cách tìm hiểu tin tức không?"

"Những chuyện gần trường, không có chuyện gì bọn em không biết rõ."

"Như vậy đi, các cậu giúp tôi làm công, đều là mấy việc lặt vặt. Một lần hai… một lần một trăm, hai người các cậu chạy vặt bốn năm chục lần là có thể trả hết nợ cho tôi."

Trương Dương vỗ bàn một cái: "Chị nói thật sao?"

Bọn họ thật sự không có tiền, cũng không dám nói cho người nhà, đánh không lại, trốn không thoát. Hai học sinh trung học muốn đi con đường đứng đắn nhanh chóng kiếm được chín nghìn tệ, dường như là không có khả năng.

Mà cô nguyện ý lùi lại một bước, bọn họ không có lý do gì phải từ chối.

"Ừm, chỉ là có một điều kiện, khi làm công cho tôi, không cho phép làm việc bán thời gian khác, chuyện như ngày hôm qua cũng không cho phép."

"Được, bọn em đồng ý."

Khương Thi lấy ra hợp đồng đã soạn sẵn, hai người không nói nên lời, không ngờ tới cô lại làm việc cẩn thận như vậy, còn muốn ký hợp đồng.

Ký hợp đồng xong, cô cất phần của mình vào trong túi: "Bây giờ giao cho các cậu nhiệm vụ thứ nhất, đi tìm hiểu rõ ràng quan hệ của Hứa Nhan và Cố Đình Lạc. Tìm hiểu rõ ràng rồi gửi tin nhắn nói cho tôi thì tính là hoàn thành một việc vặt."

Vương Hạo: "Còn có thể có quan hệ gì? Chính là quan hệ yêu đương đó!"

Khương Thi lắc đầu: "Không thể nhìn mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy Hứa Nhan và vị hoa khôi nam họ Cố kia không phải giống như các cậu nghĩ. Động não nhiều vào, hỏi được rồi thì nói với tôi."



Khương Thi chuẩn bị ngồi xe điện ngầm trở về, buổi chiều muốn đưa Khương Từ đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện để Tiểu Lục khuyên bảo cậu một chút.

Cô bước đi tương đối vội vã, đã đến giờ nghỉ trưa, học sinh trên đường rất nhiều.

Không để ý đυ.ng phải người, cô theo bản năng duỗi tay ra kéo, người bị đυ.ng trong tay có cầm một hột giữ nhiệt, vốn dĩ chân đứng không vững sắp ngã sang bên cạnh, được Khương Thi giữ chặt mới không té ngã.

Sau khi cô ấy đứng thẳng dậy, đưa mắt lên nhìn thì nhận ra Khương Thi: "Là chị, chị gái của A Từ…Khương Từ."

Khương Thi nhướng mày, cảm thấy bản thân thật may mắn, vậy mà có thể gặp được Hứa Nhan: "Ừm, em không sao chứ?"

Hứa Nhan lắc đầu: "Em không sao cả, cảm ơn chị. Ngày hôm qua cũng, vô cùng xin lỗi."

Khương Thi nhìn đồ cô ấy cầm theo trong tay, vừa rồi cũng cùng một hướng với cô: "Chị đến cửa bên kia của tàu điện ngầm, cùng nhau đi một đoạn không?"

Hứa Nhan không từ chối, đuổi kịp bước chân của Khương Thi, cúi đầu, có chút khó xử: "Ngày hôm qua những người đó…"

"Không sao cả, chị đã giải quyết với bọn họ rồi. Em biết là bọn họ đang tìm em?"

"Ừm, thật sự rất xin lỗi. Ở trường học đôi lúc cũng sẽ xảy ra những chuyện giống vậy, chỉ là không có quá đáng như thế"

"Không nói với người nhà thì có sao không?"

Hứa Nhan lắc đầu: "Không sao cả, em không sao. A… Khương Từ anh ấy vẫn khoẻ chứ?"

"Em còn thích em ấy sao? Chính là em trai của chị."

"Em… Nói những chuyện đó không có ý nghĩa gì, em chỉ là muốn nói với chị một tiếng xin lỗi, chuyện ngày hôm qua, còn có chuyện của Khương Từ." Hứa Nhan cúi đầu: "Em muốn đi hướng bên kia, tạm biệt."

Khương Thi đứng ở chỗ cũ nhìn theo Hứa Nhan, vẫn luôn cảm thấy bóng lưng mảnh khảnh yếu ớt kia có chút quen mắt, trong lòng có gì đó muốn bộc phát, nhưng lại chết sống không nghĩ ra.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Khương Từ: "Alo?"

"Chị, khi nào trở về?"

"Mọi chuyện xong rồi, sẽ lập tức trở về."

"Ừm, vậy chị nhanh lên. Trưa nay ăn lẩu, bạn trai của chị em cũng gọi tới rồi."

Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại.

Khương Thi: "???"

Khương Từ: “!!!”