Chương 7

Trịnh Thuần kéo va li đứng trước khu dân cư, vẻ mặt chín chắn e dè, trông như một nô ɭệ văn phòng tiêu chuẩn, nhưng lòng thì cuồn cuộn sùng sục như nước sôi: Bắt đầu từ hôm nay, anh ta sẽ là trợ lý sinh hoạt cá nhân của Kỷ Diễn Xuyên, một trong những trụ cột của Star Entertainment!

Cho tới lúc này, trợ lý Trịnh vẫn cảm thấy mơ hồ không chân thực, anh ta vốn là chỉ là một trợ lý nhỏ làm việc lặt vặt mà thôi.

Công ty bất ngờ thông báo rằng muốn tìm một trợ lý sinh hoạt cho đỉnh lưu Kỷ lúc theo học ở Học viện Điện ảnh Nam Phong, có kiểm tra đầu vào, ai muốn thuyên chuyển công tác thì đăng ký với công ty.

Là trợ lý nhỏ ở tầng dưới chót nhất của công ty, cho dù thuyên chuyển công tác thất bại cũng không mất gì, vậy nên anh ta ôm tâm lý thử một lần đi đăng ký.

Kiểm tra đánh giá trợ lý không khó nhưng cạnh tranh vô cùng khốc liệt, cùng thi chung với anh ta còn có hơn ba mươi đồng nghiệp nữa, trong đó có 90% là nữ, hơn nữa năng lực nghiệp vụ cực kỳ xuất sắc, thời gian làm việc lâu hơn anh ta rất nhiều.

Anh ta vốn cũng không hy vọng gì nhiều nhưng không ngờ công ty lại chọn mình.

Khi anh ta thu dọn đồ đạc từ công ty qua đây, một nhóm chị em dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chòng chọc sau lưng anh ta không hề che dấu, suýt chút nữa đã phá vỡ hàng phòng thủ của anh ta.

Anh ta còn nghe nói rằng hầu hết nhân viên công tác bên cạnh Kỷ Diễn Xuyên đều là nam, hơn nữa tuy anh đã ra mắt được sáu năm nhưng chưa bao giờ bị truyền ra tai tiếng với ngôi sao nữ nào. Lâu ngày, trong giới bắt đầu có những người bịa đặt đồn nhảm nói anh là gay.

Trong lòng trợ lý Trịnh có chút sợ hãi, nếu tin đồn là sự thật thì sao? Nếu như đỉnh lưu... với anh ta...

Trợ lý Trịnh vừa suy nghĩ lung tung vừa đẩy cửa vào, trong phòng khách sáng sủa rộng rãi bày đầy những bó hoa hồng cực lớn, trong đó có một số đã héo, có một số đang khô héo, bó trên bàn là bó tươi nhất, đỏ tươi ướŧ áŧ, hẳn là mới nhận được gần đây.

Trợ lý Trịnh chậm rãi đi vào, vẻ mặt khó tin, sao nhà đỉnh lưu lại có nhiều hoa như vậy chứ?

Các bó có kích thước đồng đều, được đóng gói cẩn thận, còn toàn là hoa hồng đỏ.

Trợ lý Trịnh có thế giới nội tâm vô cùng phong phú bắt đầu tự tưởng tượng, chẳng lẽ đỉnh lưu đang hẹn hò bí mật ư?

Nhiều hoa hồng đỏ diêm dúa lòe loẹt và tươi đẹp như vậy, xem ra là mỗi ngày một bó, tình yêu nóng bỏng như lửa.

Phụ nữ thường không tặng hoa cho bạn trai đúng không? Nói cách khác, người tặng hoa cho đỉnh lưu có thể là… đàn ông.

Trong lòng trợ lý Trịnh giật thót, cảm giác như mình đã phát hiện ra một bí mật lớn của đỉnh lưu.



"Mấy chương gần đây ngọt ngào quá, Đại Đại quá tuyệt!"

"Ngọt ngất luôn rồi, tôi cũng muốn có một người bạn trai trẻ con ngọt ngào như Tiểu Thịnh!"

"Tôi yêu Tiểu Thịnh - người ghen tị làm nũng đến mức khiến mình vào viện quá, Đại Đại hãy tăng tốc đi ạ…"

"Tôi cảm thấy Đại Đại viết cảnh tình cảm tốt hơn trước rồi, Tiểu Thịnh thật biết cách bắt lấy tôi!"

"Tiểu Manh Vật: Đại Đại, đói, măm măm!"



Khương Thi lướt qua đọc từng bình luận một, phản ứng của độc giả cũng khá ổn, quả nhiên các độc giả của cô đều là thiên sứ.

Trước đây, đọc bình luận là niềm vui lớn nhất của cô, so với tiền nhuận bút còn khích lệ cô hơn, nhưng gần đây cô cảm thấy hơi khó chịu.

Những cảnh tình cảm cô viết không hề tốt chút nào, những cảnh tượng và tình tiết cô miêu tả hoàn toàn dựa vào ký ức lúc ở bên Tiểu Lục. Cô chẳng qua là miêu tả một cách máy móc dáng vẻ hai người họ ở bên nhau, lúc đánh chữ nội tâm cô rất bình tĩnh.

Cô hoàn toàn không cảm nhận được sự "ngọt ngào" thường xuyên được độc giả nhắc đến dưới lời nhắn, Khương Thi cảm thấy mình đang lừa dối họ, cô sợ một ngày nào đó độc giả sẽ vạch trần ra chuyện cô không thể viết ra những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, bởi vì cô vốn chưa từng yêu đương bao giờ.

Cảm giác khi yêu một người rốt cuộc là như thế nào?

Cô đột nhiên vô cùng muốn biết.

Sau một thời gian ngắn trầm cảm tự kỷ, ngày tháng vẫn phải hướng về phía trước. Ngay cả khi đã dự cảm được những trở ngại to lớn trên con đường sự nghiệp của mình thì cô vẫn phải bình tĩnh và không được lộ ra hèn yếu. Mở đề cương ra, hai chữ "ôm hôn" to đùng vô cùng kiêu ngạo đâm thẳng vào mắt cô, giống như đang gửi thiệp khiêu chiến cho cô vậy.

Ôm hôn: ôm và hôn là một trong những động tác của cơ thể nhằm thể hiện tình cảm thân mật giữa người với người.

Khương Thi đã gửi một tin nhắn cho Tiểu Lục, chú thích đã đổi từ "công cụ người dự bị" thành "công cụ người": "Tiểu Lục, Tiểu Lục, anh đã từng hôn chưa?"



Đã qua 5 phút, đối phương vẫn chưa trả lời.

Chắc là anh đang lái xe, cô chủ động tìm cớ cho anh. Khương Thi đứng dậy, cầm lấy áo khoác và túi đi ra ngoài.

Dù sao thì anh cũng không thể trốn thoát, nhiệm vụ của buổi hẹn hò hôm nay là ôm và hôn.

Khương Thi là một mặt trời nhỏ, cô đi đến đâu cũng tỏa sáng rực rỡ, hôn chỉ là động tác của cơ thể nhằm thể hiện tình cảm thân mật mà thôi, không có gì đáng sợ cả!

Lục Kính đang đỗ xe ở bên đường trầm lặng nhìn tin nhắn, cô lại đang ám chỉ gì vậy?

Chỉ mới tiếp xúc được mấy ngày thôi, anh đã thăm dò được được hành vi cách cư xử của cô rồi, lúc cô dò hỏi lờ mờ như vậy chứng tỏ cô vô cùng hứng thú với vấn đề đó và sẽ hành động ngay lập tức.

Có lẽ bởi vì thiếu hiểu biết cho nên mới không sợ hãi. Sự to gan của cô thường khiến anh trợn mắt, cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể quen được.

Tuy rằng khi ký hợp đồng, dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của cô, anh đã đồng ý nới lỏng chừng mực về các cử chỉ thân mật, nhưng thực ra trong lòng anh cũng không định làm như vậy.

Bây giờ anh càng cảm thấy không thể dung túng cho hành vi tùy ý làm xằng làm bậy của cô. Tư duy của cô nhảy vô cùng xa, rất không kiên trì. Anh sợ rằng cô sẽ ngày càng được nước lấn tới và một ngày nào đó sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng đến ngay cả có trả tiền anh cũng sẽ không làm.

Lục Kính cảm thấy hôm nay sẽ lại là một ngày nhốn nháo lộn xộn.

Khương Thi mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái: "Tiểu Lục, anh có thấy tin nhắn tôi gửi cho anh không?"

Đến sớm vậy, cô gái này đúng là không ngại ngùng chút nào.

"Vừa thấy rồi."

Cô hơi nghiêng người về phía anh, đồng thời mở túi xách lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bút: "Vậy anh có kinh nghiệm không?"

"..." Có thể đừng nói trắng ra vậy không, nội tâm Tiểu Lục gào thét, lạy cô luôn mà: "Sao cô lại hỏi cái này?"

"Nếu như có kinh nghiệm, liệu anh có phiền khi chia sẻ một chút hay không? Tôi muốn biết cảm giác hôn là như thế nào."

Lúc xuống lầu cô không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, nếu anh có thể chia sẻ kinh nghiệm của bản thân thì cô cũng không cần tự mình cảm nhận nữa, ít nhất là không phải lúc này.

“… Chia sẻ?” Lục Kính nhíu mày, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn một tên biếи ŧɦái: “Mỗi ngày trong đầu cô đều đang suy nghĩ cái gì vậy?"

“Anh cũng không có kinh nghiệm hả?” Trong đôi mắt hạnh hiện lên chút kinh ngạc rồi lại chuyển sang thất vọng.

"Khụ, ai bảo là không vậy. Tôi giống người không có kinh nghiệm lắm à?" Trong lòng anh cảm thấy ấu trĩ nhưng lại không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt cô, hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước, về khí thế nhất định không thể thua.

Khương Thi đã nhìn thấu tất cả: "Đừng cứng miệng, trông chẳng ra làm sao cả."

"..."

Cô vỗ vỗ bờ vai anh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy yên tâm hơn hẳn: "Nếu chúng ta đã không có kinh nghiệm, vậy chi bằng cùng luyện tập đi?"

"... Luyện tập? Luyện tập cái gì?"

Đây là loại ngôn từ hổ báo gì vậy?

“Ôm hôn đó, tôi muốn biết cảm giác hôn là như thế nào.” Khương Thi trực tiếp đánh vào vấn đề, không giả bộ nữa: “Tiểu Lục, chúng ta thử xem?”

“… Khương Thi, như vậy không ổn.” Anh trực tiếp gọi tên cô, hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Trước đây, cô luôn gọi anh là Tiểu Lục, còn anh chưa từng gọi cô.

Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo, giọng điệu nghiêm nghị: "Đừng có bởi vì trẻ tuổi tò mò mà quyết định một cách bốc đồng, cô nên trân trọng bản thân mình hơn."

Khương Thi nhìn anh sững sờ, hôm nay anh vẫn ăn mặc như Thịnh Minh với tóc mái giả và kính rộng che gần hết khuôn mặt, các nét trên khuôn mặt đã thay đổi thành khuôn mặt của người qua đường, nhưng đôi mắt của anh vẫn nghiêm nghị sắc bén, tràn đầy khí thế.

Cô đột nhiên get được sức hấp dẫn sau khi thay đổi trang phục của Tiểu Lục, dường như kể cả khi không còn vẻ bề ngoài đẹp đẽ đó thì anh vẫn tỏa sáng lấp lánh. Và cô cũng thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là bị trách mắng nhưng nhịp tim lại mất kiểm soát, đầu ngón tay hơi tê dại.

Chẳng lẽ mình là một kẻ biếи ŧɦái ư?

“Tôi biết rồi.” Khương Thi gần đây vốn có hơi ủ rũ nhưng khi đột nhiên phát hiện ra con người mới của mình, cô lại thấy khó chấp nhận được. Cô thu mình trong góc như bị tự kỷ, không nói thêm gì nữa.

Lục Kính lái xe, khóe mắt vẫn liếc qua quan sát cô, nhìn cô cô đơn không còn sức lực co rụt lại như một quả bóng thì thấy hơi hối hận vì mình đã quá nặng lời.

Quay lại giải thích cho chính mình, cô tùy tiện không đề phòng người khác, nếu sau này tách ra, cô vẫn cứ như vậy thì không biết sẽ phải chịu thiệt nhiều đến mức nào. Anh là đang chỉ bảo cô, ừm, xuất phát điểm và cách làm của anh là hoàn toàn đúng đắn, những bạn nhỏ không hiểu chuyện phải được chỉ bảo thật tốt.



Sau khi nam chính Thịnh Minh trong sách xuất viện, nữ chính Tiểu Tô đau lòng bạn trai nhỏ của mình và cảm thấy do chính mình quá bận rộn với công việc mà bỏ bê bạn trai nên đã dành ra một ngày để ở bên Thịnh Minh.

Chó con Tiểu Thịnh cũng có suy nghĩ riêng của mình, chị gái bận rộn công việc, áp lực cuộc sống vô cùng lớn nên Thịnh Minh đã đưa Tiểu Tô đến công viên giải trí.

Trong đại cương của nguyên chủ có viết, chính vì cuộc hẹn hò này mà cặp đôi vốn còn đang xa lạ đã có một sự thay đổi nhỏ, nhưng rất quan trọng đối với tình cảm của hai người, vậy nên hôm nay hai người bọn cô cũng đến công viên giải trí.

Lúc Lục Kính dừng xe xong, Khương Thi vẫn đang rơi vào trạng thái tự kỷ không hề nhúc nhích, dáng vẻ mất hồn vừa ủ rũ vừa u sầu.

Anh xuống xe, đi về phía bên kia rồi mở cửa xe, cởi dây an toàn cho cô, một tay đỡ nóc xe, khí chất thay đổi trong một giây: "Hôm nay chị gái tính dẫn em đến đây chơi cái gì?"

Giọng điệu anh ngọt ngào mềm mại đến khó tin, ngay cả biểu cảm cũng trở nên ấm áp như ánh dương, là nhân vật nam chính vừa đáng yêu vừa ngọt ngào của cô.

Khương Thi hồi sinh ngay lập tức, cô nắm lấy tay anh nhảy xuống xe.