CHƯƠNG 32.2
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiệc sinh nhật Tiếu Dao đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng sắp tới.
Vì tham dự tiệc sinh nhật lần này, cũng "ở trước mặt chị em trước kia khoe khoang", cậu ấy có thể nói là hao hết khổ tâm, tay trái đeo lên vòng tay chuỗi hạt hoa cúc Chu Hải Vinh mới vừa mua cho cậu, tay phải mang đồng hồ đáng giá nhất Chu Hải Vinh mua cho cậu, phun nước hoa mê người nhất, trang điểm ba bốn lần, mặc quần áo định chế, đứng trước gương đứng ngắm nhìn, Tiểu Bạch hoa nháy mắt liền trở nên diễm lệ quý khí.
Kế tiếp là một trận đánh ác liệt, cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn, cậu cảm thấy cậu khả năng phải mua trước nhiều thuốc nhỏ mắt một chút, về sau "Lê hoa nhất chi tái xuân vũ*" chính là thái độ cơ bản bình thường của cậu, thiết lập nhân vật Lâm muội muội** lên sàn.
*Một cành hoa lê mùa xuân vươn nước mưa: chỉ hành động khóc.
**Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, một nhân vật mêm yếu, tìm hiểu thêm có thể lên google nhá.
Tiệc sinh nhật lần này, số người tham gia có hơn một trăm, một số là người Tiếu Dao mời đến, số nhiều còn lại là bằng hữu của Chu Hải Vinh. Một đống tuấn nam mỹ nữ lớn, đi vào là thanh sắc khuyển mã*, mắt đầy hương sắc mỹ nữ, hương rượu say lòng người. Tiếu Dao và Chu Hải Vinh cùng nhau lên sân khấu, là tiêu điểm trong mắt mọi người, cũng là "thời khắc vinh quang nhất cuộc đời" của Tiếu Dao nguyên tác, cực kì thỏa mãn lòng hư vinh của cậu ấy.
* Thanh sắc khuyển mã: Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. "Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát da^ʍ nhạc của giai cấp thống trị trước đây.
Trong lớp cậu có vài bạn học cũng tới, Tô Lâm cũng là một trong số đó. Bởi vì lần này đặt bao hết là Tô Lâm giúp gấp, cậu ta còn tự mình đi chào hỏi riêng. Bất quá cậu cùng Tô Lâm chỉ có thể tính là bạn học bình thường, quan hệ cũng không tính là tốt, cậu chân chính phải tiếp đón, là những "Chị em ngày trước".
Tỷ như Trần Tiểu Phàm, Hà Minh Minh, trước kia những người này từng củng Tiếu Dao thuê chung nhà, quan hệ rất tốt. Hà Minh Minh vừa thấy cậu liền châm chọc mỉa mai nói: "Ai nha, vị quý phu nhân này là ai nha, bay lên cành cao biến phượng hoàng, tôi cũng không dám nhận nha."
Tiếu Dao từ sau khi xuyên qua, liền không còn thân cận với những người này, trừ phi cốt truyện yêu cầu, cậu hình như cũng rất ít theo chân bọn họ, bởi vì những tỷ muội này tụ tập với nhau, mở miệng là lời thô tục, cậu rất không thích ứng. Miệng tiện cũng là một loại thô tục, gay càng tục, miệng càng tiện, bất quá cũng chỉ là cách thức nói chuyện lúc chị em ở bên nhau, cô mắng tôi bích trì*, tôi nói cô tiểu tiện nhân, cậu chịu không nổi hình thức mà mấy chị em này của Tiếu Dao chơi cùng nhau.
*Bitch- mời google dịch nha. Ngại quá không dám ri.
Vì thế cậu mặt ngọt ngào ôm bả vai Hà Minh Minh: "Chị à, đừng giận em, đợi lát nữa tặng chị một bộ đồ trang điểm, Hải Vinh mua cho em, rất đắt đó."
Hà Minh Minh trừng mắt liếc cậu một cái: "Cậu dám đem dáng vẻ lẳиɠ ɭơ này cho Chu Hải Vinh xem không?"
Tiếu Dao cười hì hì cô ta buông ra, mông vặn vẹo: "Em ở trước mặt hắn còn lười này."
Trần Tiểu Phàm nói: "Bọn này cho rằng cậu bay lên đầu cành, mặc kệ người nghèo khó như chúng ta rồi."
Tiếu Dao lập tức kính rượu: "Chị em tốt, cả đời!"
Thoát ra tù chỗ nhóm bọn họ, mồ hôi của Tiếu Dao chảy ướt cả người.
Trời ạ trời ạ, mấy tiểu yêu tinh này sao lại diễn nhiều như vậy!
Bất quá chính cậu diễn cũng không ít, từ trong đàn tỷ muội ra, tới rồi chỗ nhóm Chu Hải Vinh, lập tức liền thay đổi một dáng vẻ khác, có thể nói là trầm tĩnh thủy tú, thẹn thùng mà đi theo bên người Chu Hải Vinh, giống như cô vợ nhỏ hiền huệ.
Tiếu Dao có thể nói là cực phẩm phái thanh thuần, phàm là có thể làm công, không có ai sẽ không nhìn thêm hai lần, ánh mắt đánh giá nhìn cậu mang đủ kiểu ái muội, đến nỗi những người chỉ làm thụ kia, cũng sẽ nhìn cậu thêm vài lần, trong ánh mắt đó là ghen ghét, hâm mộ, bên này sau khi cười tủm tỉm cùng cậu hàn huyên, mặt liền cùng nhau mắng chửi cậu làm bộ làm tịch: "Giả thanh thuần cho ai xem, cũng chỉ có Chu lão nhị kia mắt mù nhìn trúng cậu ta."
"Đúng thế, trước kia tôi cùng cậu ta tham gia chung một buổi tụ hội, cũng không biết cậu ta điên thế nào đâu."
"Người ta gặp được kim chủ, lên bờ hoàn lương đấy."
"Hoàn lương? Không biết đạo lý một ngày vì xướng cả đời vì kỹ* sao! Xem cậu ta có thể giả vờ bao lâu!"
*Một ngày hát cả đời làm kĩ nữ
"Các người làm sao biết Chu thiếu không biết dáng vẻ vốn có của cậu ta là cái dạng gì? Nói không chừng Chu thiếu chính là thích tiện, mấy người đã quên những bạn trai cũ trước kia của hắn rồi à, mỗi người đều là tiểu yêu tinh?!"
"Vậy thì cũng phải, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!"
Hiện trường ồn ào, lại đều là người biết chơi, nói chuyện cũng thập phần không cố kỵ, nhiều ít Tiếu Dao cũng nghe được một ít. Không thể không nói, cậu cảm thấy mấy tiểu yêu tinh này tuy rằng lời nói việc làm là ghen ghét, nhưng thật đúng là một lời trúng đích!
Nghĩ đến đây, cậu liền ở trong đám người đi tìm Tô Lâm. Hiện trường mời ban nhạc, đèn màu lập loè, mê ly mà ái muội, nơi nơi đều là tửu sắc du͙© vọиɠ. Cậu ở giữa sân nhảy, nhìn thấy Tô Lâm.
Một đám người ở kia nhảy Disco, Tô Lâm ở bên trong vẫn bắt mắt như cũ, đẹp đúng là rất đẹp, điên cũng là rất điên, cậu ta nhảy múa đặc biệt tốt, nhiệt lực mười phần, dẫn tới một đám nam nhân vì cậu ta mà điên cuồng, chuyển động thân thể muốn tới gần cậu ta.
Nhảy đến ra lửa, thật là một yêu nghiệt.
Cậu từ trong quang ảnh đong đưa thấy được Chu Hải Vinh cách đó không xa, cùng hai bằng hữu của hắn đứng chung một chỗ, chỉ nhấp rượu, xem Tô Lâm ở đây nhảy đến phát nhiệt.
Những nhóm tiểu yêu tinh đó nói rất đúng. Chu Hải Vinh vẫn luôn thích ăn chính là thịt kho tàu, màu sắc tươi ngon mê người, ăn nhiều, ngẫu nhiên nếm đến một ngụm anh đào đông lạnh, cảm thấy ngọt thanh ngon miệng, bất quá khẩu vị là rất khó đổi, anh đào đông lạnh ăn nhiều vài lần, liền sẽ phát hiện chính mình yêu nhất kỳ thật vẫn là thịt kho tàu ăn rất nhiều năm. Nhưng bạn cũng không thể nói hắn gạt người, bởi vì thời điểm hắn ăn anh đào đông lạnh cũng là thiệt tình cảm thấy mỹ vị ngon miệng.
Tiếu Dao cảm thấy câu chuyện này nói cho mọi người một chân lý phổ biến, kêu "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", tựa như cậu ấy sau lại cuồng loạn, mắng Chu Hải Vinh "Cẩu không đổi được ăn phân".
"Em sao lại trở thành như vậy," cậu lại nghĩ đến cảnh tượng kia, Chu Hải Vinh đau lòng lại phiền chán mà nói, "Em sao lại trở thành như vậy."
"Tôi chính là người như vậy, tôi chính là người như vậy!" Tiếu Dao hồng mắt quát, "Thật xin lỗi, tôi không phải kiểu người như anh tưởng!"
Sau khi gương mặt thật bại lộ, người yêu nhau càng lúc càng xa, Chu Hải Vinh từ đầu đến cuối yêu, đều là thịnh thế bạch liên Tiếu Dao cậu ấy hao tổn tâm cơ ngụy trang thành, cho nên khi Tiếu Dao bại lộ tướng mạo cậu ấy sẵn có, hắn giật mình chán ghét, mà Tiếu Dao, vì tiền đi câu nam nhân, chính mình lại luân hãm bên trong tình yêu.
Đại khái ngay từ đầu liền chú định kết cục bi kịch, mà tính cách Tiếu Dao quá cực đoan, cho nên khó mà nhìn rõ.
"Anh không phải thích sạch sẽ nhất sao, cậu ta là đồ lẳиɠ ɭơ, bị nhiều người ngủ qua!" Cậu ấy khàn cả giọng mà lên án Tô Lâm, dùng lời ác độc nhất mà hình dung cậu ta, lại đem Chu Hải Vinh đẩy xa hơn.
"Cậu không phải Tiếu Dao mà tôi biết." Chu Hải Vinh nói, "Sao cậu lại biến thành như vậy."
Tiếu Dao nghĩ một chút, chỉ cảm thấy máu cả người dâng lên, cũng không biết là uống nhiều rượu quá hay là ánh đèn quá lóa mắt, cậu cảm giác có chút choáng váng.
《 Hào Môn Nam Tức 》, cậu ấy một là không cẩn thận uống say rượu, kế hoạch cầu hôn cũng bỏ phí, Chu Hải Vinh thấy cậu ấy say, trước tiên gọi người đưa cậu ấy về nhà.
Chu Hải Vinh cũng không có sai, tiệc sinh nhật hắn, mời nhiều bằng hữu như vậy, không có đạo lý đi luôn. Huống chi hắn năm rồi ăn sinh nhật, nào thứ không phải chơi suốt đêm.
Chỉ là lúc này đây hắn sau đó cũng uống say, mơ màng hồ đồ cùng Tô Lâm ngủ trên một cái giường, đây chính là kịch bản phim thần tượng, yêu ngươi sau một đêm say.
Khả năng hoàn cảnh quá ồn ào, cậu cảm giác rất bực bội, cảm thấy chính mình hiện giờ giống như con rối gỗ giật dây, thực chán ghét loại cảm giác này.
Tất cả đều con mẹ nó cùng cậu không có quan hệ gì, Chu Hải Vinh cũng vậy, Chu gia cũng thế, cho dù là những người này, thế giới này, đều cùng cậu không có gì quan hệ, cậu đều không quan tâm, cậu muốn làm chuyện chính mình muốn làm, yêu người mình muốn yêu, trở thành Tiếu Dao cậu muốn trở thành.
"Em làm sao vậy, uống nhiều quá?"
Chu Hải Vinh quan tâm hỏi cậu.
Cậu hơi hơi híp mắt, nhìn quang ảnh màu đỏ của Chu Hải Vinh, gật gật đầu nói: "Em khả năng uống say, em muốn về nhà."
Chu Hải Vinh liền bảo Tiểu Đường đi đưa cậu trở về, đưa cậu ra cửa. Bên ngoài gió có chút nóng, nhưng an tĩnh hơn nhiều, cậu lên xe, nghiên người dựa lên ghế, híp mắt nhìn Chu Hải Vinh.
"Chu Hải Vinh." Hắn kêu lên.
Chu Hải Vinh thăm tiến đầu tới, nói: "Làm sao vậy?"
"Sau này...... Dù là không quan hệ, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."
Chu Hải Vinh cho rằng cậu đang nói lời say, cười nói: "Anh gọi điện thoại cho dì Vương, bà ấy sẽ chăm sóc em, anh trễ chút trở về."
Hắn đóng cửa xe, vẫy tay với Tiếu Dao. Tiếu Dao lại không nhìn thấy, cậu đã say, say trong ảo tưởng của mình. Chu Hải Vinh với cậu mà nói, hiện giờ bất quá là một người ngoài cuộc.
Tiểu Đường rất nhanh liền đưa cậu về nhà, đỡ đỡ cậu đi vào. Dì Vương chạy nhanh ra tới nói: "Làm sao vậy, đây là, uống nhiều quá?"
"Hôm nay cao hứng, cậu ấy liền uống nhiều hai ly." Tiểu Đường cười nói, "Có hơi say, cứ luôn nói mê sảng đây."
Dì Vương liền đỡ cậu lên lầu, để Tiếu Dao vào trong phòng ngủ liền đi ra ngoài. Bởi vì Tiếu Dao dọc theo đường đi đều rầm rì, kinh động Chu Hải Quyền cách vách, anh mặc áo ngủ ra ngoài, hỏi dì Vương: "Làm sao vậy?"
"Tiếu Dao uống nhiều quá, cậu nhìn cậu ấy chút, tôi đi chuẩn bị nước ấm cho cậu ấy rửa mặt, tôi thấy tự mình cậu ấy không động đậy nổi."
Dì Vương nói liền đi lấy nước ấm, Chu Hải Quyền vào phòng Tiếu Dao, thấy Tiếu Dao nằm ở trên sô pha phòng ngủ, thấy anh tới, còn mở to mắt, mê mang mà nhìn anh một cái.
"Uống nhiều như vậy." Chu Hải Quyền ngửi thấy mùi rượu dày đặc, nhíu nhíu mày. Anh không thích người uống say.
Tiếu Dao lại khóc, chảy nước mắt, dựa vào trên sô pha, giống như rất mệt.
"Đây là làm sao vậy?"
Chu Hải Quyền nghĩ anh cũng chưa nói lời gì khó nghe đi?
"Em muốn về nhà, em muốn về nhà của mình, em nhớ mẹ."
Cậu đại khái là thật sự say, thương cảm trong lòng không giấu được. Cậu không muốn làm Tiếu Dao, cậu muốn làm Trần Ngộ.
Chu Hải Quyền nghe xong không nói gì, chỉ rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu, chính là Tiếu Dao chỉ khóc, cũng không tiếp, anh liền cứng đờ mà lau cho cậu một chút. Nước mắt là ấm áp, nhưng thời điểm lây dính tới đầu ngón tay lại cảm giác đặc biệt nóng.
Chu Hải Quyền bị nước mắt nóng bổng này làm cho có chút không biết làm sao, anh không phải nhị đệ anh, không hiểu được làm sao an ủi người. Nhưng nước mắt này, anh vẫn là đau lòng.
- --------------------------------
Lần đầu đọc cũng như làm một bộ tình tiết chạy chậm như này. Hai người có thêm một xíu xiu tình tiết tui cũng Aaaaaaaaaa x1000 trong lòng.
Cuối tuần vui vẻ.
#TGiai