Đến đoạn kí©h thí©ɧ rồi mọi người ơi, mình bò chậm thật
CHƯƠNG 29
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thẩm Tinh Chi là người cuối cùng ra ngoài, lúc ông ra ngoài, người xem cũng đã ra về gần hết, ông thấy Tiếu Dao ôm hoa hồng, cười nói: "Đây là soái ca nào tặng?"
Chu Hải Vinh liền lên tiếng chào hỏi: "Trong khoảng thời gian này thầy chỉ đạo Tiếu Dao vất vả, em muốn mời thầy cùng nhau ăn một bữa cơm, không biết Thẩm lão sư có thời gian hay không."
Hắn nói thập phần khách khí, trên mặt tươi cười thân thiện, trong lòng lại ước gì Thẩm Tinh Chi cự tuyệt.
Chỉ là Thẩm Tinh Chi cười nói: "Thường xuyên nghe Tiếu Dao nhắc tới cậu, đã sớm muốn cùng cậu tụ tập một lần."
Chu Hải Vinh còn có thể làm sao bây giờ, đành phải mang theo Thẩm Tinh Chi bọn họ cùng nhau lên xe, đi một nhà hàng gần đó ăn cơm. Hắn gần đây làm việc mệt nhọc, kỳ thật không quá muốn cùng người khác ăn chung, đặc biệt là cùng trưởng bối, làm tiểu bối nhiều ít phải chiêu đãi đàng hoàn, một chữ, mệt!
Cũng may Chu Hải Vinh là người biết xử sự, chuyện trò vui vẻ nói, này bữa cơm ăn thập phần vui sướиɠ, có thể nhìn ra, ấn tượng của Thẩm Tinh Chi và Tô Quát đối với hắn đều đặc biệt tốt. Lúc về Thẩm Tinh Chi uống hơi say, lôi kéo tay Chu Hải Vinh luôn miệng khen người khác không tồi. Tô Quát thì tại bên cạnh đỡ Thẩm Tinh Chi, đôi mắt cũng nhắm thẳng trên mặt Chu Hải Vinh.
Chờ hai người kia đi rồi, Chu Hải Vinh đem áo khoác vắt lên vai, vẻ mặt tửu sắc mà nói với Tiếu Dao: "Đại sư huynh kia của em, có phải cũng GAY là hay không?"
Tiếu Dao cũng bị buộc uống không ít, ngay từ đầu còn lo lắng mình say, về nhà sẽ bị chiếm tiện nghi, kết quả một chút việc cũng không có, hiện giờ tửu lượng của cậu, đại khái là khá tốt.
"Vì sao nói như vậy, anh ấy làm gì anh thế?"
Chu Hải Vinh cười nói: "Anh ta có thể làm gì anh, chỉ là anh thấy ánh mắt anh ta nhìn anh, không giống thẳng nam."
Kỳ thật Tiếu Dao cũng hoài nghi qua, không chỉ Tô Quát, dù là Thẩm Tinh Chi cậu cũng hoài nghi qua, bởi vì này hai người đều độc thân, đặc biệt Thẩm Tinh Chi, người đến tuổi này, còn không có đối tượng, đến nay chưa lập gia đình, chỉ nghe nói ông nhận nuôi một nữ nhi, cậu đi nhà Thẩm Tinh Chi, cũng chưa từng thấy.
"Đại sư huynh của em vốn dĩ tương đối văn tĩnh," Tiếu Dao nói, "Công phu mồm mép của anh giỏi, sẽ dễ làm người ta vui."
Chu Hải Vinh dựa vào vai cậu, mang theo mùi rượu: "Vậy tối hôm nay anh có làm cho em vui không?"
Tiếu Dao nghĩ ngày tháng như vậy cũng không còn mấy ngày, liền cười gật gật đầu, nói: "Em hôm nay rất vui."
"Vừa rồi Thẩm Tinh Chi ở đây, anh cũng chưa dám uống thoải mái, không đã ghiền, chúng ta tiếp tục, anh dẫn em đến một quán bar."
Tiếu Dao nghe hắn nói muốn dẫn mình đến quán bar, còn lo lắng sẽ đi quán bar Tô Lâm làm, bất quá tới rồi cậu liền biết không phải, bởi vì quán bar này đặc biệt an tĩnh, vừa vào cửa là ánh sáng u lam, phóng lam điều âm nhạc, quán bar có quầy bar công cộng, cũng có phòng tư nhân, Chu Hải Vinh muốn dẫn cậu đi sân thượng quán bar, mới vừa bước qua cửa đến trên sân thượng, Tiếu Dao đã bị cảnh đẹp ngày đó làm cho kinh ngạc.
Thiết kế đặc biệt đẹp, trên sân thượng bài đầy hoa, ở giữa là một loạt bàn ghế, ngồi ở chỗ kia, có thể nhìn thấy Nam Giang, cũng đối diện với Trường Hạ sơn, trên núi dưới núi lấp lánh vô số ánh sao, Chu Hải Vinh nói: "Nếu là ban ngày, có thể nhìn thấy nhà chúng ta."
Tiếu Dao ghé vào lan can sân thượng nhìn dòng sông cách đó không xa, chỉ chốc lát người phục vụ liền đem rượu Chu Hải Vinh gọi đưa đến. Quán bar này chủ yếu là rượu Cocktail và rượu vang đỏ, Chu Hải Vinh gọi là rượu vang đỏ, Tiếu Dao tiếp nhận, cầm ly rượu ghé vào lan can, nhấp một ngụm.
Còn uống khá ngon.
Chu Hải Vinh cởi bỏ nút thắt, lưng dựa lan can, vừa uống rượu vừa nhìn cậu, bởi vì người lớn lên cao lớn soái khí, bộ dáng uống rượu liền có vẻ đặc biệt gợi cảm, đặc biệt khóe miệng còn cười mỉm, công tử đa tình, đại khái Chu Hải Vinh chính là người như vậy.
"Anh thường xuyên tới đây?" Tiếu Dao hỏi.
Chu Hải Vinh nói: "Trước kia thường xuyên tới cùng anh của anh, sau anh lại cảm thấy bên này chỉ uống rượu không thú vị, liền cùng bằng hữu đi quán bar khác, Nam Thành quán bar thú vị rất nhiều."
Tiếu Dao liền rất muốn biết, quán bar Tô Lâm làm thêm kia hắn có đi qua hay không, bất quá cậu không biết tên quán bar Tô Lâm đi làm kia, thật sự rất tiếc.
"Quán bar có gì thú vị?"
Chu Hải Vinh nghe xong liền cười, Tiếu Dao cười hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy."
"Em đây là nghĩ xấu cho anh à?" Chu Hải Vinh nói, "Không nói cho em, về sau mang theo em đi chơi thử em sẽ biết. Hôm nay dẫn em tới nơi này, chính là đểem từ từ thích nghi, bên này hoàn cảnh tương đối an tĩnh, người cũng tương đối đơn giản, thích hợp với loại trẻ ngoan như em."
Tiếu Dao thật sự rất tò mò, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng cậu là đồ đê tiện trà xanh kỹ nữ yêu diễm, Chu Hải Vinh sao lại cho rằng cậu làd8ứa trẻ ngoan. Chỉ có thể nói tình yêu khiến người mù quáng a!
Hai người bọn họ đã rất lâu không nói chuyện phiếm như vậy, gió thổi, uống chút rượu, đúng là rất vui vẻ.Trong lúc ngà ngà say, hết thảy trở nên càng thêm không chân thật, ngay cả biểu diễn buổi tối đó cũng trở nên giống như một giấc mộng. Tiếu Dao uống xong ly rượu, cậu dựa vào lan can, rũ đầu nhìn ly rượu trống không trong tay, nghe Chu Hải Vinh khinh thanh tế ngữ mà nói với hắn lời nói.
Chu Hải Vinh thanh âm là rất êm tai, trong bóng đêm khinh thanh tế ngữ, nói cái gì cũng giống lời âu yếm. Tiếu Dao tiếng có tiếng không mà đáp lời, Chu Hải Vinh cùng cậu nói chuyện phiếm, có đôi khi đều không cần cậu đáp lại, một người cũng có thể nói rất nhiều.
Nói nhiều nhất vẫn là tương lai, tương lai của bọn họ. Tiếu Dao đã chịu ảnh hưởng lớn nhất từ Chu Hải Vinh, chính là cậu trước kia đối với quần thể đồng tính luyến ái hiểu biết rất ít, trước kia hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một ít suy nghĩ chủ quan, nghĩ đồng tính luyến ái hẳn là dạng gì, hoặc nhiều hoặc ít có chút dị loại. Nhưng cậu phát hiện Chu Hải Vinh trừ bỏ yêu nam nhân, mặt khác cùng thẳng nam cơ hồ không có gì khác nhau, thậm chí còn nghĩ về cuộc sống hôn nhân tương lai, cũng giống như đàn ông bình thường.
"Chúng ta chờ 40 sau tuổi nhận nuôi một đứa trẻ đi," Chu Hải Vinh nói, "Trước tiên trải qua thế giới hai người đủ rồi lại nói."
Tiếu Dao rũ đầu, cười hỏi: "Anh thích con trai hay con gái?"
"Anh thích con gái, nữ nhi đều là áo bông nhỏ của ba ba."
Tiếu Dao ngẩng đầu, xoa xoa đầu tóc bị gió thổi loạn: "Anh là ba ba, em đây là cái gì?"
"Em là mẹ." Chu Hải Vinh buồn cười.
Tiếu Dao chen chân vào làm bộ muốn đá hắn, Chu Hải Vinh cười né tránh, lấy cái ly không trong tay cậu qua, nói: "Anh đi toilet."
Tiếu Dao móc di động ra nhìn nhìn, đã hơn 11 giờ rưỡi tối.
Cậu rất ít khi trễ như vậy mà chưa ngủ, trước kia phải đi học, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, sau khi thành Tiếu Dao, càng là ngủ sớm dậy sớm, bởi vì "Muốn ngủ đủ giấc, giữ gìn nhan sắc".
"Thời gian cũng đã khuya, chúng ta trở về đi."
Chu Hải Vinh đi toilet, cậu liền ngồi ở cửa trên quầy bar chờ hắn, dựa vào nơi đó chơi di động, đôi mắt có chút nặng, âm nhạc quán bar cũng thực thư hoãn, lúc mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu lên: "Tiếu Dao?"
Tiếu Dao quay đầu nhìn lại, là Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền cùng Triệu Tuân tới nơi này uống rượu, lúc ra về nhìn thấy một người nằm bò trên quầy bar, dưới ánh đèn hồng lam biến ảo, thấy được nửa khuôn mặt của Tiếu Dao.
"Cậu sao lại ở đây?"
Tiếu Dao lập tức từ ghế cao chân nhảy xuống dưới, thực ngoan ngoãn mà nửa khom lưng gật đầu, còn chưa giải thích cái gì, bên kia Chu Hải Vinh đã từ toilet ra tới, có chút ngoài ý muốn kêu: "Anh cả, Tuân ca, hai người sao lại ở đây?"
Triệu Tuân uống hơi say, thân thể lại vẫn như cũ đứng thẳng tắp, nói: "Hai chúng ta tới uống rượu, thật trùng hợp, đυ.ng phải hai người các cậu."
Bọn họ bốn người cùng nhau ra khỏi quán bar, Trần Hưng đã lái xe đến cửa chờ bọn họ. Chu Hải Quyền hỏi: "Hai người đi như thế nào?"
"Em kêu người lái thay." Chu Hải Vinh nói.
Chu Hải Quyền liền không nói cái gì nữa, trực tiếp lên xe. Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao nhìn xe bọn họ đi xa, lúc này mới lên xe của mình.
Triệu Tuân hơi say, nằm ở trên ghế sau nói: "Nhà các cậu đây là hoàn toàn tiếp nhận rồi?"
Chu Hải Quyền nói: "Lão nhị là dạng gì, cậu lại không phải không biết."
Triệu Tuân cười cười, nói: "Khác không nói, diện mạo là cực phẩm, so với trước kia tốt hơn không ít, ít nhất thoạt nhìn rất thuần. Bất quá tôi thấy thế nào có chút quen mắt."
"Cậu ấy hôm nay có biểu diễn ở tiệc tối, cùng Tô Quát cùng nhau xướng tiểu khúc kia."
Triệu Tuân lập tức ngồi ngay ngắn, có chút ngạc nhiên mà nói: "Là cậu ta a, tôi nói thấy thế nào có chút quen mắt. Vậy lão nhị nhà cậu lần này tìm người thực đáng tin cậy, buổi tối hôm nay biểu diễn nhiều như vậy, tôi chỉ nhớ rõ cậu ta, đúng là rất ổn."
Biểu hiện buổi tối hôm nay của Tiếu Dao, đích xác làm Chu Hải Quyền có thay đổi rất lớn. Người này nếu nghiêm túc lên, kỳ thật thực không tồi. Anh đến bây giờ suy nghĩ một chút, trong đầu đều còn có thể hiện ra rõ ràng thanh âm, cử chỉ, mà anh ngay lúc đó cuối cùng không biết là ảo giác ánh đèn, hay là thật sự đôi mắt cậu ướŧ áŧ, mang theo ánhs áng.
Tiếu Dao đại khái là thật sự mệt nhọc, lên xe liền ngủ rồi, vốn dĩ đang nằm yên ổn, sau thân thể lại chậm rãi ngả, nằm ở trên vai Chu Hải Vinh. Chu Hải Vinh tâm hoa nộ phóng, động cũng không dám động.
Lại nói tiếp thật là kỳ quái, một người phong lưu như hắn vậy, tới trước mặt Tiếu Dao, ngây thơ như là thiếu niên mới biết yêu lần đầu. Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn gương mặt trắng nõn tinh tế kia của Tiếu Dao, nhìn thế nào cũng hợp tâm ý.
Hắn tin tưởng một ngày nào đó, ảnh cả hắn sẽ đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Đại khái là tham luyến nhất thời tốt đẹp kia, chờ tới nhà rồi, Chu Hải Vinh cũng không đánh thức Tiếu Dao, chính mình cũng tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, mãi cho đến bên ngoài có chiếu sáng lại đây, hắn mở mắt ra nhìn thoáng qua, thấy một chiếc xe từ phía sau lái qua đây, là Chu Hải Quyền, sau khi đưa Triệu Tuân về đã về đến nhà.
Chu Hải Quyền xuống xe, thấy xe Chu Hải Vinh ngừng ở đằng trước, liền qua đi nhìn thoáng qua, bên trong không bật đèn, gì cũng nhìn không thấy, là Chu Hải Vinh đem cửa sổ xe mở ra, nhẹ giọng cùng anh chào hỏi.
"Sao lại ngồi ở chỗ này?"
Chu Hải Quyền mới vừa hỏi xong liền có chút hối hận, bởi vì anh thấy được trong xe còn có một người, hai người về đến nhà cũng không xuống xe, còn có thể muốn làm gì.
Thanh âm của anh bừng tỉnh Tiếu Dao, Tiếu Dao xoa xoa đôi mắt, thanh âm còn có chút khàn khàn: "A, về đến nhà? Anh sao lại không gọi em."
Cậu nói liền mơ mơ màng màng mà mở ra một cửa xe khác đi xuống, sau đó cùng Chu Hải Quyền chào hỏi.
"Còn không xuống xe?" Tiếu Dao từ trong xe lấy ra bó hoa hồng kia, hỏi Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh cười cười, nói: "Chân đã tê rần, sợ quấy rầy ngươi ngủ, anh cũng chưa dám động."
Đây là lần đầu Chu Hải Quyền cảm nhận được một hồi chân thật em trai anh đang yêu say đắm. Chu Hải Vinh trước kia cũng nói chuyện yêu đương bình thường, bao gồm đối Tiếu Dao, nhiệt liệt như vậy, nhưng cho anh cảm giác vẫn luôn là giả, nhiệt liệt nhưng không kéo dài, giống như nhiệt liệt đều chỉ là mặt ngoài, làm người cảm thấy có hoa không quả. Nhưng chính là một câu tầm thường này, chạm được tâm của anh.
Yêu đương như vậy không chỉ là thân mật,thể hiện ra bên ngoài, mà là làm anh cũng cảm thấy xúc động. Tiếu Dao một bàn tay chi ở trên thân xe, đầu trong triều thăm, cười nói: "Vậy anh ở trong xe ngồi thêm một hồi, chậm rãi."
Cảm giác chân tê cũng không chỉ là cái cậu biết đến, khó chịu thực.
Chu Hải Vinh nói: "Vậy em cũng đừng đi trước, ở cạnh anh một hồi."
Chu Hải Quyền liền tự mình vào nhà, dì Vương ngồi ở trên sô pha phòng khách, cầm di động đang xem TV, thấy anh tiến vào, vội đóng di động, cười đứng lên: "Sao trễ vậy mới trở về."
Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, nói: "Dì không cần mỗi lần đều chờ chúng cháu, chúng cháu đều không phảitrẻ nhỏ, về sau chúng cháu về trễ, dì nên đi ngủ trước."
Dì Vương cười cười, nói: "Không có việc gì, các cậu trở về, trong nhà tổng muốn giữ chút đèn. Hải Vinh còn chưa trở về đâu, nói là đi đón Tiếu Dao, cũng không biết hai người đi nơi nào chơi."
Chu Hải Quyền không muốn nói cho dì Vương, hai người bọn họ ở bên ngoài, nghĩ cho bọn họ một chút thời gian. Hôm nay thật là một ngày dài, anh gặp được Tiếu Dao khác biệt, cũng nhìn thấy được em trai anh không một tiếng động mà anh mắt ràn đầy tình yêu. Nhưng đại khái người độc thân nhìn đến này đó, tâm tình đều thực phức tạp, như là sông băng nhập xuân hòa tan thành nước, ngẫu nhiên rơi xuống vài đồ vật, nhộn nhạo khởi một đợt một đợt gợn sóng, nhưng nước là lạnh, cho nên cảm thụ cũng không tính là vui sướиɠ. Anh trở lại phòng mình, đèn cũng chưa mở, thân thể rơi vào sô pha mềm mại, nặng nề mà nằm ở trong bóng tối.
Trong hoảng hốt anh phảng phất lại ngồi trong thính phòng, Tiếu Dao mặc trường bào, phong độ nhẹ nhàng, ủ dột uyển chuyển, đối diện anh, hát:
Tựa hoa tươi hoa không người thải,
Tỳ bà huyền đoạn không người đạn.
Nô giống vậy Điêu Thuyền tư Lữ Bố a,
Lại giống vậy diêm bà tích ngồi lâu tưởng Trương Tam.
Lại nghe đoạn từ này, đã là cảm giác bất đồng, lần đầu nghe, cho rằng đây là da^ʍ từ diễm khúc, hiện giờ lại nghe, đó là cảm giác nhẹ nhàng xao động. Cảnh tượng trước mắt đột biến, anh đột nhiên lại đứng ở phòng tắm cửa, anh nhìn thấy Tiếu Dao đứng ở bồn tắm, xương quai xanh dính một mảnh hoa hồng chói mắt, che đậy xương mảnh khảnh.
Nơi đó của Tiếu Dao, anh là biết đến, bởi vì một đêm đi nhầm phòng kia, anh thấy được, eo nhỏ gầy mà không yếu, một viên chí* hờ khép ở bên trong quần ven.
*Chỗ đó đó
Chu Hải Quyền đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, trợn mắt là vô tận hắc ám, chỉ có tim đập đinh tai nhức óc, còn có cơn nhiệt đêm tháng 5 bao vây lấy anh.