Chương 20

Sau khi năm người rời đi, đồng hồ điện tử trên cửa đột nhiên sáng lên, hiện ra đếm ngược 24 tiếng đồng hồ.

Thời gian bỗng nhiên trở nên bức thiết, không khí cũng nóng nảy lên.

Trên màn hình lớn đang không ngừng truyền phát tin tức về ca khúc chủ đề, để cho các học viên quan sát học tập.

Camera đứng tại chỗ quay một vòng, chụp được dáng vẻ khẩn trương của đám luyện tập sinh, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trên màn hình đếm ngược, phát sóng trực tiếp đến đây liền kết thúc.

Phòng phát sóng trực tiếp đã chuyển thành màu đen, khán giả còn chưa đã thèm.

"Dù sao cũng phải luyện tập 24 tiếng đồng hồ, cho chúng ta nhìn xem nha!"

"Còn có chó của Trần Thuật, nhìn xem chó, nhìn xem chó!"

"Trần Thuật, người đầu tiên mang chó đi tuyển tú!"

"Tổ tiết mục làm ăn quá bát nháo, nhắc đến chó nửa ngày kết quả không cho xem, tức thật!"

Trông thấy phản hồi của khán giả, đạo diễn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới khán giả lại quan tâm một con chó như thế.

Hắn lại nhìn về phía máy theo dõi.

Gian sáu người phòng số 4, con chó nhỏ thần bí được chú ý đã trở lại trên giường.

Trần Thuật đang ngồi ở mép giường xem nhạc.

Rất nhanh, Trì Ngư đã trở về từ ngoài cửa.

Vừa nãy, hắn trước tiên là cầm pad ghi lại một lần ca khúc chủ đề, trở về lập tức chạy đến trước mặt Trần Thuật:

"Đến đây đi, chúng ta tập múa một lần!"

Trần Thuật không hề cự tuyệt, đứng dậy cùng hắn ngồi xuống bên cạnh bàn.

Hai người chỉ dùng hơn một giờ liền học được điệu nhảy cơ bản.

Trì Ngư nhiệt tình thiện lương, học xong bèn đi cách vách dạy đồng đội.

Bạn cùng phòng chỉ có một người tên Tưởng Tinh là ban B, ba người khác đều là ban C, mắt thấy bọn họ học xong nhanh như vậy, có lòng tiến tới thỉnh giáo, nhưng Trì Ngư đi sang cách vách, Trần Thuật lưu lại, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện tiếp lời, đành phải một bên học ca từ một bên chờ Trì Ngư.

Học đến một nửa, Tưởng Tinh đi một chuyến phòng vệ sinh.

Mới vừa vào cửa, hắn lập tức đi ra, che mũi lại nói:

"Trong nhà vệ sinh sao lại có...có..."

Đồng đội hỏi:

"Có thứ gì?"

Tưởng Tinh thấp giọng đáp:

“Phân nha.”

Trần Thuật đang cho Vượng Tài uống sữa, nghe vậy thì cúi đầu xem nó.

Trần Vượng Tài chỉ uống nãi, không lên tiếng.

Trần Thuật đứng dậy đi đến phòng vệ sinh:

"Ngại quá, để mình đi dọn!"

Tưởng Tinh bấy giờ mới nhớ tới Trần Thuật nuôi chó, phân trên mặt đất xác thực rất nhỏ.

Hắn há miệng thở dốc, vội nói:

"Trần Thuật, mình suýt nữa quên mất chó của cậu!"

"Không sao đâu, là do mình cả!"

Trần Thuật đáp, ngồi xổm xuống, đem khăn giấy ném vào thùng rác.

Tưởng Tinh nhìn động tác của hắn, âm thầm ảo não, nhưng lời đã nói ra, hiện tại chỉ hi vọng Trần Thuật không vì không hiểu lầm mình có ý kiến gì.

Thời điểm Trì Ngư trở về từ cách vách, nhìn thấy trong phòng chỉ có bốn người, không khỏi kỳ quái hỏi:

"Trần Thuật đâu rồi?"

Tưởng Tinh nói:

"Dẫn chó đi ị đi!"

Trì Ngư bừng tỉnh, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trông thấy Trần Thuật đang dắt Vượng Tài đi tới nơi xa.

Vẫn là đêm khuya, thân ảnh của một người một chó dung nhập vào bóng đêm nồng đậm.

Nghiêm Cảnh Xuyên trầm mặc đi theo Trần Thuật, không rõ ràng lắm người đàn ông này đêm nay tâm huyết dang trào, dẫn mình ra đây là muốn làm gì.

"Được rồi, ở đây!"

Trần Thuật không rõ suy nghĩ của Vượng Tài, ngồi xuống bên cạnh băng ghế dài, tiện tay đem khăn giấy lót trên mặt đất.

Nghiêm Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn khăn giấy.

Đỉnh đầu chợt truyền đến âm thanh của Trần Thuật

"Ỉa đi!"