Chương 17

Trần Thuật xác thực mang theo chó tới tham gia tiết mục, không chỉ như thế, từ trên màn ảnh có thể nhìn thấy, hắn còn công nhiên ở trong ký túc xá quấy bột cho chó.

Rương hành lý vừa mở ra, tất cả đều là thức ăn cho chó.

Đạo diễn: "..."

Đây rốt cuộc là đi tuyển tú hay là đi nuôi chó?

"Đạo diễn, anh xem..."

Trợ lý hỏi:

"Hay là để em tới hiện trường mang đi sủng vật của Trần Thuật, để cho nhân viên công tác đưa nó về nhà?"

Đạo diễn trầm ngâm chốc lát, không có lập tức trả lời.

Hắn nhìn Trần Thuật trong hình ảnh quay chụp, lại nhìn về phía chủ kênh của phòng phát sóng trực tiếp.

Trần Thuật đã rời phòng, nhưng khán giả phát ra cmt vẫn viết tên của hắn, về phần đề tài hot search của hắn cũng đang liên tục dâng lên, nhiệt độ chưa giảm.

Tiết mục vừa mới bắt đầu, hashtag đã nóng như vậy, ai nấy đều thấy được, vị tân nhân này rất được khán giả để ý, huống hồ thực lực rất tốt, đây chính là một cái tụ bảo bồn nha.

Nếu như vậy, liền không cần thiết vì một con chó mà làm khó xử hắn.

Đạo diễn nghĩ nghĩ, xoay mặt hỏi:

"Trong quy tắc ghi hình, có cho phép mang sủng vật lên đảo không?"

Trợ lý sửng sốt:

"Hẳn là không có đi!"

Loại sự tình đó làm sao có thể viết vào hợp đồng, cũng chưa từng có tiền lệ nha!

Đạo diễn xua tay nói:

“Vậy thì không cần phải xen vào việc của cậu ấy.”

Trợ lý gật đầu:

“Vâng.”

"Đúng rồi, cũng không cần nhắc cố ý nhắc nhở cậu ấy, chụp xuống cảnh mà cậu ấy không biết tình huống!"

Đạo diễn lại bổ sung.

"...vâng!"

Trợ lý nhìn máy theo dõi của Trần Thuật.

Mấu chốt, coi như không đi nói, nhìn dáng vẻ của vị kia hình như cũng không dự định cất giấu đi?

Trì ngư ở trước màn ảnh cùng hắn có ý tưởng giống nhau.

"Trần Thuật, cậu mang theo Vượng Tài tới đây, nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Trì Ngư nhìn trộm về phương hướng của camera, lặng lẽ bước lên một bước, ngăn trở thân ảnh của một người một chó

Vừa chuyển qua vị trí này, hắn mới phát hiện trong rương hành lý tràn đầy thức ăn cho chó, lắp bắp kinh hãi:

"Sao cậu mang nhiều đồ ăn như vậy, đủ ăn nửa năm rồi!"

Trần Thuật liếc Vượng Tài một cái đáp:

"Nó ăn rất nhiều!"

"Ăn nhiều cũng không ăn hết nhiều như thế!"

Trì Ngư nhìn con chó con nho nhỏ, lại nhìn rương hành lý lấp đầy thức ăn.

"Vượng Tài cũng không phải heo nha!"

Trần Thuật nhàn nhạt nói:

"Nó ăn còn nhiều hơn cả heo!"

"…” Nghiêm Cảnh Xuyên không thèm để ý tới.

Hiện tại hắn chỉ là một con chó, nghe không hiểu tiếng người.

Trì Ngư tuy rằng không tin, nhưng nghe Trần Thuật bảo như vậy, cũng chẳng nói cái gì nữa, chỉ là có chút lo lắng.

Đến nơi đây, ngay cả di động đều phải nộp lên, sủng vật thật sự sẽ không bị đuổi đi sao?

Nhưng nghĩ lại, Vượng Tài đều tới lâu như thế, lại chưa có một vị nhân viên công tác nào tới cửa, nói không chừng tổ tiết mục căn bản không để tâm.