Chương 99

"Thơm thật đấy, là mùi thịt." Từ Nhị Đản dùng sức hít mùi hương trong không khí, mở mắt hô.

Từ Lại Tử bị giọng nói của cậu ta đánh thức, ngửi thấy mùi thịt trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng.

"Tỉnh rồi à, vậy trước tiên nhìn nhà chúng tôi ăn cơm đi.” Vu Tình thản nhiên nói.

Hôm trước lên núi còn bắt được ba con gà rừng, năm con thỏ rừng, sáng nay cô mới nhớ tới chuyện này.

Bảo Từ Hiếu Nghĩa thịt gà rừng, sáng nay nhà cô đã làm món gà rừng hầm nấm.

Nấm tươi cộng với thịt gà rừng tươi, dưới sự nấu ăn tuyệt vời của Lý Mai, cả sân tràn đầy mùi thịt.

Từ Nhị Đản nhìn cả nhà Vu Tình ai nấy đều đang ăn thịt gà, không nhịn được nuốt nước miếng, vốn bụng đã đói lại ngửi thấy mùi thơm, đó là một cảm giác rất khó chịu.

"Anh Lại Tử, anh có đói không?”

Từ Lại Tử không nói lời nào, cậu ta sợ há miệng nước miếng sẽ chảy ra.

"Tuyết Hoa, Hà Diệp, hai con mỗi người một cái đùi gà." Vu Tình xé đùi gà ra cho vào bát của hai người.

Từ Nhị Đản kinh ngạc mở to con ngươi, cậu ta vừa nhìn thấy cái gì vậy, thím Vu cho Hà Diệp ăn đùi gà.

Tuyết Hoa thì không nói, ai cũng biết Vu Tình yêu thương con gái, nhưng Hà Diệp cũng có thể ăn đùi gà sao?

Từ Nhị Đản giật mình, không phải nói thím Vu là một người không biết cách sống sao, con dâu và cháu gái đều là người ngoài, động một chút liền đánh.

Lăn lộn như vậy còn cho ăn đùi gà, trời ạ, cậu ta cũng muốn làm cháu gái của thím Vu.

Người nhà họ Từ đã quen với một màn này, Hà Diệp cũng không từ chối, cầm đùi gà lên gặm, trong lòng lại nhớ kĩ sự tốt bụng của bà nội.

"Anh Lại Tử, nhà Hiếu Minh ăn ngon thật đấy, cháo gạo trắng, bánh bao làm từ lương thực phụ trộn với mì trắng, còn có thịt ăn, aiya.” Tại sao cậu ta lại không phải là con trai của thím Vu chứ.

Đây đều là ai nói bậy rằng thím Vu không để ý đến gia đình, không biết chăm sóc con cái, nếu như thế này mà còn nói là không biết chăm sóc con cái, vậy thì cả thôn này không có một người nào biết cả.

Người một nhà Vu Tình ăn thịt gà, cả đám người đều là vẻ mặt hạnh phúc.

Ăn sáng xong, Vu Tình gọi Từ Hiếu Minh tới: "Con cầm một con gà rừng qua cho bà nội của con đi, thuận tiện gọi bà nội tới, xem xử trí hai đứa nhỏ này như thế nào.”

Hiếu Minh gật đầu cầm lấy con gà rừng chạy đi.

Vu Tình ngồi ở trong sân nhìn Từ Lại Tử: "Từ Lại Tử đúng không, các cậu đến nhà tôi làm gì? Ăn cắp tiền sao?”

Từ Lại Tử ngẩng cao đầu: "Đúng vậy, tốt nhất là thím mau thả chúng tôi ra, bằng không mẹ của tôi đến sẽ không bỏ qua cho thím đâu.”

Vu Tình tức giận nở nụ cười: "Sao, cậu đi trộm đồ bị bắt vẫn còn ngang tàng như vậy à, đừng nói là mẹ cậu không tha cho tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Từ Lại Tử bị nói là trộm cắp lập tức nổi giận, cậu ta thích trộm đồ, lại không thích bị người ta gọi là trộm cắp.

Hiện giờ bị Vu Tình gọi là trộm cắp, có thể nói là chạm vào nghịch lân của cậu ta, trừng mắt đỏ bừng nhìn Vu Tình: "Thím nói láo, tôi không phải kẻ trộm.”

"Mẹ, mẹ lùi về phía sau một chút đi ạ." Từ Hiếu Nghĩa đi tới kéo Vu Tình lại.

Từ Lại Tử chính là một kẻ lỗ mãng, tính tình rất bướng bỉnh, hơn nữa không sợ trời, không sợ đất.

Muốn nói ba đại bá vương của vịnh nhà họ Từ thì một chính là Vu Tình, hai là Từ Lại Tử, ba là Từ Hiếu Minh.

Có điều Từ Hiếu Minh sợ Vu Tình, có người quản được.

Bây giờ Vu Tình đã thay đổi trở nên tốt hơn.

Chỉ còn lại Từ Lại Tử.

Vu Tình cũng biết điểm này, nghe Từ Hiếu Nghĩa lui về phía sau một chút.

Còn Từ Lại Tử vốn ngang tàng như vậy là vì mẹ cậu ta lợi hại, là chủ nhiệm phụ nữ ở trong thôn, coi như là một quan nhỏ.

Hơn nữa cha của Từ Lại Tử còn là phó đội trưởng trong thôn, cho nên mỗi lần cậu ta làm việc đều không sợ hãi.

Có điều Vu Tình cũng không sợ, cô xử lý rất đúng, vịnh nhà họ Từ này cũng không phải để cho cha mẹ Từ Lại Tử một tay che trời.

Trong một nhà ở vịnh nhà họ Từ, chủ nhiệm phụ nữ Trương Vĩnh Cúc vừa chuẩn bị cơm xong lại phát hiện ra con trai mình còn chưa dậy.

Bà ta vừa bày bát đũa vừa hét về phòng phía tây: "Lại Tử, dậy ăn cơm.”

Đáp lại bà ta là một mảnh yên tĩnh.

"Đứa nhỏ chết tiệt này, mấy giờ rồi còn không mau rời giường ăn cơm, chiều con thành thói quen rồi đúng không.” Từ Văn Quyền ngậm lấy điếu thuốc rồi ngửa cổ lên phun khói ra.

Trương Vĩnh Cúc trợn trắng mắt, cô chỉ có một cục cưng này, không chiều quen thì có thể làm gì.

Bà ta cũng không tức giận, cười tủm tỉm đi tới trước cửa phòng con trai, vỗ vỗ cửa phòng: "Lại Tử, dậy ăn cơm thôi.”

Liên tiếp vài tiếng cũng không thấy động tĩnh, Trương Vĩnh Cúc có chút buồn bực, theo lý thuyết trước kia nếu bà ta gọi con trai, thằng nhóc kia sẽ mất hứng mắng to vài câu, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy.

Bà ta đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Nhìn về phía giường, ngoại trừ một cái chăn mỏng thì không có người.

Trương Vĩnh Cúc tức giận: "Thằng nhóc chết tiệt này đi ra ngoài cũng không nói một tiếng.”

"Được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong rồi còn đi làm." Từ Văn Quyền cầm bánh bao chay trên bàn ăn từng miếng một.

"Bà nội ơi, mẹ cháu bảo mang cho bà con gà rừng." Từ Hiếu Minh cầm gà rừng đi đến nhà cũ nhà họ Từ.

Cả nhà đang ăn sáng, bà cụ Từ nhìn thấy cháu trai thì vội vàng đứng lên: "Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn một chút đi.”

Từ Hiếu Minh là người giống Từ Thừa Diên nhất trong ba anh em, mỗi lần bà cụ Từ nhìn thấy anh ấy đều nhớ tới con trai nhà mình.

"Cháu ăn rồi ạ, bà nội, mẹ cháu bảo bà qua bên đó một chuyến, hôm qua nhà cháu có trộm vào.” Từ Hiếu Minh nói.

Ông cụ Từ lập tức buông đũa xuống, vẻ mặt lo lắng: "Để ông đi cùng nữa, mẹ của cháu và mọi người đều không sao chứ, trong nhà mất cái gì không?”

Ông cụ Từ thở dài, biết thằng hai vừa đi, những người này liền muốn khi dễ vợ thằng hai đây mà.

Bà cụ Từ cũng là vẻ mặt sốt ruột.

Từ Thừa Đức cũng đứng dậy nói theo: "Cha mẹ, con đi cùng hai người.”

Tôn Tố Phân cũng bất chấp ăn cơm, tên trộm này đã trộm tới nhà chị dâu hai của cô ta rồi, cô ta nào còn tâm tình ăn cơm.

"Cha mẹ, con cũng đi sang nhà chị dâu hai ạ.”

Ông cụ Từ gật đầu, dẫn theo mấy người cùng đi đến nhà Vu Tình.

Đến đúng lúc mấy người Vu Tình vừa ăn cơm xong, Lý Mai đang ở trong phòng bếp rửa bát.

Tuyết Hoa và Hà Diệp đang cho thỏ ăn ở trong sân.

Vu Tình đang đứng trước người Từ Lại Tử.

"Vợ thằng hai, có chuyện gì vậy?” Ông cụ Từ vẻ mặt ngưng trọng.

Vu Tình chỉ chỉ hai người trên mặt đất: "Hai người bọn chúng tối hôm qua chạy đến phòng con, đoán chừng là nghe thấy Trương Quế Hoa nói nên nhớ thương tiền của con.”

"Bà nội Từ, cháu biết sai rồi ạ, mọi người đừng đưa cháu đến đồn cảnh sát, lần sau cháu không dám nữa.” Từ Nhị Đản sốt ruột hô.

Đôi môi của cậu ta khô và trắng bệch vì đói và không uống nước trong một thời gian dài.

Từ Lại Tử nhìn thấy bà cụ Từ liền la hét: "Tôi muốn gặp mẹ tôi.”

Bà cụ Từ lạnh giọng một tiếng, không bị uy hϊếp: "Từ Lại Tử, mẹ cậu tới đây cậu cũng đừng hòng đi, chạy đến nhà chúng tôi ăn trộm, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ai cũng đừng hòng cứu cậu. Có điều vẫn cần mẹ cậu tới, vừa vặn để cho cô ta xem cô ta đã nuôi ra cái giống gì.”

"Hiếu Nghĩa, đi gọi bác Vĩnh Cúc của cháu đến nhà một chuyến.”

Từ Hiếu Nghĩa đáp một tiếng liền rời đi.

Từ Lại Tử không nghĩ tới bà cụ Từ nghe thấy mẹ cậu ta cũng không sợ hãi, sắc mặt lập tức có chút không nhịn được.

Đều nói Vu Tình không dễ chọc, hôm nay cậu ta còn chưa tin.

Ông cụ Từ tìm một cái ghế, đen mặt ngồi xuống trước hai người bọn họ.