Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn đêm buông xuống, trong thôn một mảnh đen kịt và an tĩnh, dưới ánh trăng mông lung xuất hiện hai bóng người.

Từ Lại Tử và Từ Nhị Đản dùng quần áo trùm đầu lại, chỉ để lộ hai con mắt ra bên ngoài.

Từ Lại Tử đứng ở chân tường có chút buồn bực, nhà thím Vu làm tường cao như vậy để làm gì chứ.

"Nhị Đản, mày nhanh lên một chút." Từ Lại Tử đứng ở dưới đất, Từ Nhị Đản giẫm lên lưng cậu ta để leo lên, sau đó thật cẩn thận vươn người qua rồi nhảy xuống.

Từ Lại Tử ở bên ngoài tường rất nhanh nhẹn, cậu ta đã thường xuyên làm loại chuyện này rồi, cậu ta lui về phía sau mấy mét, sau đó chạy nước rút thật mạnh, đạp một cái đã leo được lên tường.

Cậu ta nhìn động tĩnh trong sân, lúc này mới cẩn thận nhảy xuống.

"Anh Lại Tử.”

"Câm miệng, đừng nói chuyện." Từ Lại Tử cảnh giác nói.

Từ Nhị Đản vội vã bịt miệng lại.

Từ Lại Tử rón rén đi về phía mấy gian phòng.

Từ Nhị Đản theo sát phía sau cậu ta.

Đang là giữa đêm, lúc mọi người đang ngủ.

【Cảnh báo, có nguy hiểm đến gần, cảnh báo, ký chủ đang gặp nguy hiểm】

Hàng loạt thanh âm vang lên, từ vững vàng đến kịch liệt.

Vu Tình chợt tỉnh lại, lau nước miếng khóe miệng sốt ruột nói: "Sao vậy, có chuyện gì?”

【Cô là một con lợn chết à? Có người đang đến gần】

Vu Tình sợ tới mức lập tức nằm xuống góc tường, mở Thương Thành ra ấn mở cột vũ khí, cô nhanh chóng mua một bình xịt chống sói và một con dao găm ngắn.

"Đi bên này, phòng này không phải." Từ Lại Tử nhìn mấy gian phòng chung quanh cũng không phải, cuối cùng tập trung ở phòng phía đông.

Cậu ta rón rén đến gần cửa phòng.

Vu Tình trừng mắt, thật cẩn thận xuống giường, hai tai cảnh giác nghe tiếng bước chân ngoài cửa sổ, thời khắc chuẩn bị chiến đấu.

Mùa hè, cửa sổ nhà nông không có thói quen khóa, Vu Tình cũng không có thói quen này, mở cửa sổ ra còn có thể mát mẻ một chút.

Trùng hợp là cửa sổ này khiến cho Từ Lại Tử và Từ Nhị Đản dễ dàng đi vào trong phòng.

Vu Tình vẫn chú ý đến hai người, nhìn hai người dần dần tới gần bên giường, cách cô càng ngày càng gần, cô cầm lấy bình xịt phun lên.

"A, có ma.” Từ Nhị Đản sợ tới mức thất thanh hô.

Từ Lại Tử cũng bịt mắt lại không nhìn thấy gì cả.

Chẳng lẽ có ma thật sao?

Từ Lại Tử có chút kinh hoảng.

Vu Tình thừa dịp hai người sững sờ, trực tiếp khóa cổ một người, gác dao găm lên, giọng lạnh như băng nói: "Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ gϊếŧ chết cậu.”

"Đừng gϊếŧ chúng cháu mà, thím ơi, chúng cháu biết sai rồi, thím đừng gϊếŧ chúng cháu." Từ Nhị Đản luống cuống.

"Đừng gϊếŧ cháu, cháu không động đậy." Lúc này Từ Lại Tử mới mở miệng, thăm dò hỏi: "Thím Vu?”

Vu Tình không nói gì, trực tiếp dí sát dao vào cổ Từ Lại Tử, một giọt máu tươi theo đó rơi xuống.

"Đi ra ngoài.”

"Mẹ, mẹ có ở trong phòng không?" Từ Hiếu Nhân bị giọng nói của Từ Nhị Đản đánh thức, cho rằng xuất hiện ảo giác, trong lòng anh ấy có chút lo lắng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đứng ở trước phòng Vu Tình hô một tiếng.

Chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa được mở ra.

Từ Hiếu Nhân vừa định hỏi chuyện gì đã nhìn thấy mẹ anh ấy cầm dao đỡ một người con trai đi ra.

"Mẹ, sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng của Từ Hiếu Nhân có chút lắp bắp.

Vu Tình nói: "Lấy một sợi dây thừng, trong nhà có trộm, còn là trộm ở trong thôn đấy.”

Từ Hiếu Nhân kinh ngạc, rất nhanh đã lấy dây thừng hôm nay trói Trương Quế Hoa ra.

Vu Tình phân phó bảo anh ấy trói Từ Lại Tử vào trước.

Động tĩnh trong sân lớn, Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Minh cũng tỉnh lại, hai người ra khỏi phòng, trừng mắt lớn miệng hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?”

"Chuyện gì được, có trộm vào nhà, tính cảnh giác này của hai con không dùng được rồi.” Vu Tình nói.

Từ Hiếu Nghĩa cười ngu ngơ.

Trong lòng Từ Hiếu Minh là một trận sợ hãi, cũng may mẹ anh ấy phát hiện ra, lỡ như là gϊếŧ người, mấy người bọn họ đều đã mất mạng rồi.

Từ Hiếu Nhân trói Từ Lại Tử và Từ Nhị Đản cùng một chỗ, đưa tay xốc quần áo trên đầu hai người lên, thấy rõ khuôn mặt của hai người, ba anh em đều kinh ngạc.

"Từ Lại Tử, Từ Nhị Đản, sao lại là hai em.”

Từ Nhị Đản gấp đến độ khóc thành tiếng.

Từ Hiếu Nhân buông lỏng miệng cậu ta ra.

Từ Nhị Đản mang theo tiếng nức nở mở miệng: "Thím Vu, anh Hiếu Nghĩa, mọi người thả em ra đi, em biết sai rồi.”

Từ Lại Tử nhìn mấy người trong sân hừ lạnh một tiếng, không ngờ Từ Nhị Đản lại kinh hoảng khóc lên.

"Khóc, khóc cái gì mà khóc." Từ Lại Tử tràn đầy ghét bỏ, cho dù bị bắt thì thế nào được chứ.

Bọn họ đều cùng một thôn, thím Vu có thể đưa cậu ta vào tù được sao, hơn nữa cậu ta cũng không sợ vào tù, nhất định cha mẹ cậu ta sẽ cứu cậu ta ra.

Vu Tình ngáp một cái, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ.

Cô nhìn ba người Từ Hiếu Nghĩa nói: "Được rồi, về phòng ngủ trước đi, chờ ngày mai lại nói chuyện này sau.”

Vu Tình lên tiếng, ba anh em đều gật gật đầu, ngoan ngoãn trở về phòng.

Từ Nhị Đản nhìn mấy người trở về phòng lập tức nóng nảy, kéo cổ họng khóc lên.

"Câm miệng, khóc cái gì mà khóc, cắt lưỡi bây giờ." Vu Tình hung ác nói.

Từ Nhị Đản lập tức ngừng khóc, hai con mắt đáng thương nhìn Vu Tình.

Vu Tình không để ý tới cậu ta, xoay người trở về phòng.

Từ Nhị Đản sợ bị cắt đầu lưỡi, không dám gào thét, nhìn Từ Lại Tử hỏi: " Anh Lại Tử, anh không sợ sao?”

Hiện tại cậu ta hối hận chết đi được, sớm biết vậy đã không đến đây như Hổ Tử rồi.

Tiền không trộm được còn bị bắt tại trận, sao cậu ta lại ngốc như vậy chứ.

Từ Lại Tử cũng có chút hối hận, không nghĩ tới thím Vu lại thông minh như vậy.

Theo lý thuyết thì thời điểm này đều là lúc mọi người đang ngủ say, sao thím Vu lại chưa ngủ chứ.

Là nghe thấy động tĩnh của bọn họ sao?

Không thể, cậu ta làm việc rất an ổn, không thể bị phát hiện được.

Từ Lại Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc trước cậu ta cũng đã trộm không ít đồ, nhưng chưa từng bị bắt, không nghĩ tới lại té ngã ở đây.

"Aiya, có gì mà sợ, chúng ta cũng không trộm được đồ, chờ sáng mai mẹ tao tới, chắc chắn sẽ có biện pháp cứu tao ra ngoài.”

Biện pháp của Từ Lại Tử chính là mẹ cậu ta một khóc hai nháo ba treo cổ, sau đó lại bảo đội trưởng tới nói giúp.

"Anh Lại Tử, đến lúc đó anh đừng quên cứu em nha.” Từ Nhị Đản sốt ruột nói.

Anh Lại Tử được cưng chiều, nhất định mẹ anh ấy sẽ cứu anh ấy, nhưng cậu ta thì khác, trong nhà cậu ta có nhiều anh em, ở nhà cậu ta cũng không được cưng chiều, bằng không cậu ta cũng sẽ không nghĩ đến đến nhà thím Vu trộm tiền.

Năm nay cậu ta đã mười tám tuổi rồi, trong lòng cũng có cô gái mình thích, nhưng kết hôn cần tiền lễ hỏi, hai anh trai phía trên còn chưa có tiền kết hôn, sao có thể đến lượt cậu ta chứ.

Không có cách nào, Từ Nhị Đản mới nghĩ đến ăn trộm.

Hơn nữa Từ Lại Tử trộm đồ có thủ đoạn, trên cơ bản là chưa từng thất thủ.

Cho nên cậu ta mới đi theo, đây là lần đầu tiên cậu ta làm việc này đã bị bắt.

Từ Nhị Đản thề, sau khi được ra ngoài cậu ta sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa, quá dọa người rồi.

Bây giờ tiền không trộm được, còn phải lo lắng có bị ngồi tù hay không, lỡ như bị ngồi tù, chờ cậu ta được thả ra thì không chừng cô gái cậu ta thích đã lập gia đình rồi.

Nghĩ đến đây Từ Nhị Đản không chịu thua kém mà khóc lên.

Từ Lại Tử tràn đầy ghét bỏ, trừng mắt nhìn cậu ta một cái liền nhắm hai mắt lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »