Chương 97

Sáng sớm, vừa mới mở cửa sổ ra, một luồng không khí trong lành nhào tới, Vu Tình hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Ra đến sân, đập vào mắt là một thân thể co rút lại ở dưới mái hiên.

“Trương Quế Hoa." Vu Tình kinh ngạc hô một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía cô ta.

Trương Quế Hoa bị bịt miệng, nhìn Vu Tình với vẻ mặt kinh hoảng, muốn kêu nhưng lại không thành tiếng.

Vu Tình đi tới trước người cô ta, ngồi xổm xuống, nhìn cô ta tràn đầy ghét bỏ: "Trương Quế Hoa, không phải cô rất giỏi sao, dám đánh cháu gái của tôi, cô có tin tôi gϊếŧ chết cô hay không.”

Nói xong lời này, trên mặt Trương Quế Hoa liền nhận một cái tát, Vu Tình còn chưa hết giận, người phụ nữ này còn dám véo cháu trai của cô.

Vu Tình lại tát vào mặt cô ta.

Còn lãng phí một gói thuốc của cô, lại tát một cái, hôm qua còn dọa cô, lại tát cái nữa.

Lý Mai ra khỏi phòng đã nhìn thấy mẹ chồng điên cuồng tát Trương Quế Hoa, sợ tới mức đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt mình, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ!”

"Ừ.”

Lý Mai vội vã vào trong phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Không bao lâu sau mặt Trương Quế Hoa đã sưng lên như một cái đầu heo, lúc này Vu Tình mới cảm thấy mỹ mãn thu tay lại.

Bữa ăn sáng đã được nấu xong, cả nhà Vu Tình ngồi ở trước bàn.

Từ Hiếu Nhân nhìn thấy bộ dáng của Trương Quế Hoa, trong lòng không có một chút thương tiếc.

Không chỉ bởi vì Trương Quế Hoa hãm hại anh ấy rồi cùng anh ấy kết hôn, còn vì chuyện Trương Quế Hoa cắm sừng anh ấy, không có người đàn ông nào nguyện ý nuôi con cho người khác cả.

Đặc biệt là Trương Quế Hoa đang mang thai đứa nhỏ, anh ấy còn hầu hạ cô ta tám chín tháng, càng nghĩ Từ Hiếu Nhân lại càng tức giận.

Nhanh nhẹn ăn cơm xong, Từ Hiếu Nhân buông đũa trong tay xuống, nhìn Vu Tình nói: "Mẹ, đợi lát nữa con và anh cả đưa cô ta đến đồn cảnh sát nhé, cô ta tự ý xông vào nhà dân, còn đả thương cháu gái của con.”

"Đúng rồi, đưa cô ta đến đồn cảnh sát." Từ Hiếu Nghĩa tức giận, nếu lần sau Trương Quế Hoa này lại đến thì phải làm sao, không bằng đưa đến đồn cảnh sát.

Vu Tình nhìn Trương Quế Hoa một chút, nhìn thấy trong mắt cô ta tràn đầy hoảng sợ, không ngừng ô ô lắc đầu, đại khái là rất sợ hãi.

Có điều Vu Tình không phải là người mềm lòng, Trương Quế Hoa không có việc gì đi trêu chọc cô: "Vậy các con đi đi.”

Từ Hiếu Nghĩa nhận được câu trả lời, ăn xong miếng cơm cuối cùng, đứng lên đi về phía Trương Quế Hoa.

Trương Quế Hoa nhìn Từ Hiếu Nghĩa, cả người căng thẳng giống như con nhím, chuẩn bị thời khắc phát động công kích.

Nhìn Từ Hiếu Nghĩa đưa tay muốn bắt mình, cô ta khom người, trực tiếp dùng đầu đánh về phía Từ Hiếu Nghĩa.

Từ Hiếu Nghĩa lại không ngốc, nghiêng người né tránh cô ta, Trương Quế Hoa đập đầu vào bàn cơm, da đầu lập tức rách da, vài giọt máu tươi theo trán chảy xuống.

Từ Hiếu Nhân thừa dịp này, trực tiếp vác Trương Quế Hoa lên.

Từ Hiếu Nghĩa đẩy xe đạp ra, lúc này hai anh em mới mang Trương Quế Hoa đi lên trấn.

Trong sân không còn Trương Quế Hoa có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bữa sáng còn chưa ăn xong, trong nhà đã có một vị khách không mời mà đến.

Ngắn ngủi ba bốn ngày không gặp, thoạt nhìn Từ Đại Ngưu tang thương hơn không ít.

Mặt mày lõm xuống, môi trắng bệch, cả khuôn mặt lại càng không có huyết sắc.

Nhìn thấy Vu Tình, Từ Đại Ngưu kích động giống như nhìn thấy cứu tinh, phịch một tiếng quỳ xuống trước người cô.

Vu Tình hoảng sợ, vội vàng trốn sang một bên: "Từ Đại Ngưu, anh làm cái gì vậy?”

"Em dâu, em dâu, cô cứu tôi đi, cô bảo người đàn ông của cô đừng quấn lấy tôi nữa, tôi biết sai rồi, cô bảo cậu ấy tha cho tôi đi.”

Từ Đại Ngưu bốn năm mươi tuổi rồi, hiện giờ lại giống như một đứa trẻ, một dòng nước mũi một dòng nước mắt, vừa khóc vừa nhìn xung quanh, giống như quanh đây thật sự có ma.

Vu Tình bị ông ta khiến cho có chút khẩn trương, nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ không tin chuyện ma quỷ, nhưng cô cũng đã xuyên không rồi, vậy có một con quỷ cũng là chuyện bình thường.

Trong lòng cô có chút loạn.

Ngược lại Tuyết Hoa nghe thấy lời nói của Từ Đại Ngưu thì kích động, vui vẻ hô to: "Cha, là cha đúng không, con biết chắc chắn cha sẽ không bỏ lại con, mẹ và các anh trai của con đâu mà.”

"Tuyết Hoa, cháu bảo cha của cháu tha cho bác đi, sau này bác sẽ không dám có ý đồ xấu với nhà các cháu nữa, chỉ cần cha của cháu tha cho bác, bác nguyện ý làm trâu làm ngựa cho nhà các cháu.”

Từ Đại Ngưu buồn bã nói, mấy ngày nay ông ta sắp điên rồi, chỉ cần vừa ngủ là sẽ mơ thấy Từ Thừa Diên, anh ấy máu thịt be bét đứng ở trước mắt ông ta, hết lần này đến lần khác chất vấn ông ta vì sao lại hại vợ con của anh ấy.

Chuyện đáng sợ hơn là Từ Thừa Duyên còn nói muốn gϊếŧ ông ta.

Đã hai ngày ông ta không dám ngủ, chỉ cần ngủ một giấc, Từ Thừa Diên sẽ xuất hiện.

"Từ Đại Ngưu, anh đừng khóc, lát nữa tôi sẽ nói với chồng tôi, bảo anh ấy rời đi, anh trở về đi.” Vu Tình mở miệng nói.

Từ Đại Ngưu liên tục gật đầu: "Em dâu, cảm ơn cô.”

Nói xong lời này, Từ Đại Ngưu liền chạy đi.

Từ Tuyết Hoa nhìn thấy người đi rồi, chạy đến trước người Vu Tình, thân mật kéo cánh tay cô lên hỏi: "Mẹ, thật sự là cha đang trông chừng chúng ta sao?”

Vu Tình không biết, nhưng cũng không muốn làm tổn thương trái tim của cô bé này, cười nói: "Ừm, lúc cha con còn sống đã yêu thương con như vậy mà, đương nhiên sẽ không nỡ rời đi.”

Nói xong lời này, chính cô cũng có chút sợ hãi.

Rất nhanh chuyện của Từ Đại Ngưu đã lan truyền ra khắp thôn, mọi người đều biết mặc dù Từ Thừa Diên đã chết nhưng vẫn còn bảo vệ cả nhà Vu Tình ở một góc nào đó mà mọi người không nhìn thấy.

Ở một góc, mấy người con trai ghé vào một chỗ, bó tay bó chân lại: "Anh Lại Tử, nhà họ Từ này có chút tà dị, chúng ta thật sự phải đi sao? Nếu như thật sự Từ Thừa Diên xuất hiện rồi đi tìm chúng ta thì phải làm sao?”

Người con trai được gọi là Lại Tử giơ tay đánh vào đầu cậu ta: "Sợ cái gì, trên đời này làm gì có ma, đó là do đầu óc của Từ Đại Ngưu có vấn đề, có tật giật mình nên mới như vậy. Hơn nữa mấy anh em chúng ta đang là lúc dương khí chính cương, cho dù Từ Thừa Diên có ở đây, cũng không thương tổn chúng ta được.”

“Hổ Tử, tao cảm thấy anh Lại Tử nói rất đúng, ngày đó mày không nghe Trương Quế Hoa nói à, nhà thím Vu có hơn một ngàn đồng tiền đó, cho dù xây nhà cũng còn thừa mấy trăm. Chúng ta ở trong thôn trồng trọt, một năm thu hoạch còn chưa đến năm mươi đồng, mấy trăm đồng, phải làm bao lâu mới có thể tiết kiệm được chứ.”

Từ Hổ có chút do dự, cậu ta cảm thấy mấy ngày nay thím Vu đã thay đổi thông minh hơn rất nhiều.

Bác gái Tô và bác gái Mã đều không chiếm được cái gì tốt từ trên người thím ấy, mấy đứa nhóc mười mấy tuổi bọn họ có thể có bản lĩnh gì.

“Hổ Tử, nếu mày sợ thì đừng làm nữa, tao với Nhị Đản làm, đến lúc đó được tiền sẽ không có phần của mày." Từ Lại Tử vẻ mặt ghét bỏ.

Nhị Đản gật gật đầu: "Hổ Tử, mày sợ như vậy từ lúc nào thế.”

"Tao, vậy bọn mày làm đi.” Từ Hổ nói xong quay đầu rời đi.

Cậu ta thích đánh nhau thì đánh nhau, trộm tiền của người khác cũng không phải là chuyện tốt gì, hơn nữa thím là một quả phụ, về sau còn nuôi mấy người con nhất định là không dễ dàng.

Cậu ta không có mặt mũi đi ăn cắp tiền của thím ấy.

Từ Hổ đi rồi, Từ Lại Tử và Từ Nhị Đản có chút tức giận, tính sau này có chuyện gì cũng không gọi Từ Hổ nữa.

Đúng là loại nhát gan, có chuyện này cũng không dám làm.

"Nhị Đản, đợi đến khi tiền đến tay là chúng ta có thể cưới vợ rồi, đến lúc đó khiến Hổ Tử hâm mộ chết thì thôi.” Từ Lại Tử hưng phấn nói.

Từ Nhị Đản gật gật đầu, cảm thấy có chút đáng tiếc, sao Hổ Tử lại ngốc nghếch như vậy chứ.