Chương 95

"Này, vợ thằng hai." Bà cụ Từ hô một tiếng, ngón tay run rẩy dò xét hơi thở của Vu Tình.

Cảm nhận được vẫn còn hô hấp, lòng bàn chân bà cụ Từ mềm nhũn trực tiếp ngồi xuống mặt đất: "Vợ thằng hai, con muốn dọa chết bà già này à, mau đứng dậy, ban ngày còn ngủ cái gì chứ? Đứng dậy." Bà cụ Từ tức giận nói, bà còn nghĩ rằng vợ thằng hai và Trương Quế Hoa cùng nhau đồng quy vu tận cơ.

Bà cụ Từ vỗ vỗ Vu Tình, vỗ liên tiếp mấy cái không thấy người tỉnh lại, lần này bà ấy hoảng hốt, vội vàng hô ra phía sân: "Ông nó à, ông, ông, ông.”

"Sao vậy, tôi làm sao?" Trong lòng ông cụ Từ lộp bộp một tiếng, hoảng hốt đi tới.

Nhìn thấy mấy người nằm trên mặt đất, ngón tay ông ấy run rẩy: "Chuyện gì xảy ra vậy? Vợ thằng hai sẽ không…”

"Không phải, vẫn còn hô hấp, ông mau đi gọi bác sĩ đi.” Bà cụ Từ sốt ruột nói.

Tuyết Hoa ở phía sau nghe thấy vậy, lập tức chạy đi tìm bác sĩ.

Cô bé vừa chạy đi, bên ngoài đã có rất nhiều người duỗi đầu vào với vẻ mặt tò mò.

Sao lại im lặng như vậy chứ, cũng không thấy Trương Quế Hoa la hét.

"Lý Mai, sao cháu không vào xem đi, sao lại không thấy náo loạn nữa rồi?” Một người phụ nữ cắn hạt dưa hỏi.

Lúc này Lý Mai mới ôm con gái đi vào trong nhà liền nhìn thấy mẹ chồng và con trai đang nằm trên mặt đất, hai người không nhúc nhích.

"Mẹ, mẹ, Hạo Viễn, hai người làm sao vậy, tỉnh lại đi ạ!" Lý Mai kinh hoảng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Người ngoài cửa nghe thấy giọng của Lý Mai thì ngơ ngác: "Lý Mai nói cái gì vậy, không phải là mẹ chồng của nó chết rồi chứ?”

Tuyết Hoa dẫn bác sĩ đến, một người phụ nữ hỏi: "Tuyết Hoa, gọi bác sĩ làm gì vậy, không phải là mẹ của cháu chết rồi chứ, bác vừa nghe thấy chị dâu của cháu khóc.”

"Mẹ của bác mới chết đó." Tuyết Hoa tức giận, vội vàng chạy vào nhà.

Người phụ nữ kia ôi một tiếng thầm mắng: "Con nhóc chết tiệt không có giáo dưỡng này.”

Tô Hoa ngồi xổm trước cửa nhà mình, nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của những người này, nhìn thấy Tuyết Hoa dẫn bác sĩ trở về, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Không phải Vu Tình thật sự bị Trương Quế Hoa gϊếŧ chết rồi chứ.

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức cầu nguyện: "Ông trời phù hộ Vu Tình mau chết đi.”

Nếu Vu Tình chết, cô ta nằm mơ cũng phải bật cười.

Từ Lan Trân nghe xong lời này cũng có chút chờ mong, nếu như Vu Tình chết, nói không chừng nhà họ Từ cách vách sẽ náo loạn.

Từ Tuyết Hoa không có mẹ, chắc chắn sẽ không dễ sống, đến lúc đó sẽ không có ai cướp Trương Kế Đông với cô ta nữa.

Nghĩ đến đây cô ta rón rén chạy tới, muốn nhìn xem Vu Tình đã chết chưa.

Bác sĩ Trương đi tới, kiểm tra tình huống của Vu Tình một phen, cười nói: "Người không sao cả, chỉ là đã ngủ mê man rồi, chắc là đã uống thuốc ngủ đúng không?”

Câu cuối cùng ông Trương có chút nghi hoặc, sao Vu Tình lại uống thuốc ngủ chứ.

Mấy người bà cụ Từ và ông cụ Từ nghe thấy Vu Tình không sao liền thở phào nhẹ nhõm.

Bà cụ Từ gọi Lý Mai: "Cháu lại đây ôm mẹ cháu lên giường, nằm trên mặt đất rất dễ bị cảm lạnh.”

Bà ấy đã lớn tuổi không ôm được Vu Tình, bạn già của bà ấy lại là đàn ông, cha chồng ôm con dâu mà truyền ra ngoài sẽ bị cười rụng răng mất.

Lý Mai ôm là thích hợp nhất.

Ôm Vu Tình lên giường, Hà Diệp giãy dụa chạy tới, nhìn ông Trương có chút lo lắng hỏi: "Ông ơi, bà nội cháu thật sự không sao chứ? Vậy khi nào bà cháu mới tỉnh lại ạ?”

"Cái này không chắc chắn được, có thể là một giờ nữa, có thể là đến đêm, hoặc ngày mai." Ông ấy không xác định được Vu Tình đã uống bao nhiêu thuốc, có điều ông ấy nhìn qua không nghiêm trọng lắm, hẳn là uống không bao nhiêu.

"Được rồi, không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Ông Trương vừa nói xong.

Tuyết Hoa chạm vào Vu Tình một chút, tay cô trượt xuống theo mép giường.

Ông Trương dừng bước chân lại, nhìn thấy bột phấn màu trắng trong lòng bàn tay Vu Tình thì tràn ngập tò mò, tiến lại gần dính lên tay một chút, khẽ ngửi.

"Thuốc gì mà phát huy công hiệu nhanh như vậy chứ." Dứt lời, ông Trương lập tức ngã xuống mặt đất.

"Ôi, anh Trương." Bà cụ Từ kinh hoảng hô một tiếng, nhìn bột phấn màu trắng trong tay Vu Tình tràn ngập đề phòng.

Thứ này là gì vậy, ngửi một chút đã ngất xỉu rồi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ông cụ Từ vẻ mặt mê mang, ông ấy không nhìn thấy gì cả, sao bác sĩ này lại ngất xỉu rồi.

Lý Mai lắc đầu.

Hà Diệp cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Bà cụ Từ chỉ chỉ bột phấn trên tay Vu Tình nói: "Anh Trương ngửi thứ màu trắng kia liền ngất xỉu.”

Ông cụ Từ không tin, tiến lại gần dính một chút lên tay, ông ấy còn chưa kịp hỏi.

Hai vợ chồng Từ Kiến Quốc và Tôn Hồng đã mang theo một trận gió chạy tới.

Thuốc trên tay ông cụ Từ bị hai vợ chồng Từ Kiến Quốc mang theo gió nhẹ thổi lên, ông cụ Từ hắt hơi một cái lập tức ngã xuống.

Vẻ mặt Từ Kiến Quốc ngây thơ: "Chuyện gì vậy?”

Bà cụ Từ không nói gì, nhìn Lý Mai phân phó nói: "Đi lấy một sợi dây thừng đi.”

Lý Mai nghe xong ngoan ngoãn ra khỏi phòng.

Tôn Hồng nhìn một màn trước mắt này có chút sợ hãi, kéo người đàn ông nhỏ giọng nói: "Không phải thím Từ là kẻ gϊếŧ người chứ?”

Nói không chừng người trên mặt đất này là do chính tay bà ấy gϊếŧ.

Sao bà ấy lại tàn nhẫn như vậy, dù sao ông cụ Từ cũng là chồng của bà ấy mà, còn có Vu Tình chính là con dâu của bà ấy nữa···

Trong đầu Tôn Hồng đã bổ ra rất nhiều hình ảnh.

Từ Kiến Quốc lại không tin, trách cứ nói: "Bà nói bậy cái gì vậy?”

"Tôi, sao lại là tôi nói bậy chứ.” Tôn Hồng nói xong liền thấy Lý Mai cầm một sợi dây thừng đi vào.

Bà cụ Từ nhận lấy dây thừng hai ba cái đã trói Trương Quế Hoa lại.

Từ Kiến Quốc chỉ chỉ mấy người trên mặt đất, nuốt nước miếng hỏi: "Thím, chú của cháu, mấy người bọn họ bị sao vậy?”

"Ngất xỉu.” Bà cụ Từ không thèm để ý chút nào nói, dù sao bác sĩ Trương cũng đã nói là không sao rồi.

Ngất xỉu, không cần chăm sóc sao? Từ Kiến Quốc nghi hoặc.

Bà cụ Từ đi ra sân, nhìn thấy có mấy cái đầu đang bám ở ngoài cửa thì hét lên: "Xem cái gì mà xem, không có việc gì làm à, đều ăn no đến căng bụng rồi sao, mau trở về đi.”

"Chị dâu, Trương Quế Hoa đâu?” Một bà cụ tò mò hỏi.

Bà cụ Từ chỉ chỉ mặt đất: "Đó, ở đó đó, Trương Quế Hoa chết tiệt này, thật sự là nhà họ Từ chúng tôi quá dễ bắt nạt rồi, đội cho cháu trai tôi một cái mũ xanh, tôi còn chưa đi tìm cô ta tính sổ thì thôi. Cô ta còn không biết xấu hổ chạy đến nhà chúng tôi, tôi có thể tha cho cô ta sao, đánh cái đã ngất xỉu rồi thì trói lại thôi, đợi đến khi cô ta tỉnh lại tôi sẽ thu thập cô ta. Các người còn chưa đi, chờ vào trong nhà uống nước sao?”

"Không không không không, chúng tôi đi đây." Người phụ nữ nói chuyện nhìn bà cụ Từ đánh ngất người như đùa giỡn có chút hoảng hốt.

Bà ta nói xong liền vội vàng dẫn theo người nhà chạy đi.

Có một người đi thì sẽ có người thứ hai.

Chẳng bao lâu mọi người đã giải tán.

Từ Lan Trân không nhận được tin tức có chút sốt ruột.

Nhìn bà cụ Từ hỏi: "Bà nội Từ, thím Vu không sao chứ ạ?”

"Không sao, sao vậy, có phải là cô với mẹ của cô ngóng trông con dâu hai nhà chúng tôi xảy ra chuyện không may đúng không?” Bà cụ Từ hung dữ quát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Lan Trân trắng bệch, sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.

Tô Hoa nhìn thấy cô ta đi ra, vẻ mặt sốt ruột: "Lan Trân, Vu Tình thế nào rồi, chết chưa?”

"Chưa ạ.” Từ Lan Trân tức giận nói.

Nếu thật sự chết thì nhà họ Từ cách vách không loạn lên sao, hôm nay nhìn không thấy gì cả, có điều sao đám người này ở trong nhà mà lại không đi ra.

Bác sĩ kia cũng ở lại nhà Vu Tình.

Trong lòng Từ Lan Trân gấp đến ngứa ngáy.