Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lan Trân, cô còn có gì muốn nói không? Nếu không thì tôi đi về trước đây.” Từ Xuân Mai có chút sốt ruột nói, cô ta đã đi ra ngoài lâu như vậy, nếu không về ngay thì chắc chắn mẹ sẽ mắng cô ta.

“Không còn chuyện gì nữa, cô đi về trước đi.” Từ Lan Trân ghét bỏ nói.

Từ Xuân Mai thấy thế lập tức chạy đi ngay.

Từ Lan Trân đứng ở cửa do dự một lát, sau đó cũng xoay người rời đi.

Hiện giờ Từ Tuyết Hoa đã giúp Trương Kế Đông, như vậy hai cái bánh bao và ba quả trứng gà của cô ta chắc chắn sẽ không lọt được vào mắt của Trương Kế Đông, có làm nữa cũng chỉ là tốn công vô ích.

Về đến nhà, Từ Lan Trân cầm tiền của mình chạy ra ngoài, trước tiên cô ta tính sẽ bán lẻ.

···

Mưa to qua đi, cây cối trong núi xanh tươi như ngọc bích, thung lũng dường như được bao phủ bởi một lớp nhung màu xanh lục, dòng sông nhỏ càng ngày càng trong vắt, không khí ướŧ áŧ cũng mang tới cảm giác mát mẻ.

Thi thoảng có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến con người ta thoải mái không thôi.

Mùa mưa qua đi, trên núi liền mọc lên không ít nấm.

Vu Tình đeo sọt, dẫn theo Tuyết Hoa và Hà Diệp đi tìm Vu Tuệ Mẫn, Vu Tuệ Mẫn cũng dẫn con gái nhà mình đi cùng, mấy người bọn họ cùng lên núi đào nấm.

Mùa mưa vừa mới đi qua, ngoài đồng cũng không có gì làm nên mọi người trong thôn đều nhàn nhã ngồi ở nhà.

Từ Hiếu Nghĩa cũng dẫn theo hai em trai cùng đi lên núi, xem xem có săn được con mồi nào không.

Vu Tình không đi cùng đám Từ Hiếu Nghĩa, lúc cô và Vu Tuệ Mẫn lến đến núi còn gặp không ít người, tất cả bọn họ đều đang đeo sọt và cầm xẻng đào nấm.

Trong đó có cả vợ của đại đội trưởng, Tôn Hồng, bà ấy dẫn theo hai con dâu và con gái đi cùng, cõng một cái sọt.

“Chị dâu, mọi người cũng lên núi đào nấm sao?” Vu Tình hô một tiếng.

Tôn Hồng thấy là cô, gương mặt bà ấy nở nụ cười ngay lập tức: “Còn không phải là do trong nhà không có việc gì làm sao? Vậy nên chúng tôi tới thử vận may một chút, đúng là có nhiều nấm thật.”

Bà ấy vừa mới tới một lúc đã cùng mấy người con dâu đào được hơn non nửa sọt nấm rồi.

Bây giờ con gái bà ấy và Hiếu Nhân đã đính hôn với nhau, tất cả những cái không thích của Tôn Hồng đối với Vu Tình lúc trước đã tan thành mây khói, lại còn hơi có thêm vài phần thân thiết.

“Cũng đúng, mùa mưa vừa mới qua là nấm lại mọc mà.” Vu Tình vừa mới nói xong.

Trong đầu liền truyền đến một giọng nói:【 Kiểm tra đo lường cho thấy nấm tùng, một trăm hai mươi điểm tích lũy, cách ký chủ khoảng 50 mét. 】

Vu Tình nghe thấy giọng nói ấy liền nhanh chóng chạy qua, cô vừa mới ngồi xổm xuống đào một cây nấm, đột nhiên có một người phụ nữ chạy tới, trên môi nở nụ cười ha hả: “Ôi chao, bên này cũng có nhiều nấm thật đấy. Vu Tình à, nấm này tôi cũng đã nhìn thấy rồi, chẳng qua đến chậm hơn cô một bước mà thôi.”

Bà ta nói xong, sau đó đào đào vài cái liền lấy hết tất cả chỗ nấm đó đi.

Chỉ để lại Vu Tình đang ngơ ngác.

“Sao bà ta có thể như vậy được chứ.” Vẻ mặt Tuyết Hoa phẫn nộ nhìn người phụ nữ kia rời đi.

Vu Tình cũng có chút tức giận, người phụ nữ này chẳng khác gì thổ phỉ, nhưng mà sau đó cô cũng đã bình tĩnh lại, bởi vì sau khi đi quanh một vòng, cô phát hiện tất cả mọi người đều mang dáng vẻ này.

Căn bản không có thứ tự đến trước hay đến sau, cứ ai cướp được trước thì nấm chính là của người đó.

Vu Tình nhìn nhìn đống người bên này, sau đó lại nhìn Vu Tuệ Mẫn, hạ giọng nói: “Chị Tuệ Mẫn, chúng ta đi chỗ khác đi, ở đây có nhiều người quá.”

“Được.” Vu Tuệ Mẫn không có ý kiến gì, Vu Tình nói thế nào thì chính là thế đó.

Ngay cả con gái của Vu Tuệ Mẫn là Từ Lệ Lệ cũng không có ý kiến gì cả.

Cô nhóc này cả ngày chẳng nói câu nào, chỉ biết đi theo Vu Tuệ Mẫn.

Bây giờ Hà Diệp đã bạo dạn hơn không ít, nhìn Từ Lệ Lệ lớn hơn mình mấy tuổi sau đó nói: “Cô Lệ, cô muốn ăn kẹo không ạ? Bà nội của cháu mua cho cháu đó. Cho cô ăn một cái, rất ngon đó, cô mau nếm thử đi.”

Từ Lệ Lệ nhìn kẹo sữa trước mặt, ánh mắt sáng lên, nuốt nuốt nước miếng lắc lắc đầu.

Kẹo sữa chính là đồ ăn hiếm có, món này rất đắt, cô bé ngại chuyện ăn của người ta mà không trả tiền.

Tuyết Hoa đứng ở một bên nhướng mày, trông giống như một cô chị lớn: “Lệ Lệ, cho em thì em cứ ăn đi, đừng khách sáo.”

Lúc này Từ Lệ Lệ mới nhận lấy kẹo sữa, bóc vỏ sau đó nhét vào trong miệng, đôi mắt cô bé híp híp lại, thoải mái nói: “Ngọt quá.”

Hà Diệp thấy thế thì cũng ăn một viên, học theo bộ dáng thưởng thức của Lệ Lệ rồi nói: “Ngọt quá.”

Hai người liếc nhau cười khanh khách.

Rất nhanh Vu Tình đã lại tìm được một đống nấm khác dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.

Vẫn là nấm tùng, ít nhất phải được một cân.

Vu Tuệ Mẫn không có hệ thống chỉ huy thì cũng không tìm được nhiều lắm, nhưng tóm lại là vẫn có.

Vu Tình không dám bán hết toàn bộ đống nấm mình đào được, chỉ có thể bán mỗi lần một ít.

Hai người Vu Tuệ Mẫn đào nấm, cô ấy bắt đầu nói về việc trong nhà: “Vu Tình, chồng em đi rồi, vậy mẹ chồng em còn đối xử tệ với em không?”

“Hả?” Vu Tình sửng sốt, đầu nghĩ đến chuyện trước kia nguyên chủ thường xuyên nói với Vu Tuệ Mẫn rằng bà cụ Từ không tốt, cô nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không có đâu, hiện tại mẹ chồng đối xử rất tốt với em.”

“Vậy là được rồi.” Vu Tuệ Mẫn gật gật đầu.

Vu Tình hỏi: “Vậy mẹ chồng của chị đối xử với chị thế nào?”

Vu Tuệ Mẫn bị hỏi như thế thì lại có chút ủy khuất: “Mẹ chồng chị vẫn thế, mỗi lần có đồ gì tốt đều cầm hết tới cho nhà anh cả. Lúc trước Xuân Sinh săn được một con gà rừng ở chân núi, muốn để cho bà ấy cải thiện bữa ăn, ai ngờ bà ấy lại không ăn mà đưa hết cho con nhà anh cả.”

“Nếu chỉ thế thôi thì không tính làm gì, chồng của chị và anh cả cũng đều là con của bọn họ, tại sao một chén nước thôi mà bọn họ cũng không thể giữ cân bằng được chứ, trước đó vài ngày bọn họ còn tới nhà chị nói muốn lấy thức ăn, nói rằng nhà bọn họ đã hết đồ ăn rồi. Lúc đó vừa mới thu hoạch một vụ lúa xong, sao lại không có gì ăn được chứ.” Giọng nói của Vu Tuệ Mẫn liền trở nên nghẹn ngào.

Vu Tình thấy thế có chút xấu hổ, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: “Chị Tuệ Mẫn, thật ra chị và anh Xuân Sinh có thể thương lượng lại với gia đình nhà anh Xuân Minh. Mọi người đều là người nhà, về sau chuyện phụng dưỡng cha mẹ này nên phân chia ra cho rõ ràng, nhà chị hiếu kính với mẹ nên chu cấp cho mẹ, nhưng bọn họ cũng phải làm thế, mẹ chồng không thể chỉ tìm mỗi thức ăn từ nhà anh chị không thôi được. Còn nữa, chị cũng phải cứng rắn hơn một chút, chị nhìn chị Thải Lan xem, mỗi lần chị ấy trả lời đều làm cho mẹ chồng á khẩu không nói lại gì được.”

Vu Tình cảm thấy lời này của mình không phải là đang dạy Vu Tuệ Mẫn bất kính với người già, mà cư xử hiếu kính với người già phải có chừng mực.

Dù sao cô cũng không thể làm như Vu Tuệ Mẫn được, mẹ chồng cô ấy cứ có cái gì tốt nhất lại đem hết cho nhà anh cả, ăn uống hay gì cũng không nhớ tới nhà cô ấy, cứ làm thế có liệu có ổn không.

Vẻ mặt Vu Tuệ Mẫn như vừa bừng tỉnh ra chuyện gì, cũng không phải là sai, mẹ chồng của cô ấy không phải chỉ có mỗi một người con trai, Từ Xuân Minh cũng là con trai của bọn họ mà.

Thế thì tại sao cứ phải cắn lấy nhà mình, nhất quyết không buông ra chứ.

“Nhưng mà chị nên cứng rắn hơn như thế nào bây giờ?” Vẻ mặt Vu Tuệ Mẫn trở nên khó xử.

Vu Tình nói thẳng: “Lần sau nếu họ lại muốn lấy lương thực nữa, chị cứ nói với bọn họ lương thực nhà chị không còn nhiều lắm, về sau mỗi tháng cứ tự phân chia nhau ra, nhà anh cả cho thế nào thì nhà chị cho như vậy.

Mỗi tháng cho một lần, hoặc là một năm cho một lần, cái này thì cứ để cho mẹ chồng chị tự quyết định, nếu bà ấy vẫn nói không có gì ăn thì chị cứ tàn nhẫn hơn một chút, mặc kệ bọn họ đi.”

Hai vợ chồng già nào có thể ăn tốn nhiều lương thực như vậy chứ, mỗi lần gia đình Vu Tuệ Mẫn cho đồ ăn thì đều cho nhiều tới mức có thể ăn đủ trong nửa năm, vậy mà dường như hai vợ chồng già ấy cứ hai tháng lại muốn tới lấy một lần.

Đống thức ăn này cuối cùng rơi vào trong miệng ai thì tất cả mọi người trong thôn đều biết rõ.

Cả nhà Từ Xuân Minh đều không làm được gì đứng đắn, mỗi lần bắt đầu làm việc là lại giở mấy thủ đoạn gian trá, đàn ông thanh niên trong nhà họ cũng chẳng khác phụ nữ gầy yếu ở trong thôn là bao.

Chẳng có mấy người kiếm ra được miếng ăn, nhưng mấy năm nay, nhìn người nhà Từ Xuân Minh trông ai nấy cũng đều chắc nịch, có vẻ là hấp thụ dinh dưỡng rất tốt, ngược lại nhà Từ Xuân Sinh làm ăn rất nhiều, lương thực cũng có rất nhiều.

Vậy mà người nhà họ ai nấy trông cũng gầy gò tới đáng thương, như thể không được hấp thụ đầy đủ dinh dưỡng.
« Chương TrướcChương Tiếp »