Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A, Tuyết Hoa, anh hai của em và chị Tú Lan thật sự đang ở bên nhau sao?” Từ Xuân Mai tò mò hỏi.

Tuyết Hoa gật gật đầu, có chút sốt ruột: “Chị Xuân Mai, rốt cuộc chị tìm em có chuyện gì vậy?”

“Aiya, chỉ mải nói chuyện phiếm với em mà quên mất chuyện chính rồi.” Lúc này Từ Xuân Mai mới vỗ tay xuống, sau đó úp sấp xuống trước người Tuyết Hoa nói thầm vài tiếng.

Từ Lan Trân nhìn mà sốt ruột, cảm thấy cô ta đến đây uổng công rồi, ở xung quanh đây có ai đâu mà hai người này còn nói thì thầm làm cái gì chứ.

Cô ta nỗ lực ghé vào sát hơn một chút nhưng vẫn không nghe ngóng được gì, vì vậy chỉ có thể trừng mắt nhìn hai người Tuyết Hoa bọn họ.

Một lát sau liền thấy Từ Tuyết Hoa lấy năm hào từ trong túi ra đưa cho Từ Xuân Mai: “Chị Xuân Mai, em thật sự không còn tiền đâu, đây là lần cuối cùng.”

Từ Xuân Mai liên tục gật đầu: “Chị biết em cũng không có dễ dàng gì, Kế Đông nhất định sẽ nhớ rõ lòng tốt của em.”

“Kế Đông.” Từ Lan Trân nghe được cái tên này, nghĩ đến tiền mà Từ Tuyết Hoa lấy ra, trong lòng cô ta lập tức hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.

Không ngờ lúc này Từ Tuyết Hoa đã bắt đầu giúp Trương Kế Đông rồi.

Không được, cô ta phải ngăn việc này lại, bằng không nếu Trương Kế Đông nghĩ tốt về Tuyết Hoa thì làm gì còn chỗ cho cô ta chen vào nữa.

Từ Tuyết Hoa đưa tiền xong liền không chịu nổi cái lạnh, ngay lập tức ôm cánh tay chạy đi.

Chờ đến khi Từ Tuyết Hoa rời đi, Từ Xuân Mai cầm tiền trong tay càng thấy phẫn nộ.

Từ Tuyết Hoa có nhiều tiền mà sao lại giữ kín như thế chứ, nó có nhiều quần áo như vậy, tùy tiện lấy vài bộ ra bán đi cũng được vài đồng rồi.

Mẹ của nó đi săn thú còn bán được rất nhiều tiền, lấy ra một ít để giúp anh Kế Đông thôi thì có sao, đúng là kẹt xỉ muốn chế.

Từ Xuân Mai cầm tiền lén lút đi ra khỏi cánh rừng, chuẩn bị tới nhà của Trương Kế Đông.

Bỗng có một đám bùn bắn lên mặt Từ Xuân Mai, cô ta chửi một tiếng, năm hào trong tay cũng đã bị kẻ khác đoạt mất rồi.

“A, cái tên khốn nạn kia.”

Cô ta nhanh chóng lau bùn dính ở trên mặt đi, mở mắt ra nhìn xung quanh lại chẳng thấy một bóng người.

Nhìn tiền trong tay chẳng còn một xu, khuôn mặt Từ Xuân Mai tràn đầy tức giận: “Đồ khốn nạn, tên ăn cướp, đừng để tao bắt được mày, hu hu hu hu hu.”

Từ Xuân Mai không nhịn được mà khóc thành tiếng, nhìn bộ đồ màu hồng trên người cũng đã dính toàn bùn, cô ta liền thấy có chút đau lòng.

Bà nội nó cái thằng trộm kia, thật đúng là không biết xấu hổ, cô ta nguyền rủa thằng nào đã ăn trộm tiền của mình vừa bước ra ngoài cửa sẽ dẫm phải cứt chó, nguyền rủa nó ăn cơm cũng sẽ bị nghẹn chết luôn đi.

Vốn cô ta còn đang tính sẽ cầm số tiền đó, mặc chiếc áo khoác mới này đến tìm anh Kế Đông, nói không chừng còn có thể khiến anh ấy thích mình, ai ngờ kế hoạch này đã hoàn toàn bị ngâm nước nóng.

Giờ phút này tâm tình của Từ Xuân Mai còn khó chịu hơn là rơi vào trong hầm băng.

Từ Lan Trân cầm tiền mà tràn đầy đắc ý, hiện giờ có thêm năm hào này, hơn nữa bản thân cô ta cũng đang có sẵn năm hào, cộng lại coi như đã có một đồng rồi, cô ta định bớt chút thời gian để tới thị trấn một chuyến.

Xem xem có thể tìm gì nhỏ lẻ để bán hay không.

Hiện giờ đang là những năm 80, cơ hội kinh doanh có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ cần có chút đầu óc là có thể phất ngay lên chỉ sau một đêm.

Từ Nhị Nữu đứng ở một bên, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Từ Lan Trân nói: “Cô út, làm như vậy là không tốt đâu?”

“Có gì mà không tốt, cháu đã quên trước kia bà ta đã đánh chúng ta như thế nào rồi à.” Từ Lan Trân cười đắc ý.

Từ Nhị Nữu có hơi khó chịu, tuy là bà nội cũng thường xuyên mắng hai người thật, nhưng cũng chưa từng để các cô bị chết đói.

Cô nhỏ phun nước miếng vào trong bánh bao như vậy là không tốt cho lắm.

Từ Lan Trân cũng mặc kệ không nghĩ nhiều đến thế, cô ta cầm tiền cười hì hì rồi trở về.

Lúc Từ Tuyết Hoa chạy về nhà thì không có mặc áo khoác.

Vẻ mặt Vu Tình đầy kinh ngạc “Tuyết Hoa, áo khoác của con đâu rồi?”

“Con cho chị Xuân Mai mượn để mặc rồi, hắt xì.” Từ Tuyết Hoa nói xong liền không nhịn được mà hắt xì một cái.

Vu Tình lập tức thấy không vui: “Con cho người khác mượn áo làm gì, con không thấy lạnh sao, con xem con sắp bị cóng cả người rồi đấy, mau vào trong phòng mặc thêm quần áo lên đi.”

“Tuyết Hoa, uống canh gừng đi đã rồi hãy lên phòng.” Lý Mai đứng lên, gọi Tuyết Hoa lại sau đó rót một bát canh ra.

Cô ấy nhìn Tuyết Hoa rồi có chút bất mãn: “Em ngốc thật đấy, đi cho người khác mượn quần áo, nếu chẳng may bản thân bị nhiễm lạnh thì làm sao, trời ạ!”

Tuyết Hoa ôm bát canh gừng uống xuống bụng: “Hắt xì.”

“Mau chóng về phòng đi.” Lý Mai nhận lấy bát nói.

Tuyết Hoa gật gật đầu, sau đó lập tức chạy vào trong phòng, về tới nhà rồi cô bé liền cởϊ qυầи áo ra rồi lên giường nằm ngủ.

Chờ đến khi cơm chiều sắp nấu xong, Vu Tình đi tới gõ gõ cửa phòng cô bé: “Tuyết Hoa, cơm nấu xong rồi, mau ra ngoài ăn đi.”

Đáp lại là sự yên tĩnh…

“Tuyết Hoa, mẹ vào nhé.” Vu Tình nói xong liền vào phòng.

Đi đến mép giường vẻ mặt cô liền trở nên sốt ruột, nhìn thấy Tuyết Hoa đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, cả người thì co lại rồi run bần bật.

“Tuyết Hoa.” Vu Tình lập tức tiến lên, sờ trán của cô bé một cái, quả thật rất nóng.

Cô lập tức hướng ra ngoài sân hô một tiếng: “Hiếu Nghĩa, con mau tới đây nhanh, em gái con bị sốt rồi.”

Lời này vừa thốt ra, ba anh em nhà họ Từ đều chạy vào, Từ Hiếu Nhân trực tiếp đỡ Tuyết Hoa lên cõng ở trên lưng.

Từ Hiếu Minh nhanh chóng lấy áo lá ra đắp ở trên người Tuyết Hoa.

Vu Tình đi theo Từ Hiếu Nhân tới một trạm xá nhỏ ở trong thôn.

“Bác sĩ, con gái tôi bị sốt, cả người đều nóng ran lên, bác sĩ mau khám giúp nó hộ tôi với.” Vu Tình sốt ruột hô.

Không lâu sau một người đàn ông với mái tóc hoa râm đi ra ngoài, sờ sờ trán Tuyết Hoa xong vẻ mặt tràn đầy sự tức giận: “Sao lại để nghiêm trọng đến mức này chứ.”

“Đứa nhỏ này đang ngủ thì sốt nên chúng tôi cũng không biết chuyện.” Vẻ mặt Vu Tình đầy sự lo lắng.

Vẻ mặt bác sĩ rất cũng nghiêm trọng: “Phải tiêm trước đã.”

Bác sĩ nói xong liền đi pha thuốc.

Vẻ mặt Vu Tình vẫn rất lo lắng.

Tốc độ pha thuốc của bác sĩ rất nhanh, chỉ một lúc sau liền cầm một cái ống tiêm đi tới, tiêm cho Tuyết Hoa một mũi nhỏ.

Ông ấy lại đi điều chế thuốc: “Nhớ mặc cho đứa bé ấm một chút để đổ ra nhiều mồ hôi.”

Vu Tình gật gật đầu, cô cũng định lúc về sẽ mặc cho cô bé, chủ yếu là bây giờ đang không có quần áo.

Bác sĩ Trương cũng biết cô khó xử, ông ấy bèn về lại phòng lấy một cái áo khoác ra: “Tôi đã giặt sạch sẽ rồi, cô bé này đang sốt nặng, nếu cô còn ở đây thêm một lát nữa chỉ sợ chẳng may sẽ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.”

Bị sốt cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng còn có thể khiến đầu óc xảy ra vấn đề, nặng hơn nữa thì sẽ ảnh hưởng tới cả tính mạng của con người.

Vu Tình cũng biết điều này, sau này còn có cả chuyện trẻ con bị sốt rồi ảnh hưởng tới sức khỏe, trở nên câm điếc, bây giờ y học lại còn chưa phát triển như vậy, chắc chắn khả năng bị như thế cũng sẽ càng cao hơn.

Cô nhận lấy áo khoác phủ thêm lên người cho Tuyết Hoa, sau đó nói cảm ơn với bác sĩ Trương, lúc này mới ôm Tuyết Hoa ngồi trên ghế, yên lặng chờ đợi.
« Chương TrướcChương Tiếp »