Chương 89

Mưa to cả một đêm, sáng hôm sau, mưa to như hạt đậu biến thành mưa phùn.

Vu Tình vừa mới rời giường đã nghe thấy tiếng hô ở cửa lớn: "Vu Tình, Vu Tình.”

"Mẹ ơi, có người gọi mẹ." Lý Mai đứng ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng gọi, lập tức bước nhanh đến cửa lớn, mở cửa ra liền nhìn thấy Vu Tuệ Mẫn ở bên ngoài.

"Bác gái, sao bác lại tới đây, mẹ cháu đang ở trong nhà ạ." Lý Mai nhìn thấy cô ấy thì vui vẻ, lập tức dẫn cô ấy vào trong nhà.

Trong tay Vu Tuệ Mẫn cầm một cái bát nhỏ, trong bát đựng nửa bát thịt, cô ấy nhìn thấy Vu Tình thì cảm thấy rất đau lòng: "Vu Tình, mấy ngày nay thật sự là ủy khuất cho em rồi.”

Vu Tình biết người tới được coi là một chị em tốt của nguyên chủ.

Nhà mẹ đẻ hai người đều ở thôn nhà họ Vu, sau khi gả tới đây thì vô cùng tệ, có điều so với nguyên chủ quái gở thì Vu Tuệ Mẫn lại là một người không tồi.

"Chị Tuệ Mẫn, chị đến đây rồi còn cầm theo đồ làm gì, chị mau cầm về đi." Vu Tình biết điều kiện trong nhà Vu Tuệ Mẫn cũng không tốt lắm, lập tức trả lại đồ ăn cô ấy mang đến.

Vu Tuệ Mẫn vội vàng lắc đầu: "Vu Tình, giữa em và chị còn khách khí làm gì nữa, mau cầm lấy đi.”

Vẻ mặt cô ấy chân thành, Vu Tình cũng ngại từ chối, gọi Lý Mai: "Vợ thằng cả, con lấy một cái bát khác đổ thức ăn bác gái cho vào.”

Lý Mai lập tức đi vào trong phòng bếp, cầm một cái bát đi ra, đổ thịt trong bát của Vu Tuệ Mẫn vào, sau đó rửa sạch bát rồi mới trả lại cho cô ấy.

Vu Tuệ Mẫn nhìn đồ ăn trên bàn cơm, nở nụ cười dịu dàng: "Vậy mọi người ăn cơm đi, chị về đây.”

"Vu Tình, sau khi tạnh mưa, có lẽ trên núi sẽ có rất nhiều nấm, chúng ta lên núi một chuyến nhé.” Vu Tuệ Mẫn nói, hai người bọn họ đã nhiều ngày không nói chuyện với nhau rồi.

Cô ấy có rất nhiều ủy khuất muốn kể lại với cô.

Vu Tình vội vàng gật gật đầu, lấy mấy quả trứng gà từ trong phòng bếp ra bỏ vào trong chén Vu Tuệ Mẫn: "Vâng chị, chờ mưa tạnh em sẽ đi tìm chị.”

Vu Tuệ Mẫn gật gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.

Cô ấy vừa đi, vẻ mặt Lý Mai tiếc hận: "Bác Tuệ Mẫn thật là đáng thương, aiya.”

Vu Tình đồng ý với cách nói của Lý Mai, Vu Tuệ Mẫn chính là kiểu người quá mềm yếu, có chị em dâu là Mã Thải Lan kia, bản thân cô ấy không cường ngạnh một chút căn bản không sống được.

"Quên đi, ăn cơm thôi.”

Trời mưa không thể đi làm, hiếm khi cả nhà tụ tập cùng nhau ăn sáng không phải vội vàng.

Cách kỳ nghỉ hè còn mười mấy ngày, Vu Tình muốn biết tình hình học tập của hai người Từ Tuyết Hoa, đang ăn cơm hỏi một câu: "Hiếu Minh, Tuyết Hoa, hai người các con ôn tập thế nào rồi.”

"Mẹ, con ôn tập khá ổn ạ, kiến thức lúc trước vẫn chưa quên.” Tuyết Hoa cười tủm tỉm nói.

Từ Hiếu Minh cũng nói theo: "Thành tích của con cũng được.”

Trong lòng Vu Tình không có băn khoăn, tính chờ sau khi mưa tạnh, khô bùn đất trên đường cô sẽ đi lên trấn một chuyến, sắp xếp ổn chuyện hai đứa đi học.

Ăn sáng xong, Lý Mai thu dọn bát đũa.

Vu Tình ngồi trong nhà hóng mát, có lẽ đây là ngày mát mẻ nhất sau khi vào hè.

Vu Tình ngồi trong sân hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng này.

"Mẹ, con có việc muốn ra ngoài một chuyến.” Từ Tuyết Hoa đi tới bên cạnh Vu Tình có chút khẩn trương nói.

Vu Tình mở mắt ra, nhìn thoáng qua Tuyết Hoa hỏi: "Trời mưa con muốn đi đâu, có chuyện gì à, không thể chờ mưa tạnh rồi mới đi sao?”

"Con đi tìm chị Xuân Mai có chút việc, sẽ về nhanh thôi ạ.” Từ Tuyết Hoa có chút sốt ruột nói.

"Được, đi thì mặc áo khoác vào, nhưng phải mau trở về đó, con đang đến tháng, đừng để bị cảm lạnh.” Vu Tình dặn dò.

Tuyết Hoa lập tức gật đầu, đi vào phòng khoác một cái áo khoác, sau đó vui vẻ chạy đi.

Vu Tình nhìn bóng lưng cô bé rời đi lại nhíu mày, Từ Xuân Mai, lúc trước cô đọc sách, không chú ý tới nhân vật Từ Xuân Mai này.

Theo lý thuyết, nếu Từ Xuân Mai chơi thân với Tuyết Hoa, hẳn là trong sách ít nhiều sẽ có gợi ý.

Nhưng cô vắt óc cũng không nghĩ ra nhân vật Từ Xuân Mai này, chẳng lẽ là cô sống lại thay đổi nội dung à.

Vu Tình nghĩ không ra, dứt khoát nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.

Aiya, đã có nhà và xe, nếu như có thêm chiếc TV thì tốt biết mấy, không có việc gì còn có thể giải quyết mệt mỏi.

Từ Tuyết Hoa vừa chạy ra ngoài, vừa vặn bị Từ Lan Trân nhìn thấy.

Kiếp trước Từ Tuyết Hoa cũng cứu Trương Kế Đông trong một trận mưa to, có phải chính là lúc này không.

Từ Lan Trân sợ bỏ lỡ cơ hội, không ngừng vó ngựa đuổi theo bước chân của Từ Tuyết Hoa.

Từ Tuyết Hoa ra khỏi nhà, liền đi thẳng đến nơi hẹn với Từ Xuân Mai. Lúc cô bé đi, Từ Xuân Mai đã chạy tới, cô ta mặc rất đơn bạc.

Đứng trong rừng đang run rẩy, nhìn thấy Tuyết Hoa, cô ta lập tức mỉm cười: "Tuyết Hoa, chị đã chờ em một lúc lâu rồi đó. Thời tiết quỷ quái này, thay đổi nhanh như chớp, chị mặc áo ngắn tay cảm thấy hơi lạnh. Tuyết Hoa, em có lạnh không?” Từ Xuân Mai nhìn cô bé một cái ân cần hỏi.

Tuyết Hoa lắc đầu: "Lúc em ra ngoài mẹ bảo em mặc thêm một cái áo khoác, không lạnh chút nào.”

"Ồ, mẹ em tuyệt vời thật đó." Đáy mắt Từ Xuân Mai có chút mất mát, thật sự là cùng người mà không cùng mệnh, đều là con gái cả, cô ta ở nhà mẹ cô ta cứ mở miệng ra là lại gọi cô ta là món hàng phải bù thêm tiền.

Mà Tuyết Hoa thì khác, ở nhà chính là một cục cưng, được cha mẹ cưng chiều, được ông bà nội yêu thương, còn được các anh trai cùng cưng chiều vô đối.

Nhìn áo khoác màu đỏ mới tinh trên người Từ Tuyết Hoa, trong mắt Từ Xuân Mai đều là hâm mộ.

Hai tay cô ta ôm chặt lấy cánh tay, thỉnh thoảng rùng mình.

"Phù, lạnh chết mất.”

Từ Tuyết Hoa thấy thế có chút thương cô ta, nhìn áo khoác trên người mình, cô bé do dự một phen trực tiếp cởi ra, sau đó đưa cho Xuân Mai: "Chị Xuân Mai, chị mặc vào trước đi.”

Từ Xuân Mai nhìn quần áo ánh mắt sáng ngời, có chút ngượng ngùng: "Tuyết Hoa, như này thì không được, quần áo của em mới như vậy, lỡ như chị mặc làm bẩn mất thì phải làm sao.”

"Không sao đâu ạ, bẩn thì giặt đi là sạch." Từ Tuyết Hoa vẻ mặt không thèm để ý, dù sao cô bé cũng nhiều quần áo, cũng không thiếu một cái này.

Từ Xuân Mai thấy cô bé hào phóng như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, cảm giác như Từ Tuyết Hoa đang khoe khoang vậy.

Nhìn quần áo trong tay trực tiếp mặc lên người, mặc dù Từ Xuân Mai lớn hơn Tuyết Hoa hai tuổi, nhưng ở nhà cô ta không được ăn uống tốt, dinh dưỡng không theo kịp, dáng người rất gầy.

Từ Tuyết Hoa không giống vậy, cô bé ăn ngon, Từ Thừa Diên và Vu Tình lại không phải người thấp, bây giờ cô bé đã cao hơn một mét năm rồi.

Cái áo này Từ Tuyết Hoa mặc rất vừa vặn, còn Từ Xuân Mai mặc vào lại có chút rộng.

Có điều điều này cũng không ngăn được tâm tình tốt của cô ta, nhìn quần áo trên người vẻ mặt cô ta chảnh chọe.

Từ Tuyết Hoa cởϊ áσ ra lại có chút lạnh, nhìn Xuân Mai sốt ruột hỏi: "Chị Xuân Mai, chị tìm em có chuyện gì vậy?”

Từ Xuân Mai nhìn thấy Từ Tuyết Hoa run rẩy, trong lòng không khỏi vui vẻ, vừa rồi cô ta còn bị đông lạnh nửa ngày đó.

Trước mắt có thể xem như đến phiên cô bé lạnh, Từ Xuân Mai có lòng muốn kéo dài một lúc, kéo Tuyết Hoa chậm rãi mở miệng nói: "Tuyết Hoa, trời mưa mẹ em cũng cho em ra ngoài à?”

"Vâng, không phải chị nói tìm em có việc gấp sao? Nên em vội vã ra ngoài.” Tuyết Hoa nói xong xoa xoa cánh tay.

Từ Lan Trân ở một bên vội muốn chết, cô ta mặc một bộ áo ngắn tay tới, hiện giờ cũng có chút lạnh, nhưng hết lần này tới lần khác hai người này không nói chính sự, lải nhải không ngừng.