Chương 88

Mưa càng lúc càng lớn, Vu Tình ngồi bên cửa sổ nhìn mưa lớn bên ngoài.

Cuối cùng Từ Lan Trân vẫn ra tay với người nhà cô, nhìn qua có vẻ sự việc trong sách sẽ xảy ra, có điều may mắn có thể xoay chuyển kết cục, điểm này vẫn khiến cô rất kích động.

Như vậy cũng nói rõ, chỉ cần cô chú ý một chút, chắc chắn nhà họ Từ sẽ không bị làm bia đỡ đạn.

Có đáp án này, Vu Tình an tâm hơn rất nhiều, lại tràn đầy sức sống, cô đã nói là nếu ông trời để cô có thể sống lại, chắc chắn sẽ không cho cô dễ dàng chết như vậy mà.

"Mẹ, con vào được không ạ?" Từ Tuyết Hoa đi tới trước phòng gõ cửa.

Vu Tình lập tức khôi phục lại tinh thần, nói: "Vào đi.”

Từ Tuyết Hoa đẩy cửa đi vào, nhìn mẹ mình đang ngồi bên cửa sổ, di chuyển bước chân nhỏ đi qua.

"Sao vậy, khó chịu chỗ nào à?" Vu Tình nhìn mặt cô bé đỏ bừng, lập tức đứng dậy, sờ sờ trán Từ Tuyết Hoa thầm nói: "Không nóng mà, cũng không sốt, sao mặt con lại đỏ thế.”

Từ Tuyết Hoa ngượng ngùng, ấp úng chỉ vào quần: "Mẹ, hình như con đến cái kia.”

"Cái nào?" Vu Tình nói xong bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vui vẻ, năm nay Tuyết Hoa đã mười ba tuổi, đợi đến mùa xuân năm sau chính là mười bốn tuổi rồi, lúc này đúng là thời điểm bị đến tháng.

Cô vội vàng chạy đến trước tủ, lấy một cái đai kinh nguyệt mới ra cho Tuyết Hoa, lại dạy cô bé cách dùng.

Tuyết Hoa đỏ mặt nhìn, tuy cô bé chưa từng trải qua chuyện này, nhưng nghe chị Xuân Mai nói qua, chị Xuân Mai nói là bị kinh nguyệt thì đã là một cô gái, có thể yêu đương được rồi.

Nghĩ đến đây trước mắt Từ Tuyết Hoa hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Trương Kế Đông.

"Nhìn khuôn mặt con đỏ lên kìa, còn thẹn thùng sao, mau cầm đi thay đi." Vu Tình sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé có chút muốn cười.

So với Tuyết Hoa, lần đầu tiên cô đến tháng cũng có chút kinh ngạc, lúc trước cô nhìn thấy vết máu bên trong, sợ tới mức khóc lên.

Lúc ấy cô còn nghĩ rằng mình sống không được lâu nữa, còn sầu não không vui mấy ngày, về sau là bà nội phát hiện ra có gì đó không đúng, hỏi cô cô mới nói ra nguyên nhân, lúc này bà nội mới giải thích nghi hoặc cho cô.

Tuyết Hoa vừa mới rời đi thì Lý Mai tới, gõ cửa một cái, cô ấy nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con đã nấu xong bữa tối rồi ạ.”

Vu Tình đáp lại một tiếng đi ra khỏi phòng.

Trong sân vẫn còn mưa lớn, bữa tối cả nhà ăn cơm trong phòng khách.

So với sự bình thản trong nhà Vu Tình, nhà Tô Hoa cách vách lại náo nhiệt hơn rất nhiều.

Hiện tại Từ Đại Trụ đang đen mặt ngồi ở bàn chính, bầu không khí cả nhà có vẻ rất áp lực và nặng nề.

Từ Phú Hữu ngồi ở trước bàn ăn cơm, nhìn Tô Hoa đang quỳ trên mặt đất có chút đau lòng, do dự một phen ngẩng đầu lên: "Cha ơi, cha tha thứ cho mẹ con đi ạ. Con thấy chắc chắn chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả, chắc chắn là do thím Vu đã giở trò.”

"Đúng đúng đúng, cha bọn nhỏ à, chuyện này thật sự không phải lỗi của em mà, đều tại Vu Tình, là cô ta đã hãm hại em." Tô Hoa nghe thấy con trai giúp mình nói chuyện, trong lòng rất cảm động.

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu nhìn bạn già cầu xin tha thứ.

Từ Đại Trụ nghe xong lời này trừng mắt lên, lông mày dựng thẳng, trên mặt càng lộ ra từng đường gân xanh, ném thẳng bánh bao trong tay về phía Từ Phúc Hữu.

"Mày câm miệng lại cho tao, Vu Tình giở trò sao, bọn mày thật sự coi tao là kẻ ngốc à, nếu Vu Tình giở trò, ngay từ đầu Từ Đại Ngưu đã không biết lấy bằng chứng chỉ ra Vu Tình rồi. Chuyện này không thể không liên quan đến mẹ của mày được, cho dù Vu Tình có bản lĩnh hơn nữa, cô ta có thể lẻn vào nhà chúng ta trộm quần áo của mẹ mày sao. Bản thân cô không đứng đắn, còn không biết xấu hổ đi trách người khác." Giọng nói của Từ Đại Trụ từ cao xuống thấp, dần dần gầm lên.

Sắc mặt đỏ ửng, sau đó tái xanh, cổ trướng lên giống như muốn nổ tung, lửa giận ngút trời chỉ vào người trên bàn hét lớn: "Bọn mày ai dám nói giúp mẹ mày một câu đều cút hết xuống bàn cho tao, không cần ăn cơm nữa.”

Từ khi nào mà Từ Đại Trụ anh ta phải chịu ủy khuất như vậy chứ, Tô Hoa đây là không coi anh ta là người mà, đội cho anh ta một cái mũ xanh ở trên đầu. Bây giờ anh ta không dám đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa sẽ nhìn thấy ánh mắt châm chọc của người khác nhìn mình.

Từ Đại Trụ nghĩ đến khi anh ta ra ngoài, người ta đều trêu chọc anh ta: "Đại Trụ, liệu con nhà anh có phải là con ruột của anh không thế. Không phải là chị dâu cùng người đàn ông khác sinh ra rồi để cho anh nuôi đấy chứ.”

Từ Đại Trụ tức giận, càng nghĩ càng tức, nhìn cơm trưa không còn khẩu vị nữa, cầm chén gỗ nện lên đầu Tô Hoa.

Một chén cháo đập thẳng lên đầu Tô Hoa, nếu như trước kia chắc chắn cô ta sẽ làm lớn một trận với Từ Đại Trụ, nhưng hôm nay nhìn Từ Đại Trụ không hiểu sao cô ta lại hoảng sợ.

Cô ta đã gả cho anh ta mấy chục năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta tức giận như vậy.

"Tô Hoa, cô nói rõ cho tôi biết, mấy đứa chúng nó có phải là con ruột của tôi không.”

Lời này vừa nói ra, mấy người trước bàn đều là vẻ mặt khϊếp sợ.

Tô Hoa càng thẹn quá hóa giận, gân cổ hét lên: "Từ Đại Trụ, bọn nó có phải là con của anh hay không anh không biết sao. Tôi thề rằng nếu bọn nó không phải là con của anh, tôi sẽ bị sét đánh chết.”

Từ Đại Trụ nghe xong lời này thần sắc hòa hoãn hơn không ít, nhìn Tô Hoa hừ lạnh một tiếng trở về phòng.

Từ Phú Hữu thấy Từ Đại Trụ rời đi, lập tức bưng cơm trong chén định cho Tô Hoa.

Tôn Thúy Phân ở một bên âm dương quái khí nói: "Em hai không thấy cha tức giận muốn phạt mẹ à, nếu em để cho cha nhìn thấy, muốn khiến tất cả chúng ta không có cơm ăn sao.”

Từ Phú Quý vừa nghe xong cũng nóng nảy, trực tiếp đoạt lấy chén cơm giận dữ nói: "Em hai, nếu em không muốn ăn thì để anh ăn, em đừng liên lụy đến tất cả bọn anh không được ăn cơm.”

Trần Tú Hoa cũng kéo chồng mình, ngày thường mẹ chồng cưng chiều anh cả và em ba nhất, hiện tại hai người bọn họ đều không nói gì, sao chồng của cô ta lại muốn ra mặt chứ.

Tô Hoa trơ mắt nhìn cơm đến miệng không còn nữa, nhìn con trai cả đã cảm thấy tức giận, cô ta thương thằng nhóc này đúng là vô ích mà.

Mấy người Từ Phú Quý ăn cơm xong liền lần lượt rời đi, chỉ để lại Từ Lan Trân và Từ Nhị Nữu thu dọn bát đũa.

Tô Hoa nhìn Từ Lan Trân càng nghĩ càng tức giận, một tay nắm chặt tay cô ta tát xuống một cái: "Từ Tiểu Đan, mày ra cái chủ ý thối nát gì đây, mày hại chết tao rồi.”

Từ Lan Trân che mặt ủy khuất, nói thật chuyện hôm nay cũng nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Rõ ràng là Từ Đại Ngưu kia cầm đồ lót của Vu Tình, dọc theo đường đi cô ta cũng nhìn Từ Đại Ngưu, nhưng vì sao lúc lấy ra đồ lót lại bị thay đổi.

Chẳng lẽ thật sự Vu Tình có Từ Thừa Diên bảo vệ sao.

Điều này là không thể, sao trên thế giới này có thể có một con ma chứ.

Từ Lan Trân không tin nổi, đối mặt với Tô Hoa bức hỏi, vẻ mặt cô ta phẫn nộ: "Mẹ, chuyện này mẹ trách con làm gì, hai chúng ta đều nhìn Từ Đại Ngưu cầm đồ lót của Vu Tình đến nhà bác Mã mà. Quần áo đang yên đang lành bị thay đổi, con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.”

Sắc mặt Tô Hoa trong nháy mắt tái nhợt đi, chán chường đứng tại chỗ, cô ta chỉ lo cầu xin bạn già tha thứ, lại quên mất chuyện này.

Đúng vậy, đang yên đang lành sao đồ lót lại bị thay đổi, chẳng lẽ Từ Thừa Diên đang bảo vệ Vu Tình thật sao.

Nghĩ vậy trong lòng Tô Hoa lại càng chua xót.

Rốt cuộc là Vu Tình có chỗ nào tốt chứ, Từ Thừa Diên cứ thích cô ta như vậy, đến chết cũng không nỡ rời đi, còn phải nhìn cô ta mãi mãi.