Chương 87

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đứng ngồi không yên, trực tiếp cầm lấy áo tơi và nón dưới mái hiên muốn đi ra ngoài: "Lý Mai, mẹ ra ngoài một lát.”

"Ôi, mẹ ơi, trời mưa to thế này, mẹ đi đâu vậy?” Lý Mai vội vàng hô lên, thân ảnh Vu Tình đã biến mất trong mưa.

Mưa càng lúc càng to, lúc Vu Tình đến, bên cạnh đập chứa nước đã có rất nhiều người vây quanh, Từ Hiếu Nghĩa vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ anh ta cũng ở đây, lập tức nóng nảy nói: "Mẹ, mưa to như vậy mẹ đến đây làm gì, lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao, mẹ mau trở về đi.”

Vu Tình đáp lại một tiếng, nhìn xung quanh đã thấy Từ Lan Trân đứng bên cạnh Từ Phú Quý.

Từ Lan Trân không phát hiện ra Vu Tình, hiện tại cô ta chỉ muốn lấy lòng đội trưởng, sau đó nhanh chóng chia nhà ra ngoài ở riêng, cô ta sống ở dưới tay Tô Hoa sẽ không có một ngày dễ chịu.

Cô ta nhìn thấy Từ Kiến Quốc thì vui vẻ, lập tức sốt ruột hô: "Bác đội trưởng, hiện tại trời mưa rất to, đập chứa nước chỉ bị sụt một lỗ nhỏ, chúng ta phải nhanh chóng lấp đầy. Lỡ như để bị vỡ, nước này đổ xuống hết, hoa màu trong thôn chúng ta coi như xong.”

Từ Kiến Quốc cố gắng trấn định lại, đồng ý với lời mà Từ Lan Trân nói, hài lòng nhìn cô ta một cái, bắt đầu phân phó: "Mọi người nhanh chóng chuyển tảng đá bên cạnh nhà gỗ ra đây. Tiểu Đan nói đúng. Lúc này mới sụt một lỗ nhỏ, chúng ta nhanh chóng bịt kín lại, bằng không lỗ lớn hơn sẽ bao phủ hết hoa màu của chúng ta.”

Nói vịnh nhà họ Từ giàu thì không giàu, nhưng cũng không phải là rất nghèo, để phòng ngừa hạn hán, trong thôn có một cái đập chứa nước lớn, cũng là thế hệ trước truyền lại.

Mấy năm trước hạn hán đã phát ra tác dụng không nhỏ.

Cho nên đập chứa nước này ở trong lòng người dân ở vịnh nhà họ Từ rất quan trọng, dưới sự dẫn dắt của Từ Kiến Quốc, không đến một canh giờ đã sửa xong.

Từ Lan Trân nhìn tất cả đều rất hài lòng.

Tiến đến trước mặt Từ Kiến Quốc chính trực nói: "Bác đội trưởng, đập chứa nước cũng không phải chuyện nhỏ, vịnh nhà họ Từ chúng ta không phải có người chuyên trông coi đập chứa nước sao. Sao lại không phát hiện ra chuyện này sớm chứ, may là hôm nay phát hiện ra sớm, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Lời này nói đến đáy lòng Từ Kiến Quốc.

Từ Lan Trân lại không chú ý tới sắc mặt của mấy người thường ngày tuần tra hồ chứa nước đã đen lại.

"Lời này của Tiểu Đan nói rất đúng, đập chứa nước là một chuyện quan trọng, ngày thường mấy người trông chừng kiểu gì vậy, cũng may hôm nay không có việc gì, bằng không kéo cả nhà các người vào cũng không đền hết tội.” Từ Kiến Quốc tức giận.

Trực tiếp rút bỏ tư cách tuần tra đập chứa nước của mấy người kia.

Tuần tra đập chứa nước cũng có công điểm, hơn nữa còn dễ làm, mấy người vừa bị cho thôi việc, trong lòng đều oán hận.

Mặc dù biết sẽ bị cách chức, nhưng Từ Lan Trân không có việc gì lại nói thêm vài câu, mấy người kia đều đổ hết tất cả oán hận trong lòng lên người cô ta.

Từ Lan Trân lại không biết, còn không ngừng nịnh hót đội trưởng: "Bác đội trưởng, bác nói đúng, vịnh nhà họ Từ của chúng ta có thể có một người đội trưởng chính trực như bác thật sự là phước đức ba đời.”

Nụ cười trên mặt Từ Kiến Quốc khi được khen càng thêm rạng rỡ.

Sắc mặt mấy người đàn ông bị cách chức càng thêm khó coi.

Từ Phú Quý kéo em gái nói: "Lan Trân, em ít nói vài câu đi, đều là người một thôn, em đắc tội với người khác rồi đó.”

Từ Lan Trân không cho là đúng, hừ lạnh vài tiếng: "Đắc tội thì đắc tội, bản thân lười biếng không chịu làm việc, còn không biết xấu hổ tức giận à.”

Chuyện đập chứa nước đã được giải quyết, Từ Kiến Quốc bảo mọi người giải tán đi về nhà.

Từ Lan Trân đi theo phía sau Từ Phú Quý, cũng chuẩn bị trở về, ánh mắt liếc một cái liền nhìn thấy Từ Hiếu Nghĩa cách đó không xa.

Nghĩ đến hôm nay Tô Hoa trở về đã phát tiết hết nỗi hận lên người cô ta, trong mắt Từ Lan Trân đều là lửa giận.

Đều do Vu Tình, nếu không phải cô nhiều chuyện như vậy thì cô ta cũng sẽ không bị Tô Hoa ghét bỏ và đánh chửi ác độc.

Nhìn Từ Hiếu Nghĩa, Từ Lan Trân lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhanh chóng chen qua đám người đi đến bên cạnh Từ Hiếu Nghĩa.

Tất nhiên Vu Tình cũng thấy được một màn này, lập tức tăng tốc đi tới.

Từ Lan Trân đi tới, đưa tay muốn đẩy người.

Giọng nói mang theo tức giận của Vu Tình lập tức vang lên: "Hiếu Nghĩa, còn ở đó làm gì, mau về nhà đi.”

Từ Lan Trân đột nhiên bị giọng nói của Vu Tình làm cho hoảng sợ, lòng bàn chân trượt một cái, người nghiêng về phía trước.

Từ Hiếu Nghĩa nghe thấy Vu Tình có chút tức giận, bất chấp những thứ khác, lập tức chạy tới.

Từ Lan Trân nhìn Từ Hiếu Nghĩa chạy đi, trước mắt một mảnh nước sâu, cô ta sợ tới mức thét chói tai, thuận thế bắt lấy cánh tay của một người đàn ông bên cạnh, sau đó dùng sức kéo một cái, xoay người ngã xuống đập chứa nước.

Mà người đàn ông kia cũng không có vận khí tốt như vậy, bị Từ Lan Trân kéo mạnh một cái, cả người giống như diều đứt dây, rơi theo vào đập chứa nước.

May mà người đàn ông bị kéo ngã ngay mép đập chứa nước, sau đó được người xung quanh lập tức đưa tay ra kéo lên.

Sau khi người đàn ông đi lên thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn Từ Lan Trân chửi ầm lên: "Mẹ nó, Từ Tiểu Đan, mày muốn hại chết ông đây à.”

Đập chứa nước sâu như vậy, nếu anh ta rơi vào chắc chắn sẽ mất mạng.

Từ Lan Trân nằm sấp trên mặt đất trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi, cô ta thiếu chút nữa đã mất mạng.

Cô ta vừa từ trên mặt đất đứng dậy đã nghe thấy người đàn ông mắng chửi, cơn giận lập tức xông lên, vừa định mắng người thì nhìn thấy đội trưởng đi tới.

Lập tức đè cơn giận xuống, vẻ mặt hoảng hốt: "Xin lỗi anh Hổ Tử, tôi, tôi cũng không phải cố ý, chỉ là lòng bàn chân tôi bị trượt, tôi sợ hãi nên mới kéo anh một cái.”

Lúc này Từ Kiến Quốc đi tới, nhìn mấy người hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, còn không mau trở về đi.”

Từ Hổ hừ lạnh một tiếng, cũng không so đo nữa, đáp lại một tiếng với đội trưởng rồi lập tức rời đi.

Từ Phú Quý đi theo, nhìn thoáng qua Từ Lan Trân có chút tức giận: "Lan Trân, sao em còn không đi, mưa to như vậy, mau trở về đi.”

Từ Lan Trân gật gật đầu, lúc này hai người mới chuẩn bị rời đi.

Nhìn Vu Tình ở phía xa, bước chân của Từ Lan Trân càng nhanh hơn, không lâu sau đã đuổi kịp Vu Tình và Từ Hiếu Nghĩa.

"Thím Vu, vừa rồi cháu.” Từ Lan Trân ấp úng nói không rõ ràng lắm.

Vu Tình bước chậm lại, nhìn thoáng qua Từ Lan Trân hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?”

"Không, không có gì ạ." Từ Lan Trân nhìn nghi hoặc trong ánh mắt của Vu Tình thì thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng rằng động tác vừa rồi của cô ta đã bị Vu Tình nhìn thấy.

Không nhìn thấy là tốt rồi.

Vu Tình ừ một tiếng liền tăng nhanh cước bộ dẫn theo Từ Hiếu Nghĩa đi về phía nhà.

"Về sau cách xa Từ Lan Trân một chút.”

"Dạ? Vâng ạ." Từ Hiếu Nghĩa không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, đã sửa xong đập chứa nước bên kia chưa ạ?” Từ Hiếu Minh thấy mẹ mình trở về lập tức sốt ruột hỏi.

Vu Tình cởϊ áσ tơi treo dưới mái hiên: "Không sao, bị sụt một cái lỗ nhỏ, đã chặn lại được rồi, trong nhà còn nước nóng không, mẹ đi tắm lại một lát.”

Lý Mai nghe thấy giọng nói vội vàng tiếp lời: "Còn ạ, đều ở trong phòng bếp.”

Vu Tình gật đầu.

Từ Hiếu Nghĩa lập tức bưng nước nóng đến phòng tắm, thêm nước cho Vu Tình mới ra khỏi phòng.

Quần áo trên người Vu Tình bị ướt, cô lại đi vào phòng lấy một bộ quần áo mới ra, lúc này mới vào phòng tắm.

Đợi đến khi Vu Tình tắm rửa xong, mới đến phiên Từ Hiếu Nghĩa tắm rửa.