Chương 86

"Quần áo của tôi là cô đưa cho Từ Đại Ngưu đúng không, tôi phải gϊếŧ chết cô, cô là con tiện nhân, bản thân đi cướp nhiều đàn ông như vậy, bây giờ còn muốn hãm hại tôi, cô chính là một con đàn bà dâʍ đãиɠ.” Mã Thải Lan nghiến răng nghiến lợi hét lên.

Da đầu Tô Hoa đau muốn chết, cũng không nương tay với Mã Thải Lan chút nào, đưa tay kéo tóc Mã Thải Lan xuống: "Chị nói láo, quần áo của chị ở chỗ Từ Đại Ngưu làm sao tôi biết được. Tôi còn muốn nói là chị đem quần áo của tôi đưa cho Từ Đại Ngưu đúng không.”

Hai người phụ nữ cắn xé nhau.

Từ Xuân Minh và Từ Đại Trụ đều đen mặt lại.

Chỉ có Từ Đại Ngưu nhìn thấy một màn này thì tủm tỉm cười, giống như rất có mặt mũi: “Mọi người đều thấy rồi đó, hai bộ quần áo này thật sự là của Mã Thải Lan và Tô Hoa, hai chị em bọn họ đều thích tôi. Tôi cũng không có cách nào khác haha.” Từ Đại Ngưu nói xong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Thừa Diên a, tôi biết sai rồi, tôi không nên kết hợp với Mã Thải Lan và Tô Hoa hãm hại vợ của cậu, cậu tha cho tôi đi.”

Từ Đại Ngưu vừa nói xong, những hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.

Lúc này thôn dân đứng xem náo nhiệt có người thì đi về nhà, có người thì tránh mưa dưới mái hiên tiếp tục xem vở kịch.

Từ Đại Ngưu có chút sợ hãi, ném quần áo rồi chạy đi mất.

Mã Thải Lan và Tô Hoa lại đánh nhau ở trên mặt đất.

Từ Kiến Quốc nhìn thấy một màn này sắc mặt trầm xuống.

Tô Hoa hét to: “Đội trưởng, đội trưởng, chuyện này không liên quan gì đến tôi, đều là Mã Thải Lan làm, cô ta ghi hận anh phân phó cô ta tới chuồng lợn làm việc. Còn nói đầu óc anh có vấn đề, cô ta có lòng tốt làm mai cho con gái nhà anh, nhà anh không muốn còn trả thù cô ta. Cô ta còn nói Tú Lan nhà anh đã sớm ở cùng một chỗ với Hiếu Nhân rồi, còn nhìn cô ta làm mai cho Tú Lan như trò hề.”

“Không phải, đội trưởng, là Tô Hoa làm, cô ta khích bác ly gián, cô ta nói Tú Lan nhà anh không còn trong sạch, ô ô ô ô.” Mã Thải Lan vẫn còn chưa nói xong đã bị Tô Hoa bịt miệng lại.

Cô ta giãy dụa kéo bàn tay Tô Hoa ra tiếp tục nói: “Cô ta nói Tú Lan nhà anh đã không còn sạch sẽ, còn không biết xấu hổ chê người ta không tốt, còn nói Tú Lan là món hàng rách nát, có người cưới là tốt lắm rồi. Ô ô ô ô, cô ta, cô ta còn nói Tú Lan sớm đã ở cùng một chỗ với Hiếu Nhân, tôi đi đến chuồng lợn làm việc đều là do Vu Tình và Từ Hiếu Nhân ghi hận tôi làm mai cho Tú Lan, sau đó bảo anh phân tôi đến chuồng lợn làm việc.”

Khuôn mặt Tô Hoa trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Từ Kiến Quốc.

Mã Thải Lan thừa dịp cô ta sững sờ, trực tiếp đè cô ta ở dưới: “Tô Hoa, lúc trước đã nói là nếu xảy ra chuyện cô sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ cô lại cắn ngược lại tôi. Tôi phải gϊếŧ chết cô con tiện nhân này, hu hu hu hu.” Mã Thải Lan nói xong thì khóc to.

Cô ta xong đời rồi, quần áσ ɭóŧ của cô ta chạy đến tay Từ Đại Ngưu, cái này không thể nói rõ ràng được.

Ánh mắt của Từ Phú An đứng ở một bên sáng rực lên, chị Tú Lan không còn trong sạch, vậy có phải vì chuyện này chị ấy mới gả cho Từ Hiếu Nhân không?

Nghĩ đến đây thần sắc anh ta sáng lên mấy phần.

Mưa càng lúc càng to, người xem náo nhiệt đều ăn đủ dưa rồi, thỏa mãn mặc kệ mạo hiểm chạy về nhà.

Từ Kiến Quốc nhìn hai người phụ nữ đang đánh nhau ở dưới đất, thở hổn hển, lạnh lùng gầm lên một tiếng, kéo vợ mình rời đi.

“Cha, mẹ, hai người về đi ạ.” Vu Tình nhìn hai ông bà cụ Từ nói.

Ông cụ Từ và bà cụ Từ gật gật đầu, lúc này bọn họ mới mạo hiểm mưa to đi về nhà.

“Mẹ, mẹ về rồi ạ.” Từ Tuyết Hoa đứng ở dưới mái hiên sốt ruột nói.

Cô bé học bài ở trong phòng, nghe thấy tiếng mưa to đã vội vã chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra trong nhà không có một ai cả.

Vu Tình vào trong sân, gió lạnh thổi qua, không nhịn được rùng mình một cái.

“Mẹ, con đi đun nước để mọi người tắm qua.” Lý Mai lau lau nước mưa trên mặt nói.

Vu Tình gọi cô ấy lại: “Con vào phòng thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm.”

Cơ thể phụ nữ không thể so với đàn ông được, hơi cảm lạnh cũng đã dễ để lại bệnh rồi.

Lý Mai cảm kích cười cười, lập tức đi về phòng thay quần áo.

Từ Hiếu Nghĩa cởϊ áσ ra, đi ra sân sau ôm một đống củi vào.

Vu Tình trở về phòng thay quần áo.

Lý Mai thay quần áo xong thì đi đun nước nóng, ở phía sau nồi nước còn đun một nồi trà gừng.

Vu Tình thay quần áo xong ra khỏi phòng, nhìn thấy Tuyết Hoa và Hà Diệp ở dưới mái hiên, cô dò hỏi: “Hôm nay hai con ở nhà có người qua đây không.”

Tuyết Hoa lắc lắc đầu: “Không có ạ, con không nghe thấy có người vào, Hà Diệp, cháu có nghe thấy không?”

Hà Diệp cũng lắc đầu theo, cô bé ở trong phòng chơi với em trai, không nghe thấy tiếng gì.

Từ Hiếu Nhân và Từ Hiếu Minh liếc nhau, hai người trăm miệng một lời nói: “Mẹ, hay là chúng ta nuôi một con chó đi, như vậy có người đến cũng có thể nghe thấy động tĩnh.”

Vu Tình gật gật đầu, Từ Đại Ngưu có thể có loại tâm tư này, không chừng người khác cũng sẽ có, cô chỉ là một quả phụ, không cẩn thận sẽ bị người khác theo dõi, nuôi một con chó cũng tốt.

“Mẹ, con nấu xong canh gừng rồi, mọi người uống một bát đi ạ.” Giọng của Lý Mai vọng ra từ phòng bếp.

Vu Tình gật đầu: “Đi uống canh gừng trước đi, đừng để bị cảm.”

Lúc này mấy người Từ Hiếu Nghĩa mới xếp hàng đi đến phòng bếp.

Vu Tình vừa uống canh gừng xong đã nghe thấy cách vách truyền đến tiếng kêu thê thảm.

Nghe thấy âm thanh này, Vu Tình cảm thấy rất thoải mái, tuyệt không thương cảm, nếu như hôm nay cô không phản kích, vậy cô sẽ chịu thiệt thòi rồi.

Loại ý đồ xấu Tô Hoa cũng có thể nghĩ ra.

Vu Tình uống canh gừng xong thì đi đến phòng tắm tắm rửa, thêm nước nóng vào rồi, cô tắm trước rồi mới gội đầu.

Cô không dám tắm quá lâu, nhanh chóng đi ra ngoài, tiếp theo đến Lý Mai vào tắm rửa, cô đi đến phòng bếp nhóm lửa.

Mưa dữ dội, từng giọt từng giọt nhanh chóng đập xuống mặt đất.

Vu Tình đang đun nước, cô ngồi trên ghế cũng không yên lòng, nếu nhớ không nhầm, lát nữa đập chứa nước trong thôn sẽ có một chỗ sụt xuống.

Lúc này đội trưởng sẽ đến từng nhà triệu tập một người đi sửa đập chứa nước.

Cũng chính vào lúc này, nữ chính sẽ ra tay với con trai nhà họ Từ.

Có điều trong sách nói nữ chính ra tay là bởi vì Trương Quế Hoa đối xử không tốt với nữ chính, nữ chính ghi hận ở trong lòng, được cơ hội lúc này mới ra tay.

Trước mắt nhà bọn họ cũng không trêu chọc nữ chính, ngoại trừ trêu chọc Tô Hoa.

Có điều Tô Hoa đối xử với con gái út của cô ta cũng không tốt, dựa theo tính tình của Từ Lan Trân hẳn là sẽ không ra tay giúp Tô Hoa.

Vu Tình còn chưa suy nghĩ xong.

Ngoài cửa đã truyền tới giọng nói hoảng hốt của đội trưởng, ông ấy chạy vào trong sân thì nhìn thấy Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Minh.

Ông ấy nhìn thoáng qua Từ Hiếu Nghĩa vội vàng nói: "Đập chứa nước bị sụt rồi, Hiếu Nghĩa, cháu qua bên đó một chuyến đi, bây giờ bác chạy đi thông báo cho những người khác.”

Từ Hiếu Nghĩa đứng ở dưới mái hiên, đáp lại một tiếng, cầm áo tơi và nón mặc vào người, nhìn Vu Tình vội vàng nói một câu đã chạy đi mất.

"Mẹ, con đến đập chứa nước một chuyến.”

Vu Tình sửng sốt, lần trước không phải Hiếu Nghĩa mà là Hiếu Nhân đi, có điều bây giờ Hiếu Nhân đang tắm rửa cho nên đổi người.

Nhìn Từ Hiếu Nghĩa chạy ra ngoài, Vu Tình luôn cảm thấy lo lắng, ngồi ở trong phòng bếp cũng đứng ngồi không yên.

Lý Mai ở trong phòng đút cơm cho con trai ăn xong, vội vàng chạy ra ngoài, vào phòng bếp cô ấy ngượng ngùng nói: "Mẹ, mẹ để con trông bếp cho, mẹ vào phòng nghỉ ngơi đi ạ.”

Vu Tình đứng dậy nhường vị trí, đi vào trong phòng.

Ngồi ở bên giường, cô luôn cảm thấy trong lòng bất an.