Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 85

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chậc chậc, quần áo này chính là quần áσ ɭóŧ của phụ nữ, chẳng lẽ Vu Tình ở cùng một chỗ với Từ Đại Ngưu thật sao?" Đám đông bắt đầu truyền đến tiếng thì thầm.

"Vợ thằng hai, quần áo kia thật sự là của con sao?" Bà cụ Từ hỏi với vẻ mặt lo lắng.

Từ Hiếu Nghĩa tức giận đến hàm răng run rẩy: "Mẹ, quần áo kia chắc chắn không phải của mẹ đúng không?”

Từ Hiếu Minh liếc mắt nhìn anh cả nhà mình một cái: "Chắc chắn không phải của mẹ chúng ta rồi.”

Từ Hiếu Nhân híp mắt lại, sau đó rất nhanh đã cười ra tiếng: "Từ Đại Ngưu, quần áo trong tay ông xác định là của mẹ tôi sao?”

Từ Đại Ngưu hơi ngẩng đầu, sức mạnh mười phần, đây chính là cái ông ta vừa mới trộm ra từ nhà Vu Tình, nhất định đúng.

"Chính là quần áo của mẹ cậu, sao vậy, đến bây giờ các người vẫn còn không muốn thừa nhận sự thật sao?”

"Từ Đại Ngưu, anh nói đây là quần áo của tôi, nhưng sao tôi nhìn trong tay anh còn có một cái nữa thế?” Vu Tình hỏi.

Từ Đại Ngưu lập tức cầm đồ lót cẩn thận nhìn thoáng qua, sau đó mở to con ngươi, thật đúng là có hai cái.

Vẻ mặt Vu Tình trấn định, tiếp tục nói: "Quần áo này nhìn qua lớn nhỏ khác nhau. Hơn nữa thân hình của tôi hơi gầy, cũng không đầy đặn như quần áo trong tay anh.”

Nói xong lời này, sắc mặt Vu Tình trở nên nghiêm túc, thần sắc sắc bén nhìn về phía Từ Đại Ngưu lạnh lùng nói: "Quần áo này căn bản không phải là của tôi, quần áo Từ Đại Ngưu cầm từ chỗ nào về tôi không biết. Nhưng nếu muốn vu oan hãm hại tôi, anh cũng phải xem chồng của tôi có đồng ý hay không.”

Từ Đại Ngưu nhìn quần áo trong tay đột nhiên thay đổi, vẻ mặt cũng không thể tin nổi, ông ta nhớ rõ ông ta chỉ cầm một bộ đồ lót mà, hơn nữa cũng không to như vậy.

Nghĩ đến trong miệng Vu Tình một người đàn ông, hai người đàn ông, sắc mặt Từ Đại Ngưu có chút sợ hãi, thân thể không khỏi run rẩy.

Không phải là Từ Thừa Diên thật sự ở gần đây chứ.

Tô Hoa cũng là vẻ mặt bối rối, nếu cô ta không nhìn lầm thì trong tay Từ Đại Ngưu có một bộ đồ lót là của cô ta.

Từ Xuân Minh tinh mắt, nhìn thấy đồ lót trong tay Từ Đại Ngưu, không hiểu sao cảm thấy có chút quen mắt.

Hai chân Mã Thải Lan run rẩy, một bộ đồ lót nhỏ kia chính là của cô ta mà.

Nhưng quần áσ ɭóŧ của cô ta ở nhà sao lại nằm trong tay Từ Đại Ngưu.

Vu Tình nhìn mây đen trên bầu trời, nhớ lại trong sách nói hôm nay sẽ có mưa to, nghĩ đến đây cô tức giận nhìn về phía Từ Đại Ngưu.

“Từ Đại Ngưu, anh vu oan hãm hại tôi như vậy không sợ bị sét đánh sao, cẩn thận hôm nay người đàn ông nhà tôi tới tìm anh tính sổ.”

Vu Tình dứt lời, trong nháy mắt toàn bộ bầu trời âm u xuống, sấm chớp ầm ầm, trên bầu trời vang lên một trận sấm rền.

Từ Đại Ngưu sợ tới mức thân thể run rẩy, chỉ chốc lát sau một cái quần màu lam đậm đã ướt đẫm.

"Ôi, Từ Đại Ngưu, anh tè ra quần đấy à." Người đàn ông đứng gần Từ Đại Ngưu ghét bỏ bịt mũi lại lui về phía sau vài bước.

"Cha nó à, Thừa Diên nhà chúng ta hiển linh rồi kìa, tôi biết Thừa Diên chắc chắn sẽ không nhẫn tâm bỏ lại chúng ta mà rời đi mà.” Bà cụ Từ mừng đến phát khóc, nhìn lên trời nói.

Trong lòng ông cụ Từ có chút phức tạp, ông ấy không tin lời về quỷ thần, nhưng hôm nay chẳng lẽ con trai của ông ấy thật sự còn ở đây sao?

Cả người Từ Đại Ngưu run rẩy, há to miệng, đột nhiên trên bầu trời rơi xuống vài giọt mưa, đánh lên trên người ông ta, ông ta sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên nửa mét, phát ra một tiếng thét chói tai khàn khàn.

"A, không phải tôi, người anh em Thừa Diên à, tôi sai rồi, tôi không có ở cùng một chỗ với vợ của cậu, những điều này đều là Tô Hoa dạy tôi.

Cậu muốn tìm thì đi tìm Tô Hoa tính sổ, là cô ta nói nếu tôi dựa vào Vu Tình, vậy nhà mới và xe mới của nhà cậu đều là của tôi. Còn nói một mình tôi già rồi không có người dưỡng lão, nhà các người đông con cái, cho nên tôi mới tin lời của Tô Hoa đó.”

Rõ ràng là mùa hè, Từ Đại Ngưu lại cảm thấy gió âm lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh từng giọt từng theo hai má trượt xuống, sau lưng cũng bởi vì sợ mà đổ mồ hôi lạnh liên tục.

Ông ta cầm cái gì ông ta tự biết rõ, bây giờ đột nhiên thay đổi bộ dáng, ngay cả một chút cảm giác cũng không có, vậy khẳng định là Thừa Diên đã làm.

Mã Thải Lan chính là người nhát gan, lại càng sợ hãi quỷ thần, lần trước ở trên xe bò bị Vu Tình dọa cho sợ tới mức trở về mấy ngày mới bình tĩnh lại được, hôm nay trời quang mây đen dày đặc, sấm chớp ầm ầm.

Đây nhất định là Thừa Diên tới giúp vợ của anh ta, còn có đồ lót của cô ta, đang yên đang lành sao lại chạy đến tay Từ Đại Ngưu.

Cô ta và Từ Đại Ngưu không có bất kỳ quan hệ gì mà.

"Từ Đại Ngưu anh nói láo, chính anh điên loạn với Vu Tình thì liên quan gì đến tôi." Tô Hoa cắn chết không chịu thừa nhận.

Từ Đại Ngưu lại thẹn quá hóa giận, mấy người phụ nữ này lúc trước nói thì rất hay, bây giờ lại để ông ta gánh vác một mình, không có cửa đâu.

Vẻ mặt ông ta tức giận, cầm quần áo muốn xông tới bên cạnh Tô Hoa, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cầm đồ lót giơ lêи đỉиɦ đầu: "Tôi nói thật, đồ lót này là của Tô Hoa. Đây là quần áo của cô ta, các người cũng thấy được, đồ lót này rộng rãi, giống với dáng người của cô ta, kỳ thật đồ lót này là của cô ta. Hai chúng tôi đã sớm thông đồng với nhau, cô ta cũng là vì hai chúng tôi có thể thường xuyên gặp mặt cho nên mới có chủ ý này, cô ta nói chỉ cần tôi và Vu Tình ở cùng một chỗ, như vậy có thể mỗi ngày gặp mặt cô ta.”

Lời này vừa nói ra sắc mặt Tô Hoa trắng bệch, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông nhà mình tức giận đến vặn vẹo, không khỏi rùng mình một cái, sau đó phẫn nộ hét lên.

"Từ Đại Ngưu anh nói láo, quần áo kia căn bản không phải là của tôi, anh vừa bẩn vừa xấu, tôi mới không ở cùng một chỗ với anh.”

"Đúng vậy, tôi không bằng mấy người đàn ông cô cướp trước kia, nhưng không phải cô nói Từ Đại Trụ không lên nổi sao? Nói tôi giỏi hơn cậu ta.” Từ Đại Ngưu mặt không đỏ tim không loạn nói.

Khuôn mặt Từ Đại Trụ lập tức phẫn nộ đến cực hạn, con tiện nhân Tô Hoa lại dám ở bên ngoài nói anh ta như vậy.

"Đại Trụ, anh ta nói bậy đó, tôi không có.” Tô Hoa cực lực giải thích.

Từ Đại Trụ không tin, lần trước bắt gian ở trên xe, bây giờ anh ta tuyệt đối không tin ả Tô Hoa này.

Nhìn gương mặt ghê tởm của Tô Hoa, bàn tay Từ Đại Trụ ngứa ngáy, giơ tay lên dùng sức đánh về phía mặt cô ta.

"A." Tô Hoa thét chói tai một tiếng, đã bị Từ Đại Trụ đánh ngã trên mặt đất, che mặt sợ hãi.

Vu Tình nhìn thấy một màn này hừ lạnh một tiếng, nhìn Từ Đại Ngưu tiếp tục hỏi: "Từ Đại Ngưu, trong tay anh còn có một bộ quần áo, tôi nhìn sao lại giống của Mã Thải Lan vậy.”

"Mẹ, thật sự là quần áo của mẹ, hình như con đã từng thấy mẹ giặt rồi." Từ Đại Chúc không đúng lúc mở miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Sắc mặt Từ Xuân Minh lập tức thay đổi.

Mã Thải Lan đều muốn khóc thành tiếng, sao cô ta lại sinh ra một đứa con trai tốt như vậy chứ.

Cô ta chột dạ nhìn người đàn ông nhà mình, ngẩng đầu lập tức giải thích: "Xuân Minh, anh nghe em nói, em không biết chuyện gì đang xảy ra.”

"Em, Tô Hoa, chuyện này là cô cho tôi chủ ý, không phải nói có chuyện gì xảy ra cô sẽ chịu trách nhiệm sao, cô ra đây cho tôi." Mã Thải Lan nhìn ánh mắt ăn thịt người của chồng mình, lập tức chỉ vào Tô Hoa nói.

Cô ta hô to một tiếng, đám người nhất thời tản ra một con đường, vở kịch hay này vẫn còn đang tiếp tục.

Tô Hoa ngồi trên mặt đất, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Mã Thải Lan: "Chị dâu, lời này của chị là có ý gì, em bảo chị bịa đặt về Vu Tình lúc nào. Cơm có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung nha, không phải chị nói đội trưởng ghi hận chị làm mối cho con gái của anh ấy, sau đó bảo chị đến chuồng lợn làm việc sao?”

"Cô nói láo." Mã Thải Lan không nghĩ tới Tô Hoa sẽ nói việc này ra, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp vọt tới trước người Tô Hoa.

Một tay nắm lấy tóc cô ta, một tay kéo cánh tay cô ta: "Tô Hoa, uổng công tôi làm chị em tốt với cô, cô lại dám hãm hại tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »