Chương 83

"Thím Vu, có việc gì không?" Từ Đại Chúc mở cửa ngáp một cái, cà lơ phất phơ nhìn thoáng qua.

Vu Tình trực tiếp lướt qua Từ Đại Chúc đi vào trong sân, nhìn Lưu Lan Hoa giận dữ hỏi: "Lan Hoa, có đôi khi nói lung tung sẽ phải chịu trách nhiệm, cô nói tôi cướp đàn ông, cô nói tôi cướp ai?”

"Lưu Lan Hoa, cô tuổi còn trẻ mà sao miệng lại thối như vậy." Bà cụ Từ không nể mặt, nói xong nhao thẳng về phía Lưu Lan Hoa.

Lưu Lan Hoa sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, cô ta nào biết chứ, những lời này đều là mẹ chồng bảo cô ta nói ra bên ngoài.

"Thím ơi, cháu, cháu, cháu cũng không biết mà, cháu không biết thím có ý gì." Lưu Lan Hoa gấp đến độ mặt đỏ bừng.

"Lan Hoa, rõ ràng chính cháu đã nói với bọn bác như thế, sao bây giờ lại không thừa nhận chứ." Mấy người phụ nữ vừa rồi mở miệng.

"Đúng vậy, Lan Hoa, sao cháu có thể nói dối chứ, việc này cũng không liên quan đến chúng tôi, đều là Lan Hoa nói.”

Lưu Lan Hoa vội vàng xua tay: "Không phải cháu nói.”

"Vậy là ai nói? Lưu Lan Hoa, nếu cô không nói ra thì chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát.” Vu Tình đến gần vài bước, ép hỏi.

Bà cụ Từ nói: "Vợ thằng hai, dài dòng với nó làm gì, trực tiếp xé nát miệng của nó ra, xem nó còn dám nói bậy hay không.”

Lý Mai xắn tay áo lên, chuẩn bị thời khắc ra tay.

"Đại Chúc, em đi gọi mẹ về đi.” Lưu Lan Hoa nhìn chú út tựa vào khung cửa ngủ thì sốt ruột hô lên, sau đó ôm đứa nhỏ lui về phía sau vài bước.

Từ Đại Chúc giật mình, tỉnh lại, nhìn trong sân nhiều người như vậy còn có chút mơ hồ.

Lưu Lan Hoa lại sốt ruột: "Đại Chúc, em đi gọi mẹ về đi.”

"Hả? Được.” Từ Đại Chúc nói xong liền chạy ra ngoài.

Hiện tại Vu Tình chỉ muốn một lời giải thích, nhìn Lưu Lan Hoa trực tiếp giữ cánh tay cô ta lại: "Nếu cô không nói chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát. Những chị dâu này đều làm chứng cho tôi rồi, những lời bịa đặt này đều là từ miệng cô nói ra.”

Lưu Lan Hoa nào dám đến đồn cảnh sát, giãy dụa muốn vung tay Vu Tình ra.

Lực tay Vu Tình lớn, gắt gao kéo Lưu Lan Hoa, trực tiếp kéo người ra khỏi sân.

Lưu Lan Hoa lập tức nóng nảy, ngồi xuống đất không đi, nước mắt ào ào chảy xuống.

"Thím, không phải cháu nói, đều là mẹ chồng cháu nói, hu hu hu.”

Cô ta không biết gì hết!

Mã Thải Lan vừa tới đã nghe thấy lời của con dâu, vội vàng chạy tới.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người thế.” Mã Thải Lan nói xong vội vàng đi tới bên cạnh Vu Tình, vẻ mặt lấy lòng nói: "Vu Tình, em tìm chị có chuyện gì, chúng ta vào trong nhà nói đi.”

“Nói ở đây đi, Lưu Lan Hoa nói chị thấy tôi cướp người, cướp ở đâu, trộm được ai chị nói rõ ra cho tôi biết, bằng không tôi sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.” Vu Tình tức giận nói.

Bà cụ Từ cũng tức giận muốn chết, con dâu hai nhà bà trêu chọc gì Mã Thải Lan, mà cô ta lại làm bại hoại thanh danh của con dâu hai nhà bà ấy như vậy.

"Mã Thải Lan, cô nói rõ chuyện này đi, mặc dù Thừa Diên nhà chúng tôi đã mất, nhưng tôi và cha nó vẫn còn ở đây, có chúng tôi ở đây cô đừng hòng bắt nạt con dâu nhà tôi.”

Ông cụ Từ ở ngoài ruộng cũng nghe thấy lời của Từ Đại Chúc, hiện giờ dẫn theo mấy người trong nhà bỏ việc đang làm, nhao nhao đi theo.

"Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Ông cụ Từ hỏi.

Bà cụ Từ kể lại sự việc cho bạn già nghe qua một lần.

Ông cụ Từ càng nghe sắc mặt càng đen lại.

Thằng hai nhà bọn họ vừa mất đã có người bắt nạt con dâu hai nhà ông ấy rồi.

"Từ Xuân Minh, nhà các người có ý gì đây?” Ông cụ Từ hỏi.

Từ Xuân Minh cười gượng một tiếng, đưa tay đẩy Mã Thải Lan bên cạnh một cái: "Chuyện gì vậy? Vu Tình thật sự cướp người sao?”

Hiện giờ đầu óc Mã Thải Lan đang ong ong, như này không giống với Tô Hoa nói một chút nào.

Ông cụ Từ và bà cụ Từ nghe xong chuyện Vu Tình cướp người, không đi giáo huấn Vu Tình, mà lại chạy tới giáo huấn cô ta.

Hơn nữa Vu Tình cũng không giống như trước kia, chỉ biết lăn lộn, bây giờ lại muốn tìm mình giải thích cho rõ ràng, cô ta nào biết nói gì chứ.

"Tôi, tôi cũng không biết mà!” Mã Thải Lan nhỏ giọng nói thầm.

Từ Xuân Minh lập tức thay đổi sắc mặt: "Cô đừng nói với tôi đây là cô nói bậy.”

Mã Thải Lan chột dạ.

Từ Xuân Minh tức chết, cô ta nói bậy người khác còn chưa tính, sao lại có thể nói bậy về Vu Tình chứ, người ta chính là người điên đó.

"Có phải cô không muốn sống nữa hay không.”

"Không phải, tại vì tôi thực sự rất tức giận, mấy ngày nay đội trưởng bảo tôi đi đến chuồng lợn làm việc, chuyện này nhất định là do Vu Tình giở trò. Không phải là ghi hận tôi làm mối cho Tú Lan sao, tôi cũng là có lòng tốt, nếu tôi biết Tú Lan còn thích Hiếu Nhân, thì tôi làm chuyện này làm gì.” Mã Thái Lan tức giận nói.

Từ Xuân Minh lười nghe cô ta nói nhảm, nhìn thoáng qua Vu Tình khép nép nói: "Em dâu, cô xem việc này không chừng là có chút hiểu lầm. Miệng chị dâu cô giống như không có cửa, cô yên tâm, trở về tôi sẽ giáo huấn lại cô ta, chuyện này nể mặt tôi bỏ qua đi.”

Ông cụ Từ đen mặt: "Nể mặt cậu, mặt cậu đáng giá mấy đồng tiền, nếu người vợ cậu bịa đặt là một người phụ nữ tính tình mềm yếu, không chừng người ta đã nhảy xuống sông tự tử rồi.”

Vu Tình cảm thấy lời này có lý, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng.

Bà cụ Từ ở một bên xen vào nói: "Còn không phải sao, chẳng lẽ các người đã quên thanh niên trí thức nữ ở thôn bên cạnh chúng ta, người ta là một cô gái tốt, chỉ vì một số người xấu xa ăn nói lung tung, bức cô gái người ta nhảy xuống sông tự sát, chuyện này không thể để yên được, đừng tưởng rằng con dâu hai nhà tôi mất chồng nên bắt nạt.”

Từ Xuân Minh bị lời nói của ông cụ Từ chặn đến đỏ mặt, dù sao anh ta cũng không còn nhỏ nữa, bị nói như vậy cũng không nhịn được.

Nhìn ông cụ Từ buồn bực nói: "Chú Từ, vậy chú muốn làm sao bây giờ.”

"Làm sao bây giờ, bảo vợ cậu xin lỗi con dâu hai nhà chúng tôi, xin lỗi như thế nào, không bằng quỳ xuống xin lỗi đi, lại tát mình mấy cái bạt tai, chuyện này coi như xong. Bằng không chúng ta đi đến đồn cảnh sát, tôi ngược lại muốn xem bịa đặt chuyện sẽ bị xử phạt như thế nào.”

"Quỳ xuống xin lỗi, tôi không làm." Thật mất mặt, Mã Thải Lan vẻ mặt kháng cự.

Từ Xuân Minh tê dại cả da đầu: "Vậy cô muốn đến đồn cảnh sát ngồi tù sao?”

"Tôi không đi." Mã Thải Lan cự tuyệt, thần sắc khẩn trương nhìn về phía đám người.

Nhìn thấy Tô Hoa chạy tới, ra hiệu cho cô ta, Mã Thải Lan trực tiếp ngồi trên mặt đất.

"Aiya, chuyện đã đến mức này tôi cũng không giấu diếm nữa, tôi không nghĩ tới Lan Hoa lại đem chuyện này nói ra ngoài, vốn tôi còn muốn che giấu giúp Vu Tình. Nhưng không nghĩ tới cô ta lại không biết xấu hổ như vậy, xảy ra chuyện này, lại còn dám tìm tôi tính sổ, đã như vậy tôi sẽ nói hết tất cả ra.”

"Quả thật Vu Tình có cướp đàn ông, hơn nữa tôi cũng không phải nhìn thấy một hai lần, không tin các người hỏi Tô Hoa xem, đây là hai chúng tôi cùng nhau nhìn thấy.” Mã Thải Lan nói xong chỉ về phía Tô Hoa.

Lần này sắc mặt xem náo nhiệt nhao nhao tràn ngập vẻ tò mò.

Ngay cả sắc mặt bà cụ Từ cũng có chút không tốt, chẳng lẽ vợ thằng hai thật sự cướp người sao, bằng không Mã Thải Lan nào dám nói như vậy.

"Mã Thải Lan, mọi việc đều phải có chứng cứ, nếu cô dám nói bậy, cô và Tô Hoa đều đến nhà tù ngồi cho tôi.”