Chương 82

Vu Tình đang ngồi ở nhà, họa cũng từ trên trời rơi xuống.

Lý Mai nghĩ đến lời đồn ở bên ngoài, tức đến thay đổi sắc mặt, nhìn Vu Tình sốt ruột nói: "Mẹ, hiện tại người bên ngoài đều đang nói mẹ đó.”

"Nói mẹ sao? Cướp đàn ông à.” Vu Tình hừ lạnh một tiếng: "Thanh giả tự thanh, kệ bọn họ nói thế nào đi.”

*Giải thích: thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, trong sạch, thật tâm, cho dù có bị nói xấu hay vu oan thì họ cũng không thanh minh, và rồi sự thật sẽ được phơi bày.

Đương nhiên Lý Mai tin mẹ chồng mình, mấy ngày nay cô ấy không đi làm, cả ngày ở nhà cùng mẹ chồng.

Căn bản cũng không có người ngoài đến nhà, những người đó sao có thể nói bậy chứ.

Nhưng mẹ chồng còn không vội.

Lý Mai đã nóng nảy, đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm những người đó tranh luận.

Vu Tình gọi cô ấy lại: "Vợ thằng cả, quay về, mẹ chưa từng làm thì chính là chưa từng làm, kệ bọn họ nói sao đi, cũng không ảnh hưởng gì đến mẹ.”

Nói như vậy nhưng thanh danh rất quan trọng đối với một người.

Lý Mai tức chết rồi.

Nhưng mẹ chồng không cho cô ấy ra ngoài, Lý Mai chỉ có thể quay lại, ngồi bên cạnh Vu Tình thở dài.

"Vợ thằng hai." Bà cụ Từ nghe được tin đã vội vàng chạy tới.

Bên ngoài có tai mắt, trong lòng bà cụ Từ cũng rất lo lắng.

Tuy nói vợ thằng hai đã đồng ý với bà ấy là sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ, nhưng cô vẫn còn trẻ, nếu thật sự muốn tái giá thì không phải bà ấy không đồng ý.

Nhưng ra ngoài cướp đàn ông của người khác thì không được.

Bà cụ Từ đến nhà Vu Tình, nhìn Vu Tình có chút giật mình.

Từ khi bắt đầu trồng đậu, bà cũng không nhìn kỹ con dâu hai nhà mình, bây giờ nhìn qua sao vợ thằng hai lại trở nên đẹp mắt như vậy.

Trước kia đen như một quả cầu than, bây giờ nhìn qua còn trắng hơn bà ấy vài phần, người này trắng lên nhìn rất đẹp mắt.

Đặc biệt là đôi mắt, trước kia trong đôi mắt tất cả đều là đυ.c ngầu và tham lam, bây giờ nhìn rất sạch sẽ lại sáng ngời.

Trong lòng bà cụ Từ càng bất an, nhìn Vu Tình hỏi thẳng: "Vợ thằng hai, người bên ngoài nói là thật sao?”

"Bà nội, mẹ cháu vốn không như vậy, cháu vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, cháu có thể làm chứng.” Lý Mai đứng dậy nói.

Lúc này bà cụ Từ mới ý thức được mình quá xúc động, nhìn thoáng qua Vu Tình ho khan một tiếng: "Vợ thằng hai, mẹ cũng không phải không tin con. Thật sự là những người bên ngoài nói rất quá đáng, nếu con muốn tái giá thì mẹ đồng ý, nhưng con không thể làm ra loại chuyện này biết không.”

Vu Tình bị bà ấy hoài nghi có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu con đã nói sẽ không tái giá thì chỉ có là sự thật, về phần cướp người, thanh giả tự thanh, con chưa từng làm thì con sẽ không thừa nhận.”

Bà cụ Từ cảm giác được cô tức giận, lại càng có chút hối hận về những lời mình vừa nói, nhìn Vu Tình có chút xấu hổ: "Con chưa từng làm thì chưa từng làm, mẹ tin con. Việc này con không cần bận tâm, đợi lát mẹ sẽ đi ra ngoài nói rõ chuyện này.”

Bà cụ Từ nói xong có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua Lý Mai liền nói: "Bà về trước đây, cháu chăm sóc cho mẹ cháu thật tốt.”

Lý Mai vội vàng gật đầu.

Bà cụ Từ còn chưa đi ra ngoài, Vu Tình đã đứng lên, sải bước lướt qua người bà cụ Từ đi thẳng ra cửa.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Lý Mai vội vàng đuổi theo.

Bà cụ Từ sợ xảy ra chuyện, cũng vội vàng cất bước nhỏ đuổi theo.

Vu Tình ra cửa, chạy thẳng đến chỗ người trong thôn thích tám chuyện liền nhìn thấy bốn năm người phụ nữ tụ tập lại cùng một chỗ nói chuyện linh tinh.

"Các cô nghe nói gì chưa, Vu Tình cướp đàn ông đó!" Người phụ nữ cầm hạt dưa trong tay nói.

Một người phụ nữ ngạc nhiên: "Thật hay giả vậy.”

Một người phụ nữ khác cầm kim trong tay, may quần áo cho người đàn ông nhà mình, tiếp tục nói: "Tôi thấy có khả năng đó, cô nói xem Từ Thừa Diên vừa mới mất, Vu Tình đã xây nhà, còn mua xe. Không chừng chính là tiền mà tình nhân đưa cho cô ta, chúng ta đều ở cùng một thôn, Từ Thừa Diên là một người xuống ruộng kiếm công điểm, còn Vu Tình thì thích tiêu tiền. Sao bọn họ có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy chứ, cho dù Từ Thừa Diên có tiền bồi thường cũng không có nhiều như vậy đâu.”

"Không phải Vu Tình còn đánh được ba con lợn rừng sao? Thịt lợn rừng rất đáng giá, có phải là bán thịt lợn rừng đổi lấy tiền không?” Một người phụ nữ khác duỗi đầu vào nói.

"Vợ Xuân Sinh à, cô và Vu Tình luôn thân thiết, cô ta có tình nhân cô có biết gì không?” Người phụ nữ cầm hạt dưa vẻ mặt tò mò.

Người bị hỏi liền lắc đầu: "Vu Tình sẽ không làm chuyện đó đâu.”

"Cắt, cô nói chuyện giúp Vu Tình cũng không thấy cô ta giúp cô cái gì." Người phụ nữ nói xong liền cắn đứt sợi chỉ trong tay, nhìn đế giày vừa khâu xong rất hài lòng.

"Đúng vậy, vợ Xuân Sinh à, cô tính tình mềm yếu quá, tôi thấy cô chơi với Vu Tình, cô ta cũng không ít lần bắt nạt cô phải không.”

"Không có, mấy người đừng nói lung tung.” Vu Tuệ Mẫn nói xong đứng dậy muốn rời đi.

Vừa mới đứng lên, xoay người lại cùng Vu Tình bốn mắt nhìn nhau, Vu Tuệ Mẫn lập tức xấu hổ: "Vu Tình, sao chị lại tới đây.”

"Vu Tình." Người phụ nữ cầm hạt dưa vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Vu Tuệ Mẫn.

Chỉ thấy Vu Tình hùng hổ đứng ở bên cạnh cây đại thụ, bên cạnh còn có bà cụ Từ và Lý Mai.

Người phụ nữ cầm hạt dưa trong lòng hoảng hốt, đứng dậy muốn rời đi: "Aiya, cháu trai tôi chắc là dậy rồi, tôi phải về nhà đây.”

Người phụ nữ khâu đế giày cũng thay đổi ánh mắt, đứng dậy cười gượng nói: "Tôi cũng nên về xem cháu tôi.”

"Các chị dâu gấp cái gì chứ, đứng lại hết cho tôi.” Vu Tình cất cao giọng nói.

Mấy người phụ nữ thân thể run lên, không khống chế được dừng bước.

Vu Tình đi thẳng tới trước mấy người.

"Các người nói tôi cướp đàn ông sao?”

"Không phải tôi, tôi không nói, là người khác nói cho tôi biết." Người phụ nữ cầm hạt dưa trong tay vội vàng giải thích.

Người phụ nữ khâu đế giày cũng vội vàng nói: "Tôi cũng là nghe người khác nói.”

Vu Tình nghe xong lời này hừ lạnh một tiếng, cười cười nói: "Nghe ai nói.”

"Nghe, nghe con dâu của Mã Thải Lan nói." Ánh mắt người phụ nữ vừa mới cắn hạt dưa né tránh, không dám ngẩng đầu nhìn Vu Tình một cái, thật sự là Vu Tình cười một cái cô ta đã thấy sợ.

"Đúng vậy, tôi cũng là nghe cô ta nói.”

"Tôi, tôi cũng vậy.”

Ánh mắt Vu Tình tối sầm lại.

Bà cụ Từ trực tiếp tức giận mắng: "Được lắm, Lưu Lan Hoa có ý gì đây, lại dám làm hỏng thanh danh của con dâu hai nhà tôi, tôi nhất định phải xé nát cái miệng của cô ra.”

Nói xong lời này bà cụ Từ đi thẳng đến nhà Mã Thải Lan.

Vu Tình theo sát phía sau.

Vốn cô không muốn quản chuyện này, bây giờ xem ra việc này càng ngày càng truyền đi quá đáng, ngay cả nhà cửa và xe của nhà cô cũng trở nên không rõ lai lịch.

Vu Tình càng nghĩ càng tức giận, đến cửa nhà Mã Thải Lan, trực tiếp đá một phát vào cửa lớn.

"Lưu Lan Hoa, cô cút ra đây cho tôi.” Vu Tình nổi giận đùng đùng.

Lưu Lan Hoa đang ôm con trai cho bú ở trong phòng, nghe thấy thanh âm này sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Xong đời, Lưu Lan Hoa vẻ mặt sốt ruột, mấy thím kia cũng thật là, đã cầm hạt dưa cô ta cho rồi, sao còn nói cô ta ra chứ.

Bây giờ mẹ chồng không ở nhà, nếu cô ta ra ngoài, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.

Càng nghĩ Lưu Lan Hoa càng sốt ruột, nghĩ đến chú út còn đang ngủ ở trong phòng, cô ta sốt ruột gõ cửa: "Đại Chúc, em mau ra ngoài đi, thím Vu đánh tới cửa rồi.”

Lưu Lan Hoa sốt ruột gọi Từ Đại Chúc.

Ngoài cửa Vu Tình không ngừng đá vào cửa chính.

Trong sân thật lâu cũng không có âm thanh gì, Vu Tình tính đi tìm Mã Thải Lan.