Chương 81

“Nếu như nói Vu Tình cũng là có may mắn, con trai đã ly hôn rồi còn có thể cưới được con gái của nhà đội trưởng, tuy nói con bé Tú Lan kia không còn trong sạch, nhưng thằng Hiếu Nhân cũng được lời rồi.”

"Tú Lan không còn trong sạch, có ý gì vậy?” Mã Thải Lan giật mình.

Gần đây cô ta vẫn làm việc trong chuồng lợn, người ta ghét bỏ cô ta hôi thối, cũng không nói chuyện với cô ta, mấy ngày nay cô ta tan làm đều ở nhà, không biết gì về những chuyện này.

Tô Hoa ấp úng nhìn Mã Thải Lan.

"Em mau nói đi, em không nói trong lòng chị thấy ngứa ngáy lắm.”

Tô Hoa nhìn xung quanh không có ai, lúc này mới nghiêm túc nói: "Vậy chị không được nói với người khác đấy.”

"Chắc chắn chị sẽ không nói.” Mã Thải Lan cam đoan, trong mắt bốc lên ánh sáng, tò mò rốt cuộc là chuyện gì.

"Em cũng là nghe lén được ở nhà Vu Tình, hình như nói Tú Lan bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, còn là người Trương Quế Hoa tìm đến, nghe nói cảnh sát đã bắt được Trương Quế Hoa và đồng mưu kia rồi.” Tô Hoa nói xong thở dài.

Mã Thải Lan nghe xong trong lòng đều là khϊếp sợ, Từ Tú Lan cũng không phải là người sạch sẽ gì còn không biết xấu hổ từ chối Tôn Hào.

Còn cả nhà đội trưởng có ý gì đây, nếu đã sớm coi trọng Từ Hiếu Nhân còn để cô ta làm mai cho làm gì.

Suy nghĩ nửa ngày con gái của ông ta cũng không sạch sẽ, còn ghét bỏ cô ta làm mai cho.

Mã Thải Lan càng nghĩ càng tức giận, nhìn Tô Hoa nói: "Chuyện em nói chị đồng ý với em.”

"Aiya, chị dâu, chị sớm nên như vậy rồi, đám người Vu Tình dám bắt nạt người khác, Tú Lan không sạch sẽ còn ghét bỏ người mà chị làm mối cho, như này rõ ràng là còn thích Hiếu Nhân rồi. Bây giờ lại để cho chị kẹp ở giữa chịu ủy khuất lớn như vậy." Tô Hoa càng nói, Mã Thải Lan lại càng cảm thấy đúng.

Đáy mắt tất cả đều là tức giận.

Buổi chiều Mã Thải Lan vẫn đi làm ở chuồng lợn.

Tô Hoa thì dẫn Từ Lan Trân xuống ruộng bắt đầu làm việc, hai người đi trên đường, cô ta lại hỏi: "Tiểu Đan, lần trước mày nói mày nhìn thấy đội trưởng hơn nửa đêm đến nhà Vu Tình là thật hay giả?”

"Mẹ, con nói gọi con là Lan Trân." Từ Lan Trân ghét bỏ nói, cái gì mà Đan Đan, khó nghe chết đi được.

Tô Hoa hắc một tiếng muốn đánh người, nhưng nghĩ đến con nhóc này gần đây thông minh hơn không ít, nhịn động tác trong tay xuống, thay đổi một bộ mặt tươi cười: "Ừm, Lan Trân, ngày đó mày thấy rõ là đội trưởng sao?”

"Chính là đội trưởng, con thấy rõ ràng.” Từ Lan Trân một mực khẳng định.

Tô Hoa nghe xong càng vui vẻ, không nghĩ tới Vu Tình cũng là một người không chịu nổi tịch mịch, chồng mới mất mà đã ở cùng một chỗ với đội trưởng.

Bảo sao mà mỗi lần hai nhà bọn họ cãi nhau thì đội trưởng sẽ thiên vị cả nhà Vu Tình, hóa ra là coi trọng Vu Tình, nói không chừng hai người đã sớm ở cùng một chỗ.

"Được rồi, việc này mày cứ giấu một mình mày biết là được, không được nói lung tung khắp nơi!” Tô Hoa cười nói, tự cho là bắt được một nhược điểm của đội trưởng.

Có nhược điểm này, đội trưởng còn không nghe lời cô ta sao.

Mặt trời mùa hè dữ dội, ba giờ xuống ruộng cũng là lúc mặt trời chói chang nhất.

Vu Tình vẫn phân phó Lý Mai nấu một nồi canh đậu xanh, lần này cô lại mua thuốc giải nhiệt ở trong Thương Thành bỏ vào.

Hôm qua nhìn thấy mấy người Từ Hiếu Nghĩa mặt đỏ bừng, cô thật sự sợ mấy người bọn họ sẽ bị say nắng.

"Mẹ, chuyện của Tú Lan sao rồi ạ, Trương Nhị Cẩu và Trương Quế Hoa đã bị phán án chưa?” Hiện tại Lý Mai cũng không sợ Vu Tình nữa.

Hai người ở nhà không có việc gì còn có thể tán gẫu vài câu.

Vẻ mặt cô ấy tò mò nhìn mẹ chồng, hiện tại ở trong lòng cô ấy, người đàn ông của cô ấy là một bên trời, mẹ chồng chính là bên trời còn lại.

Vu Tình lắc đầu: "Đoán là Trương Nhị Cẩu sẽ bị phán tử hình, còn Trương Quế Hoa thì không biết, chỉ có Trương Nhị Cẩu chỉ ra cô ta thì không được, phải tự mình nhận tội cơ.”

Cô nhớ rõ trong sách nói, tội lưu manh ở thời đại này chính là tội lớn, hơn nữa Trương Nhị Cẩu còn là hϊếp da^ʍ, tội chết nhất định là không trốn thoát.

Về phần Trương Quế Hoa cô cũng không rõ lắm.

Trên trấn Tây Trần, trong đồn cảnh sát, Trương Quế Hoa một mực chết cũng không chịu nhận tội, còn nói bản thân cô ta bị Trương Nhị Cẩu cưỡиɠ ɧϊếp.

Trương Nhị Cẩu trăm miệng không thể biện minh, ánh mắt hung ác trừng lên nhìn Trương Quế Hoa: "Trương Quế Hoa cô là con tiện nhân, con mẹ nó cô nói láo, chờ ông đây được ra ngoài nhất định sẽ gϊếŧ chết cô.”

Trương Quế Hoa bị ánh mắt của anh ta dọa cho hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại vẻ mặt đáng thương hề hề: "Đồng chí cảnh sát, anh đã nhìn thấy rồi đó, Trương Nhị Cẩu là người ác liệt cỡ nào. Trước mặt các anh còn muốn gϊếŧ chết tôi, các anh ngàn vạn lần không nên thả anh ta ra ngoài. Hơn nữa thật sự là tôi bị oan mà, tôi với Từ Tú Lan là chị em tốt, tôi cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng là người bị hại.”

Trương Quế Hoa co rút người lại, tựa vào tường, vẻ mặt sợ hãi.

Một đồng chí nữ của đồn cảnh sát nhất thời mềm lòng, nhìn người bên cạnh nói: "Tôi thấy lời cô ấy nói không giống giả dối, hơn nữa chúng ta cũng không có chứng cứ nên không thể giam giữ người.”

"Được rồi, Trương Quế Hoa cô có thể rời đi.”

Trương Quế Hoa nghe được lời này vẻ mặt kinh hỉ.

Trương Nhị Cẩu lại là vẻ mặt không thể tin được: "Đồng chí cảnh sát, các người không thể thấy cô ta là nữ liền thả cô ta đi, các anh làm như vậy là không công bằng.”

"Trương Nhị Cẩu, cậu câm miệng lại cho tôi, cậu cưỡиɠ ɧϊếp người ta cậu còn nói lý à.”

"Tôi…”

"Dẫn đi."

Trương Quế Hoa ra khỏi cục cảnh sát, vẻ mặt hưng phấn, nghĩ đến Từ Tú Lan, trên mặt cô ta hiện lên vẻ âm tàn.

Từ Tú Lan cô không cho tôi sống dễ chịu, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, muốn kết hôn sao, tôi tuyệt đối không cho phép.

Trương Quế Hoa vừa ra khỏi đồn cảnh sát, không đi được bao xa đã bị người bịt miệng, trực tiếp kéo đến một ngã rẽ.

"Ô ô ô ô ô.” Trương Quế Hoa hoảng sợ giãy dụa.

"Tao buông tay ra mày không được kêu lên.” Tôn Hào nhìn người giãy dụa trong ngực lạnh lùng nói.

Trương Quế Hoa cảm thấy giọng nói quen thuộc, vội vàng gật đầu.

Lúc này Tôn Hào mới buông tay ra.

Miệng Trương Quế Hoa được buông ra, quay đầu nhận ra Tôn Hào, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tôn Hào chất vấn: "Anh làm gì vậy?”

"Trương Quế Hoa tao hỏi mày, Trương Nhị Cẩu đâu? Nó bị bắt thật sao? Sao mày lại chạy ra ngoài?" Tôn Hào hỏi liên tiếp vài câu, mồ hôi trong lòng bàn tay quả thật phản bội tâm tình sốt ruột của anh ta.

Trương Quế Hoa ghét bỏ đẩy Tôn Hào ra, chậm rãi nói: "Trương Nhị Cẩu bị phán tử hình, nếu anh không muốn chết thì mau chạy đi. Tội lưu manh cũng không phải tội nhỏ, còn việc gì không, không có thì tôi về đây.”

Tôn Hào bị dọa đến sững sờ tại chỗ, trong đầu đều là Trương Nhị Cẩu bị phán tử hình.

Chờ anh ta phản ứng lại đã không thấy bóng dáng của Trương Quế Hoa đâu nữa.

Anh ta lau trán vừa rồi bởi vì sợ hãi mà đổ mồ hôi, đứng trên đường lớn nhìn đồn cảnh sát cách đó không xa.

Anh ta cắn răng, tâm địa ngoan độc, trực tiếp cầm tiền đi đến nhà ga.

Anh ta không thể ở lại trấn Tây Trần được nữa, anh ta phải nhanh chóng rời đi, anh ta còn trẻ, không thể ngồi tù được.

Đợi đến khi Tôn Hào chạy tới nhà ga, bóng dáng của Trương Quế Hoa mới chậm rãi đi ra.

Nhìn thấy Tôn Hào ngồi xe rời đi, trong lòng Trương Quế Hoa mới bình tĩnh lại.

Một mình Trương Nhị Cẩu chỉ ra cô ta không có tác dụng lắm, nhưng nếu như có thêm Tôn Hào chỉ ra cô ta thì cô ta sẽ thật sự xong đời.

Bây giờ Tôn Hào đi rồi, cô ta cũng không cần sợ hãi nữa.

Cho dù cả nhà Từ Kiến Quốc cũng không có cách nào.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Quế Hoa hiện lên một tia tươi cười, lúc này mới đi về phía cửa trấn.