Chương 80

"Chị dâu, chị đứng đó đừng nhúc nhích, em có chút chịu không nổi.” Tô Hoa nói xong không nhịn được nôn khan vài tiếng.

Mã Thải Lan lập tức đen mặt lại: "Tô Hoa, chúng ta là chị em tốt mà, em dám ghét bỏ chị sao.”

Tô Hoa vẻ mặt ủy khuất: "Em, em không nhịn được mà, chị thối quá.”

"Tô Hoa, rốt cuộc là em có giúp chị hay không.” Mã Thải Lan tức giận hỏi.

"Giúp chứ, nhưng đây là công việc mà đội trưởng phân phó cho chị, chúng ta có thể có cách gì, đội trưởng thì chúng ta cũng không trêu chọc nổi, có điều cả nhà Vu Tình thì sao!” Tô Hoa nói đáy mắt tất cả đều là vẻ đắc ý.

Cô ta kề sát bên cạnh Mã Thải Lan, nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng thì thầm.

Mã Thải Lan nghe cô ta nói xong, mắt càng trợn lớn hơn, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh: "Tô Hoa, như vậy không tốt đâu, nếu như gây ra án mạng thì phải làm sao.”

"Cái này có là gì đâu, tính tình Vu Tình mạnh mẽ bao nhiêu chị cũng không phải không biết, những chuyện này đối với cô ta mà nói chỉ là thêm vài phần cản trở mà thôi, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Mã Thải Lan vẫn có chút do dự, tuy rằng cô ta hơi lắm mồm, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, bình thường cô ta nói khuyết điểm của người khác ra đều là có thật, cô ta chỉ phóng đại hơn mà thôi.

Nhưng cũng không tung tin đồn lung tung hãm hại người khác!

Tô Hoa thấy cô ta sợ như vậy, trong lòng có chút tức giận.

"Chị dâu, rốt cuộc là chị có đồng ý hay không, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì cũng không phải chỉ có một mình chị, không phải em cũng ở đây sao, chị sợ cái gì chứ. Chị có làm hay không, nếu không làm thì em đi đây.” Tô Hoa không kiên nhẫn nói.

Mã Thải Lan do dự: "Để chị suy nghĩ đã.”

Tô Hoa cũng không vội, thấy cô ta nói như vậy trực tiếp xoay người về nhà.

Mã Thải Lan bị mùi hôi thối trên người hun đến khó chịu, nhanh chóng chạy về nhà.

Vừa mới vào trong sân, Mã Thải Lan còn chưa kịp vào trong phòng thay quần áo đã bị Từ Xuân Minh ngăn lại.

Vẻ mặt anh ta ghét bỏ nhìn Mã Thải Lan: "Cô đừng vào nhà, tôi đi lấy quần áo cho cô, cô đi tắm rửa trước đi, thối như vậy còn muốn cho mọi người ăn cơm không.”

Mã Thải Lan bị ánh mắt ghét bỏ của người đàn ông làm tổn thương, ủy khuất đứng ở trong sân.

Hai anh em Từ Đại Khánh và Từ Đại Chúc bỏ mặc mẹ mình đang ủy khuất, ngồi trước bàn ăn cơm.

Từ Đại Chúc càng thêm dầu vào lửa: "Mẹ, mẹ có thể đi ra sân sau được không, trên người mẹ thối quá, chúng con ăn cơm cũng khó chịu.”

Mã Thải Lan tức giận, cầm giày ném lên đầu Từ Đại Chúc: "Mày là thằng nhóc thối, lá gan to rồi đúng không, dám ghét bỏ mẹ mày.”

Từ Đại Chúc ôm chén cơm nhanh chóng né Mã Thải Lan, bất mãn la hét một câu, xoay người đi ra sân sau.

Từ Xuân Minh cầm quần áo trực tiếp đưa cho Mã Thải Lan.

Mã Thải Lan cầm quần áo vội vàng đi tắm rửa, một thân mùi hôi thối bản thân cô ta cũng ghét bỏ, tắm nửa giờ, cô ta mới không tình nguyện ra khỏi phòng.

Nếu không phải sợ buổi chiều đi làm muộn, cô ta có thể tắm rửa cả ngày.

Mã Thải Lan vừa mới đi tới trước bàn, mùi hôi thối trên người cũng đi theo.

Từ Xuân Minh đang ăn cơm cũng không còn thơm, hai ba miếng đã ăn xong đồ ăn, xoay người trở về phòng.

Trước khi đi còn không quên nói: "Mấy ngày này cô ngủ ở sân sau đi, mùi hôi thối của cô hun tôi đến mức không ngủ được mất.”

Mã Thải Lan buồn bực đáp lại một tiếng, trong lòng kêu khổ.

Lưu Lan Hoa nhìn mẹ chồng có lòng tốt khuyên nhủ: "Mẹ, hay là mẹ đến nhà đội trưởng một chuyến đi, cho dù là ông Trương bị bệnh thì công việc chuồng lợn này cũng không tới phiên mẹ mà. Có phải đội trưởng còn tức giận chuyện mẹ làm mai lần trước hay không, hay là mẹ đi xin lỗi đi, con thấy bệnh này của ông Trương sẽ không khỏi ngay được đâu.”

"Chỉ là, nếu như mẹ vẫn luôn xúc phân ở trong chuồng lợn, vậy về sau cả nhà chúng ta tất cả đều là mùi hôi thối mất.” Từ Đại Chúc tiếp lời.

Mã Thải Lan vẻ mặt đau khổ, nhanh chóng ăn cơm, dự định đến nhà đội trưởng một chuyến.

Ăn cơm trưa xong, cô ta không dám chậm trễ dù chỉ một giây, ăn xong đã vội vàng đi vào phòng bếp, xách theo một giỏ trứng gà chạy tới nhà đội trưởng.

Lúc Mã Thải Lan đến, cả nhà Từ Kiến Quốc vừa ăn cơm xong, giải quyết hôn sự của Từ Tú Lan xong, một nhà bọn họ xem như không có tâm sự gì, cả nhà đều rất vui vẻ.

"Anh đội trưởng, chị dâu, các người đều đang ở nhà chứ." Mã Thải Lan vào cửa với khuôn mặt lấy lòng.

Tôn Hồng nhìn thấy cô ta đến, sắc mặt nhất thời nhạt đi.

Từ Kiến Quốc lại rất bình thản đáp lại một tiếng: "Cô tới có việc gì không?”

Tôn Hồng nháy mắt với mấy đứa nhỏ, Từ Khánh và Từ Quân liền dẫn vợ trở về phòng.

Từ Tú Lan cũng thu thập bát đũa đi vào trong phòng bếp.

Mã Thải Lan thấy mọi người đều đã đi rồi, lập tức khóc lóc kêu lên: "Anh đội trưởng, tôi không muốn làm ở chuồng lợn nữa. Anh đổi công việc khác cho tôi được không, chỗ đó thối rữa, bây giờ Xuân Minh cũng ghét bỏ tôi hôi thối rồi, không cho tôi về phòng ngủ.”

Tôn Hồng nhìn bộ dáng đáng thương của Mã Thải Lan, nhịn xuống xúc động muốn cười.

"Cô không muốn làm ở đó sao? Vậy cô muốn làm ở đâu? Đồng chí Mã Thải Lan, công việc của chúng ta đều đã được phân công xong, nếu như cô không muốn đi thì không đi, vậy đội chúng ta còn có kỷ luật gì nữa.” Từ Kiến Quốc bình tĩnh nói.

Mã Thải Lan khóc lóc đột nhiên dừng lại: "Đội trưởng, có phải anh vẫn còn giận tôi chuyện làm mai cho Tú Lan không, thật ra là tôi bị oan mà, tôi cũng không biết thằng nhóc Tôn Hào kia là dạng gì. Cũng do người thân ở nhà mẹ đẻ tôi nói tốt, tôi mới nói cho các người, hơn nữa tôi cũng không biết chuyện của Tú Lan và Hiếu Nhân mà.”

Hiện tại cô ta rất hối hận, sớm biết như vậy thì đã mặc kệ những chuyện này rồi.

Dù sao hôm nay cô ta cũng đã quyết định, đội trưởng không đổi việc cho cô ta, cô ta sẽ không đi.

Mã Thải Lan đặt giỏ lên bàn, trực tiếp chơi xấu ngồi trên mặt đất, vuốt nước mắt khóc lóc kể lể: "Đội trưởng, anh cũng không thể lấy quyền mưu tư, tôi đã biết sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi. Tôi thực sự không làm được công việc ở chuồng lợn kia, nếu còn tiếp tục chồng của tôi cũng không cần tôi nữa mất, anh cũng không thể nhìn cả nhà chúng tôi tan rã đúng không.”

Từ Kiến Quốc nghe xong lời này, ngọn lửa càng tăng lên, ông ấy ghét nhất là người khác uy hϊếp ông ấy.

Nếu Mã Thải Lan xin lỗi ông ấy thì việc này nói không chừng sẽ cho qua, nhưng Mã Thải Lan lại uy hϊếp ông ấy.

"Mã Thải Lan, cô đây là ngang nhiên cãi lại mệnh lệnh của đội trưởng, nếu cô còn một mực không chịu giác ngộ, tôi sẽ đưa cô lên trấn, để cho bên trên giáo dục cô.” Từ Kiến Quốc đen mặt nói.

Lần này Mã Thải Lan hoảng hốt, lập tức ngậm miệng lại, cầu xin tha thứ: "Đội trưởng tôi sai rồi, tôi tiếp nhận mệnh lệnh của đội, tôi sẽ đi làm ngay.”

Để bên trên giáo dục, cô ta không chết cũng phải lột một lớp da, cô ta không dám.

Mã Thải Lan từ trên mặt đất đứng dậy muốn rời đi.

Tôn Hồng lập tức hô: "Thải Lan, cô cầm giỏ của cô đi.”

Mã Thải Lan dừng bước, xoay người nhận lấy giỏ, lúc này mới thở phì phò rời đi.

Lúc trở về Mã Thải Lan vừa vặn đυ.ng phải Tô Hoa, vẻ mặt cô ta kinh ngạc: "Tô Hoa, sao em lại ở đây?”

Tô Hoa bị thanh âm của Mã Thải Lan dọa cho hoảng sợ, ôm ngực vẻ mặt sợ hãi: "Chị dâu, chị đi không có tiếng à, dọa chết em rồi. Chị đi đâu vậy?”

Mã Thải Lan cúi đầu không có tinh thần phấn chấn: "Chị đến nhà đội trưởng, muốn cầu xin đổi cho chị thành công việc khác, nhưng đội trưởng không đồng ý.”

Tô Hoa thở dài, an ủi nói: "Chị dâu, chị cũng đừng tức giận nữa, chúng ta chỉ là một dân chúng nhỏ, đội trưởng là ai chứ, chúng ta đắc tội với ông ấy chắc chắn sẽ không có một ngày tốt lành.