Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nói bậy, đó là chị lỡ nói lúc tức giận, mấy anh chị em chúng ta có ai là cha mẹ không thương đâu." Vu Tình nghĩ đến lời của nguyên chủ đã nói liền muốn tìm một khe hở chui xuống.

Nhưng Vu Tinh này cũng là một kẻ ngốc, nguyên chủ nói cái gì thì cô ta tin cái đó.

Vu Tinh không hiểu chị cả nhà mình, có điều cô ta nghe lời Vu Tình, nếu chị cả đã nói như vậy thì cứ như vậy đi.

Trưa nay ăn cơm sớm, bây giờ đã đói bụng rồi, nhìn cơm trắng bên cạnh, cô ta ăn từng ngụm lớn.

Lục Hướng Đông ở một bên cũng đói bụng, há miệng to ăn từng miếng một.

Sau khi ăn uống no nê, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, ợ một cái: "Mẹ, con ăn no rồi.”

Đợi đến khi Vu Tinh ăn cơm xong, Vu Tình bảo Từ Hiếu Minh đạp xe đưa hai người trở về.

Từ Hiếu Minh đã sớm thèm xe đạp, vừa nghe thấy có thể đi xe, đứng thẳng người, lập tức nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đưa dì út và Hướng Đông trở về nhà an toàn.”

Vu Tình đứng dậy đi ra sân sau, xe đạp ở thời đại này chính là vật quý hiếm, lúc không dùng tới Vu Tình sẽ đặt xe trong phòng ở sân sau.

Mở cửa dắt xe ra sân trước, Vu Tinh nhìn chiếc xe đạp mới tinh trong mắt tất cả đều là hâm mộ, yêu thích không buông tay sờ vài cái: "Chị, cái xe này không rẻ nhỉ, phải hơn một trăm đồng phải không ạ.”

"Ừ.”

Lục Hướng Đông nhìn xe cũng thích thú, trực tiếp bò lên thanh trước xe, Vu Tinh ngồi ở ghế sau, lúc này Từ Hiếu Minh mới đạp xe rời đi.

Mấy người rời đi, Từ Hiếu Nhân mới nghĩ đến chuyện tối qua đi lên trấn ăn cơm gặp một nhà bác cả.

Anh ấy tức giận nói: "Mẹ, hôm qua con đi lên trấn, bác Kiến Quốc mời chúng con ăn cơm, mẹ đoán xem con đã gặp ai?”

"Ai vậy?” Vu Tình tò mò hỏi.

Từ Hiếu Nhân tức giận bất bình nói: "Con thấy một nhà bác cả, cả nhà bọn họ đều ăn ở tiệm cơm, hơn nữa tất cả đều là món mặn. Bác vừa nói với ông nội là trong nhà không có lương thực ăn, bây giờ lại chạy đến tiệm cơm ăn cơm, bọn họ ăn đều là tiền mồ hôi nước mắt của ông bà nội. Sao bọn họ có thể làm như vậy chứ." Từ Hiếu Nhân càng nghĩ càng tức giận.

Nếu như ông nội biết được sẽ đau lòng đến mức nào.

Vu Tình cười cười, trực tiếp nói: "Con tức giận là vì con cảm thấy ông bà nội của con không biết bác trai cả lừa bọn họ sao?”

"Đúng vậy ạ, bọn họ một bên nói với ông bà nội là không có cơm ăn, một bên còn vừa ăn thịt vừa ăn cá.” Từ Hiếu Nhân buồn bực nói.

Vu Tình vỗ vỗ bả vai anh ấy: "Con đó, con thật sự coi ông bà nội là đồ ngốc à, cả nhà bác trai cả của con ai nấy đều trắng trẻo mập mạp, ngay cả một miếng vá quần áo cũng không có, xe đạp cũng có rồi, con cảm thấy ông bà nội của con có thể không biết bác ấy có tiền sao.”

"Nhưng, vậy vì sao ông bà nội vẫn đưa lương thực cho bác cả chứ?” Từ Hiếu Nhân thốt ra, nói xong anh ấy liền hối hận.

"Mẹ, con biết rồi.” Từ Hiếu Nhân thấp giọng nói.

Lúc này mới xoay người trở về phòng.

Vu Tình rửa mặt xong cũng trở về phòng.

Đến phòng cô liền nằm ở trên giường cân nhắc chuyện buổi chiều, Từ Lan Trân vẫn sống lại.

Mà Tuyết Hoa xem ra lại có hảo cảm với Trương Kế Đông.

Vậy có phải là không thể thay đổi sự việc trong sách hay không.

Vậy sao cô ta có thể xuyên không tới đây được.

Không được, Tuyết Hoa tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Trương Kế Đông, về phần nam nữ chính cô không trêu được còn trốn không nổi sao?

Nếu ông trời đã cho cô xuyên qua, vậy không phải để cô đi theo làm pháo hôi đó chứ.

Cô là một người sống, không phải là một nhân vật được sắp xếp trong cuốn sách.

Ngày hôm sau Vu Tình tỉnh lại đã là sáng sớm rồi.

Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng nóng, Vu Tình bị nóng tỉnh, sau khi rời giường cô vội vàng tìm cây quạt, không ngừng quạt gió cho mát mẻ một chút.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ." Mấy ngày nay Từ Tuyết Hoa đều rời giường sớm, bắt đầu ôn lại kiến thức trước đó.

Từ Hiếu Minh thì ban ngày làm việc, buổi tối và buổi sáng thì học bài.

Để đi học không mất mặt, anh ấy tính học hết các môn học, đến lúc đó có thể trực tiếp thi đại học là hay nhất, bằng không một thằng con trai như anh ấy lại đi cùng một đám trẻ con, xấu hổ chết đi được.

Vu Tình ngáp một cái, rửa mặt đánh răng mới ngồi vào chỗ ngồi.

Ăn sáng xong, người đi làm thì đi làm, người dọn dẹp nhà cửa thì dọn dẹp nhà cửa.

Từ Tuyết Hoa đọc sách ở trong sân.

Vu Tình định trở về phòng, cửa liền truyền đến tiếng gõ, cô nhìn Tuyết Hoa, ý bảo cô bé tiếp tục đọc sách, cô đứng dậy đi đến cửa lớn.

Mở cửa ra liền nhìn thấy một cô gái nhỏ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, làn da hơi đen một chút, buộc hai bím tóc.

Nhìn thấy Vu Tình, cô gái nhỏ sửng sốt, sau đó có chút thẹn thùng nói: "Thím ơi, Tuyết Hoa có nhà không ạ, cháu đến tìm em ấy.”

Từ Tuyết Hoa nghe thấy thanh âm, lập tức không nhịn được mà chạy tới, nhìn cô bé ấy với vẻ mặt hưng phấn: "Chị Xuân Mai, sao chị lại tới đây, em đang học bài ở nhà.”

"Tuyết Hoa, chị tìm em có chút việc!” Từ Xuân Mai vừa nói vừa chớp mắt.

Từ Tuyết Hoa thấy thế lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Nhìn Vu Tình nói: "Mẹ, con và chị Xuân Mai nói chút chuyện, đợi lát nữa sẽ trở về ạ.”

Từ Tuyết Hoa nói xong kéo Từ Xuân Mai rời đi.

Vu Tình thấy hai người chạy ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng, từ khi biết Từ Lan Trân cũng tới, trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ một nhà các cô có thể sẽ đi xuống như nội dung trong sách.

Từ Tuyết Hoa và Từ Xuân Mai chạy ra ngoài, hai người trực tiếp đi vào rừng cây nhỏ phía sau núi.

Sau khi đến, Từ Xuân Mai vẻ mặt phẫn nộ, nhìn Tuyết Hoa tức giận nói: "Tuyết Hoa, không xong rồi, anh Kế Đông bị người khác cướp đi rồi.”

Từ Tuyết Hoa nghe xong lời này lập tức che miệng Từ Xuân Mai lại, vẻ mặt đỏ bừng nói: "Chị Xuân Mai, lời này không thể cứ nói ra như vậy, em và anh Kế Đông không có bất cứ quan hệ gì. Anh ấy ở cùng một chỗ với ai cũng không liên quan gì đến em, chuyện này chị đừng nói nữa, lỡ như bị truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của em.”

Từ Xuân Mai không nghĩ tới những lời này lại có thể từ trong miệng cô bé nói ra, trong lúc không vui mang theo một tia hoài nghi, Từ Tuyết Hoa là có ý gì.

"Tuyết Hoa, lúc trước không phải em nói thích Trương Kế Đông sao, sao vậy, bây giờ em không thích nữa rồi sao?”

Từ Tuyết Hoa lắc đầu: "Không phải, em, em cũng không biết em có thích anh ấy hay không.”

Từ Xuân Mai thở phào nhẹ nhõm, biết cô nhóc này chắc chắn sẽ không trở mặt nhanh như vậy, cô ta cười trêu ghẹo nói: "Em đó, đúng là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng là thích anh Kế Đông lại không thừa nhận. Mỗi lần em nhìn thấy anh ấy liền đỏ mặt, khẩn trương muốn chết, không phải thích thì là gì, hơn nữa phóng mắt nhìn lại, xung quanh chúng ta cũng chỉ có Trương Kế Đông mới có thể xứng đôi với em. Em xinh đẹp, còn đi học, nhà em còn có tiền, bây giờ lại xây nhà mới, mua xe mới, em nói xem em có biết bao nhiêu ưu tú.” Từ Xuân Mai không ngừng vỗ mông ngựa.

Từ Tuyết Hoa được khen có chút phiêu phiêu, nụ cười trên mặt căn bản không ngừng lại.

"Chị Xuân Mai, em nào có tốt như vậy, các cô gái trên thị trấn có ai là không tốt hơn em đâu, em cũng chỉ hơn ở trong thôn thôi.” Tuyết Hoa khiêm tốn nói.

Từ Xuân Mai cũng hiện lên một tia ghen tị trong đáy mắt, lấy lòng nói: "Vậy em còn tốt hơn so với các cô gái trong thôn của chúng ta.”

"Chị Xuân Mai, rốt cuộc là chị tìm em có chuyện gì?” Từ Tuyết Hoa có chút tò mò.

Lúc này Từ Xuân Mai mới chậm rãi nói: "Ông nội của anh Kế Đông sinh bệnh, mấy ngày nay đều không đi làm, anh Kế Đông vẫn ở nhà vẫn chăm sóc ông nội, vì khám bệnh cho ông mà bán hết lương thực trong nhà đi rồi. Mấy ngày nay là em không nhìn thấy anh Kế Đông, chứ cả người đều tiều tụy đi rất nhiều rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »