Chương 77

Lục Hướng Đông bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, trực tiếp nhào vào trong ngực Vu Tinh, lớn tiếng khóc lên: "Mẹ, con muốn về nhà, con không cần dì út nữa. Bây giờ dì út không tốt với con chút nào, chúng ta về nhà đi.”

Vu Tinh xấu hổ, một bên là cục cưng nhà mình, một bên là chị ruột của cô ta, lần này cô ta đứng ở thế khó xử.

"Chị, cháu nhỏ không hiểu chuyện, chị cũng đừng so đo với nó.” Vu Tinh cầu tình nói.

Vu Tình lại không đồng ý: "Chính vì thằng bé còn nhỏ cho nên mới phải giáo dục thật tốt, đây là cháu gái của chị, nếu là con nhà người ta, người ta đã bắt bọn em bồi thường tiền rồi. Hướng Đông mới bao nhiêu tuổi chứ, nhỏ như vậy đã dám đánh người, còn không xin lỗi, lớn lên chẳng phải còn muốn gϊếŧ người sao.”

Vu Tinh vẻ mặt không tin: "Chị, làm sao có thể chứ.”

"Sao lại không thể, có thể ra tay độc ác với cháu gái trong nhà thì người ngoài kia chẳng phải càng nhẫn tâm hơn sao, nếu bây giờ em không quản giáo thằng bé thì chính là dung túng cho thằng bé phạm tội. Chị lại là dì cả của thằng bé, nếu em không quản giáo được thì chị quản thay em.” Vu Tình nói xong vẻ mặt nghiêm khắc nhìn về phía Lục Hướng Đông: "Hướng Đông, cháu sai ở đâu, nói rõ ra cho dì.”

"Cháu, cháu." Lục Hướng Đông không biết làm sao, nhìn bộ dáng tức giận của Vu Tình, chỉ có thể cúi đầu nói: "Cháu không nên bắt nạt Hà Diệp, dì cả cháu biết sai rồi.”

"Hà Diệp, chú xin lỗi.” Lục Hướng Đông buồn bực nhìn về phía Hà Diệp nói.

Hà Diệp vội vàng xua tay: "Chú họ, cháu tha thứ cho chú đó.”

Vu Tinh thấy thế lập tức hòa giải: "Hướng Đông, con nhìn xem, con là chú của Hà Diệp còn chưa hiểu chuyện bằng Hà Diệp nữa, nếu Hà Diệp đã tha thứ cho con rồi thì sau này con không được bắt nạt Hà Diệp nữa đó.”

Lục Hướng Đông đỏ mặt, vội vàng gật đầu.

"Chị gái, vậy bọn em không ở lại lâu nữa, thời gian cũng không còn sớm, em dẫn Hướng Đông về trước đây.”

Lúc Vu Tinh tới là ăn cơm trưa xong mới tới, hiện tại cuộc sống nhà ai cũng khó khăn, chị cô ta còn vừa mới mất chồng, cô ta còn muốn cho chị gái chút lương thực, chứ không dám đến ăn chực cơm.

Nhưng không đến thăm chị gái cô ta lại lo lắng, bây giờ nhà chị gái đã xây rồi, còn muốn cho Hiếu Minh đi học, ngày đó chắc chắn là có thể, cô ta cũng yên tâm.

Vu Tình nhìn canh giờ, cũng không còn sớm: "Em đi về kiểu gì? Đi bộ về sao, bây giờ còn xe bò không?”

Vu Tinh cười nói: "Bọn em đi bộ về là được rồi.”

Nhà Vu Tinh cách vịnh nhà họ Từ vài thôn, thời gian đi bộ cũng không ngắn, khoảng một canh giờ mới về được đến nhà.

"Ở lại đây ăn cơm tối đi, đợi Hiếu Minh đạp xe đưa hai người về.” Vu Tình trực tiếp chém đinh chặt sắt nói.

Vu Tinh từ nhỏ đã sợ Vu Tình, cô nói gì thì nghe nấy, bây giờ cũng không dám phản bác: "Vậy được ạ.”

Lúc này Lục Hướng Đông rất yên tĩnh, cũng không dám giằng co, nhu thuận ngồi trên ghế.

Lý Mai đi vào trong phòng bếp nấu cơm tối, Vu Tình chăm sóc Hạo Viễn, ôm cậu bé chơi ở trong sân.

Hiện giờ Hạo Viễn ăn rất tốt, sau khi dinh dưỡng theo kịp, lớn cũng rất nhanh, lúc đầu Vu Tình còn lo lắng cậu bé suy dinh dưỡng sẽ có bệnh gì.

Bây giờ xem ra sức khỏe rất tốt, trên mặt cũng đã nhiều thịt hơn, hàm răng và vóc dáng cũng đang dài ra, thằng nhóc thối này bây giờ cũng đã biết gọi người rồi.

"Hạo Viễn, đến chỗ cô nào." Tuyết Hoa ngồi xổm cách hai người khoảng hai mét, vỗ vỗ tay về phía cậu bé.

Vu Tình buông Hạo Viễn ra, hai tay đặt ở hai bên cậu bé, thời khắc chuẩn bị đón lấy cậu bé sẽ ngã xuống.

Hạo Viễn nhìn Tuyết Hoa, nhếch miệng cười cong tớn lên, vung nắm tay nhỏ điên cuồng chạy tới.

"Mẹ, Hạo Viễn biết đi rồi." Tuyết Hoa nhìn cậu bé đi về phía mình thì kinh hô.

Vu Tình nhìn thấy cũng vui mừng, theo sát phía sau Hạo Viễn, che chở an toàn cho cậu bé.

Mãi cho đến khi đến trước người Tuyết Hoa, cậu bé mới ngả về phía trước, trực tiếp nhào vào trong ngực Tuyết Hoa, nhóc con cười khanh khách: "Cô, cô, cô, cô.”

"Ai ôi." Tuyết Hoa cười ha ha, ôm lấy cậu bé, thơm lên mặt cậu bé một cái.

"Em gái, gặp được chuyện tốt gì mà cười đến vui vẻ như vậy.” Từ Hiếu Minh trở về tò mò hỏi.

Từ Tuyết Hoa ôm lấy Hạo Viễn, đắc ý nhìn Từ Hiếu Minh: "Hạo Viễn biết đi rồi, còn gọi em là cô đó, hứ!”

Từ Hiếu Minh bĩu môi xem thường: "Hạo Viễn đã biết gọi chú út từ lâu rồi.”

"Dì út." Từ Hiếu Nghĩa vào sân liền nhìn thấy Vu Tinh, nhìn thấy Lục Hướng Đông bên cạnh dì mình, trong lòng anh ta hơi lộp bộp.

Chỉ cần Lục Hướng Đông đến, trên người con gái của anh ta sẽ mang theo nhiều vết sẹo.

Từ Hiếu Nghĩa vẫy tay với Hà Diệp, quả nhiên, phía sau cánh tay tất cả đều là trầy xước.

Vu Tinh nhìn thấy sắc mặt Từ Hiếu Nghĩa càng ngày càng kém, đi theo cũng có chút xấu hổ: "Hiếu Nghĩa, đây là Hướng Đông không cẩn thận làm ra, dì và mẹ cháu đã giáo huấn Hướng Đông rồi.”

Hà Diệp kéo cánh tay Từ Hiếu Nghĩa: "Cha, chú Đông đã xin lỗi rồi ạ.”

"Thật sao?" Từ Hiếu Nghĩa có chút không tin.

Hà Diệp lập tức gật đầu: "Thật ạ, bà nội còn mắng chú ấy một trận.”

Lúc này trong lòng Từ Hiếu Nghĩa mới thấy dễ chịu hơn.

Bữa tối được nấu rất đơn giản, một nồi cơm trắng và một phần trứng xào ớt.

Lúc bưng thức ăn lên bàn, Lục Hướng Đông nhìn thẳng mắt, liều mạng nuốt nước miếng: "Mẹ, có trứng gà, còn có cơm trắng nữa.”

Vu Tinh cũng có chút kinh ngạc, cuộc sống nhà chị gái của cô ta sao lại tốt như vậy, lúc trước không phải đều nói chị gái của cô ta không biết cách sống sao?

Không biết cách sống mà sau khi chồng chết lại có thể xây nhà và mua một chiếc xe đạp, bây giờ còn ăn uống ngon như vậy?

Trong đầu Vu Tinh đầy dấu chấm hỏi, chẳng lẽ là anh rể có năng lực, tiết kiệm được cho chị gái rất nhiều tiền.

"Mấy ngày trước chị lên núi, trùng hợp đánh được ba con lợn rừng, bán được không ít tiền." Vu Tình giải tỏa nghi hoặc trong lòng cô ta.

"Chị, chị lên núi săn lợn rừng sao, người chị không sao chứ, chị dám đánh ba con lợn rừng kia, lá gan cũng quá lớn rồi đó?” Vu Tinh vẻ mặt lo lắng.

Chị cô ta trải qua những ngày như thế nào đây, tuổi còn trẻ đã không còn chồng, cuộc sống đã ép đi lên núi săn thú rồi.

Haizzz!

Vu Tinh thở dài.

Lần này hảo cảm của Vu Tình đối với Vu Tinh đã dần tăng lên, người nhà của nguyên chủ ai nấy đều đối xử rất tốt với nguyên chủ.

Cô còn tưởng rằng Vu Tinh sẽ tò mò cô bán được bao nhiêu tiền, không nghĩ tới đầu tiên là lo lắng cho an nguy của cô.

Cô nhìn Vu Tinh thần sắc mềm mại không ít: "Chị không sao, được rồi, mau ăn cơm đi, cơm nước xong Hiếu Minh sẽ đưa hai mẹ con em về. Bây giờ em thế nào rồi, mẹ chồng em có bắt nạt em không?”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cuộc sống của người em gái này không tốt lắm, mẹ chồng cô ta thiên vị cả nhà con trai lớn, chị dâu cả của cô ta cũng không phải là cái đèn cạn dầu, Vu Tinh không ít lần chịu ủy khuất từ hai người kia.

Thường xuyên khóc lóc kể lể với nguyên chủ.

Nhắc tới mẹ chồng, sắc mặt Vu Tinh có chút không tốt: "Vẫn như vậy, dù sao em cũng không phải quả hồng mềm, bọn họ ai cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi từ trên người em.”

Tính tình Vu Tinh cũng lăn lộn, rất lợi hại, mẹ chồng cô ta đối xử với cô ta không tốt, cô ta cũng đối xử với mẹ chồng không tốt, thường xuyên đối nghịch với mẹ chồng, so với em dâu kia của cô ta thì cuộc sống cũng không tệ lắm.

"Vậy thì được, nếu mẹ chồng em lại bắt nạt em thì trở về nói với chị, đến lúc đó chúng ta trở về nhà mẹ đẻ, để mẹ mình đi tìm mẹ chồng em tính sổ.” Vu Tình uống một ngụm canh nói.

Vẻ mặt Vu Tinh như gặp quỷ: "Chị, sao chị lại nhớ tới cha mẹ chúng ta, không phải chị nói cha mẹ thiên vị anh cả và anh hai sao? Nói cũng vô dụng?”