Chương 76

Vu Tình cho Từ Lan Trân một chén canh đậu xanh, sau đó đưa cho Từ Lan Trân.

Từ Lan Trân nhận lấy chén canh khéo léo nói một tiếng cảm ơn, ôm chén liền rời đi.

Trong lòng Vu Tình lại càng thêm hoài nghi, cái tên Từ Lan Trân này là trùng hợp hay là nữ chủ sống lại.

Trong lòng cô càng tin suy nghĩ sau hơn, dù sao cũng không ai vô duyên vô cớ đặt cái tên này.

Nếu thật sự là nữ chủ tới, vậy cô phải tránh một thời gian, dù sao thì nữ chủ hay nam chủ cũng có lẽ trời bảo vệ.

Cô là một con gà nhỏ yếu, không dám đối kháng với lẽ trời.

Một thùng canh đậu xanh rất nhanh đã gần thấy đáy, ông cụ Từ uống nước xong, tiếp tục đi xuống ruộng làm việc.

Bà cụ Từ nhìn Vu Tình nói: "Mấy ngày nay có không ít người tìm mẹ hỏi thăm hôn sự của Hiếu Minh, con dự định thế nào?”

Vu Tình không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nhìn bà cụ Từ nghiêm túc nói: "Con dự định qua hè sẽ cho Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi học, còn hôn sự thì chờ thêm vài năm nữa rồi nói sau.”

Bà cụ Từ nghe thấy là đi học, đáy mắt có chút lóa sáng: "Được, việc này mẹ nghe con.”

Đi học rất tốt, đi học thì mới có tiền đồ, thằng cả nhà bà không phải là đi học mới có thể trở thành công nhân chính thức sao, còn cưới được vợ trong trấn nữa.

Bà cụ Từ xoay người tiếp tục đi làm.

Vu Tình xách thùng rỗng dẫn Từ Tuyết Hoa chuẩn bị trở về.

Đi được nửa đường, hai người liền đυ.ng phải một người con trai đang đi tới.

Người con trai dáng vẻ đoan chính, dưới một đôi mày kiếm là một đôi mắt hoa đào tràn ngập nhu tình, khiến người ta không cẩn thận sẽ cuốn vào, có thể bởi vì tâm tình mà trong đôi mắt này mang theo một tia u buồn.

"Chào thím ạ.” Trương Kế Đông nhìn thấy Vu Tình thì chào hỏi.

Vu Tình gật đầu một cái, có thể cô đã xem qua chuyện xảy ra với gia đình của nguyên chủ ở kiếp trước, cho nên không có ấn tượng tốt gì với nam chính.

Ngược lại là Từ Tuyết Hoa, cô bé cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thấy Trương Kế Đông, trốn ở bên cạnh Vu Tình không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta.

Đợi đến khi Trương Kế Đông đã đi xa, Từ Tuyết Hoa mới bình phục nhịp tim.

Trong lòng Vu Tình nổi lên cảnh giác rất lớn, nhìn bộ dáng của cô nhóc, rõ ràng là động tâm rồi.

Có điều không thể không thừa nhận, quả nhiên là nam chính, bộ dáng cũng không tệ.

Cũng khó trách con bé này lại thích.

Có điều nếu cô đã tới, trở thành mẹ của Tuyết Hoa, cô nhất định phải ngăn cản tâm tư nhỏ bé của cô nhóc này.

"Tuyết Hoa, con thích Trương Kế Đông sao?”

Từ Tuyết Hoa hoảng sợ, lập tức lắc đầu phủ nhận: "Mẹ, con, con không có.”

"Không có là tốt rồi, Trương Kế Đông không hợp với con, hơn nữa qua một thời gian nữa con sẽ đi học, bây giờ con còn nhỏ, phải học tập thật tốt mới là việc quan trọng.” Vu Tình khuyên nhủ.

Từ Tuyết Hoa vội vàng gật đầu, cô bé cũng không biết mình có thích Trương Kế Đông hay không, chỉ cảm thấy nhìn thấy anh ấy thì bản thân sẽ ngượng ngùng, hơn nữa tim sẽ đập nhanh hơn.

Cô bé nghĩ chắc là thích thật rồi.

Hơn nữa Xuân Mai nói, Trương Kế Đông là người con trai đẹp trai nhất trong thôn các cô, chỉ có cô bé mới có thể xứng đôi với anh Kế Đông.

"Mẹ, chắc chắn con sẽ không yêu sớm, mẹ cứ yên tâm đi ạ.” Từ Tuyết Hoa bảo đảm nói.

Lúc này Vu Tình mới yên tâm.

Hai người không bao lâu đã về đến nhà.

Vu Tinh đang ngồi ở trong sân.

Lục Hướng Đông nhìn thấy con thỏ nhỏ trong sân, đang tò mò ngồi xổm trước l*иg gỗ, đùa giỡn với con thỏ nhỏ.

Hà Diệp cầm một nắm cỏ xanh đưa cho Lục Hướng Đông.

Lục Hướng Đông nhận lấy cỏ xanh, cùng nhau đưa vào l*иg sắt, con thỏ nhỏ nhìn thấy rau xanh hai mắt đã bốc sáng ăn.

Hà Diệp đưa tay cũng muốn cho thỏ ăn, lại bị Lục Hướng Đông đẩy xuống đất.

"Cút đi." Lục Hướng Đông vẻ mặt không vui.

Hà Diệp bị đẩy ngã xuống đất, trực tiếp dập đầu vào một tảng đá nhỏ, trên cánh tay bị rách da, thấm ra vài giọt máu nhỏ.

"Hà Diệp, có đau không." Vu Tình vào sân liền thấy một màn này, tức giận trực tiếp ném thùng gỗ xuống đất, vội vàng ôm lấy Hà Diệp trên mặt đất.

Vu Tinh cũng thấy được một màn này, nếu như trước kia chắc chắn cô ta sẽ coi như trẻ nhỏ đang đùa giỡn rồi cười cho qua, dù sao chị gái của cô ta cũng sẽ không quản sống chết của Hà Diệp.

Bây giờ chị gái của cô ta lại căng thẳng như vậy, điều này không giống với bình thường.

Vu Tinh chạy tới, cũng là vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy biểu tình của Vu Tình tuyệt đối không phải giả, lập tức thầm nghĩ là xong đời rồi.

Trừng mắt nhìn con trai một cái, hung dữ trách cứ nói: "Lục Hướng Đông, con làm gì vậy, tại sao lại đẩy cháu gái của con, mau xin lỗi Hà Diệp đi.”

Lục Hướng Đông nhìn Hà Diệp, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống Hà Diệp lắc đầu nói: "Con không muốn.”

Vu Tình vội vã ôm Hà Diệp lên ghế, sau đó bưng một chậu nước sạch ra, lau sạch sẽ vụn đá nhỏ và đất cát trên vết thương của Hà Diệp đi.

Sau đó lại trở về phòng lấy thuốc trầy xước ra, cẩn thận bôi cho cô bé.

Lý Mai đi theo một bên nhìn, trong lòng tất cả đều là cảm động.

Hà Diệp nhìn thấy Vu Tình hoảng hốt như vậy, nén đau nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu không đau.”

"Nói bậy, đã chảy máu rồi còn có thể không đau sao." Vu Tình bôi thuốc cho Hà Diệp xong, sắc mặt không tốt nhìn về phía Lục Hướng Đông: "Hướng Đông, vì sao lại bắt nạt Hà Diệp.”

"Mẹ, bọn nhỏ đùa giỡn với nhau, không sao đâu ạ.” Lý Mai có chút sợ hãi nói.

Vu Tình trừng mắt nhìn cô ấy một cái, nhìn về phía Lục Hướng Đông.

Lúc này Vu Tinh mới ý thức được chị gái của cô ta thật sự tức giận, lập tức nhìn về phía con trai nổi giận đùng đùng nói: "Mau xin lỗi Hà Diệp.”

Lục Hướng Đông có chút ủy khuất, ngày thường đến nhà dì cả, cậu ta cũng bắt nạt Hà Diệp, tất cả mọi người đều không mắng cậu ta.

Bây giờ dì cả lại hung dữ với cậu ta, mẹ cậu ta cũng vậy.

Ngay cả chị họ bây giờ cũng về phe Hà Diệp.

"Hu hu hu, con không muốn, các người đều không yêu thương con.” Lục Hướng Đông cất giọng khóc lóc.

Vu Tình lập tức bị cậu ta gào ầm lên khiến đầu óc ong ong.

Hà Diệp vội vàng nói: "Bà ơi, cháu không sao, chú Đông đừng khóc, cháu không cần chú xin lỗi.”

Lục Hướng Đông nghe xong lời này, lập tức ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt, nghẹn lại nhìn về phía Vu Tinh.

Vu Tinh lại nhìn về phía Vu Tình: "Chị, Hướng Đông biết sai rồi.”

"Sai chỗ nào?” Vu Tình lạnh lùng hỏi.

Vu Tinh vội vàng kéo con trai: "Mau nói đi, dì cả hỏi con đó.”

Lục Hướng Đông không cảm thấy mình sai, chỉ cảm thấy dì cả đã thay đổi, ấp úng nửa ngày không nói ra được gì.

Vu Tinh lập tức trách cứ: "Con không nên bắt nạt cháu gái của con, con bé nhỏ hơn con, con phải nhường con bé, biết chưa.”

Vu Tình cắt ngang lời của Vu Tinh, nhìn về phía Lục Hướng Đông hỏi: "Hướng Đông, vì sao cháu lại đẩy Hà Diệp.”

"Nó, nó cản trở cháu, cháu đang cho thỏ ăn, nó chạy đến làm phiền cháu.” Lục Hướng Đông nói xong ngẩng đầu lên, có chút có niềm tin.

Đúng vậy, là Hà Diệp quấy rầy cậu ta, bằng không cậu ta cũng không tức giận.

Vu Tình đen mặt, tiếp tục hỏi: "Lục Hướng Đông, con thỏ này là của Hà Diệp, con bé cho thỏ của mình ăn thì cản trở chuyện gì của cháu. Cháu biết cháu sai ở đâu chưa, một là cháu cướp thỏ của Hà Diệp, hai là cháu đẩy con bé, ba là cháu còn không biết mình sai. Cháu không được đυ.ng vào con thỏ này một lần nào nữa.” Vu Tình tức giận nói.

Trong lòng cô không có trọng nam khinh nữ, hơn nữa cô đã ở đây mấy tháng, cũng đã sớm có tình cảm với bọn nhỏ rồi.

Bây giờ nhìn thấy Hà Diệp bị bắt nạt, trong lòng cảm thấy rất đau lòng.

"Bà nội, bà đừng tức giận nữa!" Hà Diệp nhu thuận nói, trong lòng cũng biết là bà nội đang trút giận cho mình.

Lý Mai lại càng kích động, con gái của cô ấy lúc trước đều bị sỉ nhục bắt nạt, bây giờ mẹ chồng lại lấy lại công bằng cho con gái, còn giáo huấn con trai của nhà dì út nữa.